Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 242: Hai pháp luyện Kim Đan

Khí tức hung ác và điên cuồng toả ra từ bàn tay khổng lồ không khác gì Thiên Sát kiếm vừa bị trấn áp ban nãy.
Tuy nhiên, bàn tay đầy sát khí này còn chưa kịp có hành động gì thì phía sau Thái Nhất điện, sâu trong Vân Thủy thiên cung, chợt có vô số ánh sáng xanh lam tuôn ra như một mảng đại dương chảy ngược lên trời.
Những nơi được ánh sáng xanh lam chiếu rọi như được nước biển cọ rửa liên tục.
Màu đen kịt trên bàn tay khổng lồ cũng mờ dần đi, nó lại quay về màu sắc ban đầu một lần nữa.
Sau đó, những đốm sáng xanh lam này được thu hồi, Vân Thủy thiên cung lại trở về vẻ yên tĩnh hoàn toàn.
Thấy cảnh này, rất nhiều tu sĩ cho rằng bên đó có dị bảo xuất thế.
Bọn họ cả gan chạy tới nhìn xem.
Kết quả, đập vào mắt họ là hơn mười bộ thi thể không đầu nằm la liệt đầy đất khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Mọi người liên tưởng tới cự kiếm màu đen tản ra khí tức không rõ kia, chẳng ai dại làm ra hành động thiếu khôn ngoan gì, tất cả đều vội vã sợ hãi lùi lại.
Tin tức có dị biến xảy ra ở sâu trong Vân Thuỷ thiên cung nhanh chóng thông qua các tu sĩ mà truyền khắp Tùng Vân Hải.
"Xem ra, sau này có muốn lừa người đi kích động Thiên Sát kiếm thì không dễ như vậy nữa.”
“Tuy vậy, mình có bí thuật “Hoá Đạo Thần Nhất”, quan sát một lần hay nhiều lần thì cũng không có gì quá khác biệt.”
Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, Lý Phàm yên lặng quay về Vạn Tiên đảo.
Bên trong Thiên Huyền kính, hắn không ngừng tái hiện lại cảnh tượng Thiên Sát kiếm ra khỏi vỏ trong đầu, nó chỉ cần ngân lên một tiếng thì đã có thể thu hoạch tính mạng của hơn mười tu sĩ.
Với góc nhìn của thiên địa, Lý Phàm chứng kiến rõ ràng, khi âm thanh này truyền đến, thiên địa linh khí vốn ôn hòa xung quanh đám tu sĩ lại đột nhiên bạo loạn.
Chúng như bện thành sợi dây đàn vừa sắc bén vừa mềm mại, liên tục cứa đứt đầu tất cả tu sĩ.
"Sát..."
Lý Phàm quan sát lặp lại từ này mấy trăm lần, dần dần cũng có cảm ngộ.
Cảnh tượng lại thay đổi, Lý Phàm tập trung chú ý vào sự việc phát sinh lúc sau.
Vô số đốm sáng xanh lam bay vọt lên tận chân trời, như đại dương chảy ngược.
Hào hùng và tráng lệ.
Lý Phàm cũng cảm ngộ được đôi chút:
"Luồng năng lượng xanh lam này mang đến cho mình một cảm giác rất quen thuộc."
“Dường như cùng loại với Tùng Vân Hải.”
"Nhưng chẳng biết vì sao, hình ảnh của đại dương do ánh sáng xanh lam phác họa ra dường như rộng hơn Tùng Vân Hải rất nhiều."
"Hãn Hải..."
Trước đó, Lý Phàm vốn định dùng Thiên Sát chi pháp và Mặc Sát chi pháp để kết đan.
Nhưng sau chuyện phát sinh ngoài ý muốn này, được nhìn thấy biển ánh sáng Hãn Hải xanh lam đó, Lý Phàm lại trở nên do dự.
Ánh sáng Hãn Hải xanh lam này tựa hồ có cùng nguồn gốc với Tùng Vân Hải.
Mà Lý Phàm thì lại hiểu Tùng Vân Hải rất rõ, hắn dùng Thương Hải Châu đúc đạo cơ, nếu lấy Hãn Hải chi pháp để kết đan thì sẽ có ưu thế càng lớn.
"Từ việc Thiên Sát có thể xâm nhiễm chuyển hóa ánh sáng xanh lam, có thể thấy được, nếu chỉ đơn thuần dựa vào Thiên Sát chi pháp để luyện Kim Đan thì rất có khả năng chính bản thân mình có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng đến đạo tâm, khó lòng mà kiềm nén được sát ý bạo ngược này.”
“Còn nếu có ánh sáng Hãn Hải xanh lam kia đóng vai trò điều hoà.”
“Hơn nữa, nếu có thêm pháp của Mặc Sát, thì dù Hãn Hải chi pháp không thể chống lại nổi, mình cũng có thể dùng Lam Viêm chi pháp để giúp giữ thế cân bằng…”
“Từ đó, mình có thể xuống tay ngưng kết ra một viên Kim Đan tứ tượng.”
Sau khi đã xác định được những điểm cơ bản, Lý Phàm ném những chuyện khác ra sau đầu, bắt đầu bế quan khổ tu.
Quá trình kết đan dài hay ngắn phụ thuộc vào tư chất của tu sĩ và pháp mà người đó tu hành.
Lúc trước, với sự trợ giúp của Tùng Vân Hải, Trương Hạo Ba chỉ tốn hơn một tháng để dùng Thủy Phong chi pháp ngưng kết ra một viên Giả Đan.
Nhưng nếu đổi lại là Lý Phàm thì e rằng không dễ dàng như thế.
Kỳ vật Trúc Cơ của hắn yên lặng biến thành Thương Hải Châu.
Thương Hải Châu toả ra từng tia sáng xanh lam đại biểu cho lực lượng pháp tắc thuộc tính Thuỷ.
Nó như một con tằm đang nhả tơ xung quanh kỳ vật Trúc Cơ khiến lớp phủ không ngừng mở rộng ra xung quanh.
Ánh sáng xanh lam tỏa ra từ Thương Hải Châu dường như đang biến hoá, trở nên càng thêm sâu lắng cổ xưa hơn.
Vì Thương Hải Châu có nhiều điểm giống với Hãn Hải chi pháp.
Nên quá trình này diễn ra nhanh hơn dự đoán của Lý Phàm nhiều.
Thời gian dần trôi qua, tầng sáng màu xanh lam đậm bao quanh Thương Hải Châu lại càng thêm dày đặc.
Dần Dần, một viên “kim đan” với hình thức ban đầu cực kỳ đơn giản đã xuất hiện.
“Nếu tiếp tục như thế này, chỉ dựa vào Hãn Hải chi pháp thì nói không chừng mình sẽ có thể kết đan ngay lập tức.”
“Thế nhưng đây cũng không phải mục tiêu của mình.”
"Tiếp theo phải tăng thêm Thiên Sát chi pháp."
Trong nháy mắt, hắn bắt đầu không ngừng tưởng tượng lại hình ảnh Thiên Sát kiếm ra khỏi vỏ trong thức hải.
Theo sau đó là từng sợi tơ đen kịt tuôn ra từ trong kỳ vật, bắt đầu lan tràn ra khắp vầng sáng xanh lam như mực vậy.
Tuy nhiên, Lý Phàm nhíu mày, màu đen kịt đại biểu cho Thiên Sát chi pháp này lại không thể tồn tại lâu.
Chúng bị ánh sáng xanh lam bao lấy, chỉ có thể duy trì được một lát rồi lập tức biến mất vô tung.
Lý Phàm đã từng đọc qua rất nhiều kinh nghiệm kết đan của tu sĩ nên ngay lập tức đã hiểu được lý do tại sao.
Sở dĩ hiện tượng này xảy ra là vì trong cơ thể của Lý Phàm, Thiên Sát chi pháp không có nền móng.
Nó giống như nước chảy nhưng không có nguồn, không thể tồn tại lâu dài được.
Hãn Hải chi pháp có Thương Hải Châu làm nền móng, có năng lượng cuồn cuộn không dứt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi kết đan, tu sĩ bình thường không thể kết hợp nhiều pháp lại với nhau.
Vì, nếu không có đạo cơ của bản thân làm nền tảng thì muốn tụ pháp thành đan, nói dễ hơn làm.
Lý Phàm thử nghiệm một lúc lâu nhưng tốc độ ngưng tụ Thiên Sát chi pháp mãi vẫn không bắt kịp tốc độ tiêu tán của nó.
Trầm ngâm một lát, Lý Phàm đành tạm bỏ qua.
Hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng Trương Hạo Ba kết đan trong kiếp trước.
Hư ảnh kiếm ý màu đen được phòng đại vô số lần, đứng sừng sững giữa đất trời.
Màu lục của gió thổi xuôi từ mũi kiếm xuống lưỡi kiếm.
Màu lam của nước chảy từ dưới chuôi kiếm lên lưỡi kiếm.
Ba màu lục, lam và đen hoà vào nhau, lưỡi kiếm từ từ ngưng thực.
Lý Phàm cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Trương Hạo Ba y lấy Thủy Phong chi pháp tồn tại sẵn trong trời đất để kết hợp với Thiên Sát Kiếm Ý của bản thân, hoàn thành kết đan.”
"Thiên địa chi pháp có sẵn trong trời đất vô cùng vô tận nên không phải lo lắng vấn đề bị tan mất.”
“Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao nhiều tu sĩ sắp kết đan lại muốn dạo chơi bốn phương, đích thân cảm ngộ và hấp thụ thiên địa chi pháp."
"Nhưng mình thì lại không thể nào học theo được."
"Thiên Sát chi pháp, Hãn Hải chi pháp, Mặc Sát chi pháp, cái sau nguy hiểm hơn cái trước."
“Nếu tới tận hiện trường quan sát trực tiếp thì e rằng còn chưa kịp kết đan thì mình đã bỏ mạng rồi.”
"Cũng may là mình có “Hoàn Chân”.”
Lý Phàm vừa nghĩ đến đây, kỳ vật Trúc Cơ nhanh chóng biến ảo thành Thiên Sát Kiếm Ý.
Vầng sáng Hãn Hải xanh lam đang dày đặc thì lại bị mất đi căn cơ, bắt đầu tán loạn.
Nhưng dù gì nó cũng đã hình thành được hình dáng ban đầu của Kim Đan nên tốc tiêu tán cực kỳ chậm chạp.
Mà chỉ bấy nhiêu thời gian cũng đủ để Lý Phàm ngưng tụ Thiên Sát chi pháp.
Màu đen dần nhiều lên.
Viên cầu màu lam như mang thêm một tầng gông xiềng đen kịt.
Thời gian chậm rãi trôi qua,
Sau khi hình thức ban đầu của Thiên Sát chi pháp đã hình thành, Lý Phàm nhanh chóng hoán đổi kỳ vật Trúc Cơ về thành Thiên Hải Châu.
Hắn lại tiếp tục vận dụng Hãn Hải chi pháp một lần nữa.
Lý Phàm cứ lặp lại như thế nhiều lần.
Theo thời gian trôi đi, trong đan điền Lý Phàm, lấy “Hoàn Chân” làm trung tâm, hư ảnh của một Kim Đan cũng dần dần hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận