Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 553: Bình địa lạc hoang tinh

Thế nhưng, mọi thứ đi ngược lại với ý muốn ban đầu mới là chuyện thường tình thế gian.
Một khoảng thời gian sau đó, Hàn Dịch có cuộc sống thuận buồm xuôi gió ở trong thôn “Trữ” này.
Cơm ăn áo mặc không cần lo nghĩ, mỗi ngày lúc rảnh rỗi có thể dùng “lông vũ Huyền Điểu” để hấp thu Thiên Vận tự do.
Khi thôn Trữ bị đám quái vật từ thôn khác tấn công, sẽ bí mật sử dụng “quyền hành Thiên Vận” hô mưa gọi gió, cát đá bay mù trời, giúp đỡ họ đánh bại nhiều đợt kẻ thù ngoại lai.
Vì vậy, địa vị của Hàn Dịch ở thôn Trữ ngày càng cao.
Những con quái vật ở thôn Trữ không chỉ xây một tòa nhà bằng đá rất cao làm tẩm cung cho hắn.
Còn vì hắn bố trí mười hộ vệ vạm vỡ khôi ngô, đi theo bảo vệ.
Thậm chí còn dâng lên “thiếu nữ” thánh thiện nhất thôn Trữ cho hắn.
Hàn Dịch nhìn dáng vẻ thân người đầu mèo của đối phương, chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, quả quyết từ chối.
Ngay khi Hàn Dịch tưởng rằng bản thân sẽ diễn vai “thần tử” ở thôn Trữ trong một thời gian dài, thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Một đêm nọ, hắn bất chợt bừng tỉnh một cách khó hiểu.
Xung quanh một mảnh im lặng, nhưng Hàn Dịch lại thấy kinh hồn khiếp vía.
Lặng lẽ đứng dậy nhìn quanh, hắn kinh ngạc phát hiện ra mười hộ vệ lẽ ra phải ngày đêm bảo vệ hắn vậy mà lại đột nhiên biến mất không biết từ lúc nào.
Trong lòng Hàn Dịch biết có điều gì đó không ổn, ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn đã muốn định trốn khỏi tẩm cung.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong khi hắn say giấc đã có một trăm binh sĩ mặc đồ đen, che mặt, bao vây hoàn toàn tẩm cung của hắn.
Nhờ vào ánh lửa yếu ớt trong tẩm cung, Hàn Dịch mơ hồ có thể thấy được mức độ thú hóa của những binh sĩ này cao hơn nhiều so với dân chúng thôn Trữ.
Tuy vẫn là thân người nhưng tứ chi thô kệch, bàn tay cũng trở nên giống như yêu thú.
Đám người này rõ ràng nhắm vào hắn mới tới đây.
Hàn Dịch đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng quyết tâm, dùng hết Thiên Vận đã hấp thu trong mấy ngày này.
Vì vậy, ngay lúc những binh sĩ này đang lùng sục dấu vết của Hàn Dịch, một luồng sáng đột nhiên vụt sáng trên bầu trời, nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Một quả cầu lửa khổng lồ rơi thẳng về phía thôn Trữ.
Đám binh sĩ áo đen có mặt ở đó, đột nhiên bị cảnh tượng này dọa ngây người.
Những dân làng trong thôn Trữ đang ngủ say cũng lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên đầu giống như ngày tận thế sắp giáng xuống, không biết làm sao.
Hàn Dịch cảm thấy Thiên Vận hắn tích lũy trong những ngày này cũng đồng thời bị tiêu hao hết, bèn nấp trong một góc được bởi những tảng đá vững chắc tạo thành.
Ban đầu, Hàn Dịch tưởng rằng thiên thạch mà hắn triệu hoán bằng toàn bộ sức lực chắc chắn sẽ giết chết tất cả những binh sĩ áo đen này.
Ai ngờ được rằng, đối mặt với mối uy hiếp tử vong này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong số binh sĩ phát ra tiếng gầm thét động trời.
Cơ thể trong nháy mắt nở to ra gấp nhiều lần, hắn nhấc chân, bay lên không trung.
Thực sự lao thẳng về phía thiên thạch trên bầu trời.
“Bùm!”
Trong âm thanh dữ dội của vụ nổ, thân hình đó rơi trở lại mặt đất với tốc độ nhanh hơn cả lúc rời đi.
Máu me đầm đìa, thân thể không nguyên vẹn.
Nhưng thiên thạch do Hàn Dịch triệu hoán ra, cuối cùng lại bị thay đổi quỹ đạo một chút.
Ngược lại, rơi về phía trung tâm thôn Trữ, nơi nhà cửa đông đúc nhất.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển.
Trong chớp mắt, thôn Trữ gần như biến thành đống hoang tàn. Những âm thanh kêu khóc, oán thán không ngừng vang lên.
Tuy hàng trăm binh sĩ áo đen đã thoát khỏi sự công kích trực diện của thiên thạch, nhưng vẫn không thoát được dư âm va chạm, cũng thương vong nặng nề.
Bởi Hàn Dịch đã chuẩn bị từ sớm, còn lại một ít Thiên Vận hộ thể nên cũng không gặp trở ngại gì.
Cảm thấy không thể ở lại đây lâu, hắn lợi dụng màn đêm và sự hỗn loạn, một mình lặng lẽ trốn thoát khỏi thôn Trữ.
Cách xa hơn mười dặm, đúng lúc hắn cho rằng mình đã an toàn.
Đột nhiên nhận thấy có tiếng gió truyền đến từ sau lưng, nên vội vàng tránh đi.
Nhưng vẫn chậm một nhịp, tránh đi không kịp.
Như một lưỡi kiếm gió vô hình, gây ra một vết thương lớn trên lưng hắn.
Hàn Dịch chịu đựng cơn đau dữ dội, quay đầu lại tìm hung thủ đã tấn công mình.
Bất ngờ phát hiện, kẻ ra tay với mình lại là người quen!
Đại tư tế của thôn Trữ, Tự!
Hàn Dịch vờ tức giận chất vấn hắn lý do tấn công mình.
Thực tế là đang âm thầm hấp thụ Thiên Vận nhanh chóng, thử tìm một đường sống.
Còn Tự, có lẽ nghĩ rằng Hàn Dịch đã cùng đường tận lối, khó tránh tai vạ nên không gấp rút ra tay, mà tràn đầy oán hận nói ra lý do hắn tập kích lần này.
Thì ra, kể từ khi Hàn Dịch liên tục có biểu hiện “thần kỳ”, đại tế ti vốn được tôn sùng, ngưỡng mộ trong thôn đã dần trở thành “thất nghiệp”.
Rất dễ hiểu.
Nhiệm vụ chủ yếu của tế ti là đại diện cho dân làng, giao tiếp với thần lình.
Trình báo lời cầu nguyện của dân làng với thần linh, đồng thời truyền đạt lại thần dụ đã nghe được cho mọi người.
Nhưng có Hàn Dịch nhiều lần thể hiện kỳ tích, gần như giống với sự tồn tại của thần linh Hóa Thần.
Cớ gì dân làng còn bỏ gần cầu xa, tìm đến “người phát ngôn” là hắn nữa.
Sau khi mất đi quyền lực giảng giải của thần linh, mọi vinh dự mà Tự có được ngày trước đều bị Hàn Dịch thay thế.
Nhìn Hàn Dịch sống trong tẩm cung cao lớn, thấy Hàn Dịch mỗi lần ra ngoài, dân làng đều phải quỳ xuống vì sợ hãi...
Sự đố kị như con rắn độc không ngừng lớn dần trong lòng Tự.
Cho dù Hàn Dịch phát ra sức mạnh của thần minh, nhưng Tự vẫn có ý định “giết thần”.
Nhưng rất rõ ràng, trong thôn ngoài hắn ra không ai khác ủng hộ cách làm này của hắn.
Vì vậy, hắn đã chú ý tới thôn Khang, ở cách đó hơn mười dặm.
Thôn Khang mạnh hơn thôn Trữ rất nhiều lần. Mức độ thú hóa của dân làng rõ ràng cũng cao hơn một cấp.
Nhưng giữa hai bên chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn lớn nào. Vùng hoang dã rất rộng lớn, nguồn tài nguyên gần như vô tận.
Ngay cả khi thỉnh thoảng thôn Khang và thôn Trữ xảy ra xung đột, thường đều được bàn bạc, giải quyết hữu nghị.
Nhưng sự lặng lẽ tiến lên của Tự, đã thay đổi mọi thứ.
Tự tiết lộ với thủ lĩnh thôn Khang thông tin rằng thôn Trữ có một “thần linh giáng thế”.
Hơn nữa hắn còn cảnh báo, với sự giúp đỡ của thần linh, tham vọng của trưởng thôn thôn Trữ cũng sẽ bành trướng hơn nữa.
Hắn muốn mượn sức mạnh của thần linh để càn quét khắp nơi, trở thành “đế” nhất thống vùng hoang dã này.
Quá trình này hẳn phải đầy rẫy những vụ giết chóc đẫm máu.
Tự không muốn thấy nhiều sinh linh như vậy phải chết, vì thế âm thầm đi trước một bước, ngỏ lời với dân chúng thôn Khang, diệt trừ kẻ cầm đầu, giả danh thần linh Hàn Dịch này.
Sau một hồi thuyết phục, thủ lĩnh thôn Khang cũng cảm thấy việc để thôn Trữ nắm giữ vị “thần linh giáng thế” này là quá nguy hiểm.
Bởi thế, sau hơn mười ngày lên kế hoạch, với Tự làm nội gián, Khang đã tìm được cơ hội thích hợp, dẫn hàng trăm tinh nhuệ trong thôn, lặng lẽ bao vây tẩm cung của Hàn Dịch.
Tuy Tự từng kể với hắn, vị thần linh giáng thế này có bản lĩnh rất mạnh, có thể hô mưa gọi gió, nhưng Khang vô cùng tự tin.
Những tinh nhuệ dưới trướng hắn đã vượt qua hàng núi xác chết và biển máu để tới đây.
Đến đao kiếm còn không sợ, huống gì mưa gió.
Mãi cho tới khi thiên thạch rơi xuống, nghiền nát hoàn toàn nhân sinh quan của Khang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận