Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 608: Huyết thống ngộ Truyền Pháp

Lý Phàm bay vút lên không thu lấy một bình tinh huyết, bóp nát.
Tinh huyết Côn Bằng phiếm sát khí hung ác xông ra từ trong, giống như vật còn sống, không ngừng ngọ nguậy bò ra xung quanh.
Lý Phàm duỗi tay nắm một cái, pháp vực động thiên lập tức bao vây lấy nó.
Cẩn thận phân tích, lập tức hiểu được.
Mục đích nghiên cứu, rõ ràng chính là vì ba loại thần thông Diệp Phi Bằng từng thể hiện ở kiếp đầu tiên.
Côn Phệ, Bằng Phi, Độ Huyết Duyên.
Trong đó, sau khi Lý Phàm có Ngũ Hành đại động thiên, thần thông Côn Phệ đối với hắn có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bằng Phi độn thuật, cũng đáng giá tham khảo.
Quan trọng nhất, cũng là thứ mà Lý Phàm muốn nắm giữ nhất, đương nhiên là ‘Độ Huyết Duyên’ rồi.
Môn này vốn là thần thông của yêu thú viễn cổ, có thể thông qua việc truyền tinh huyết của bản thân cho người khác, ảnh hưởng trong vô thức, thay đổi suy nghĩ của đối phương.
Cuối cùng, khiến đối phương biến thành người trung thành, suy nghĩ phụ thuộc, chỉ biết vì tinh huyết của chủ nhân.
Kiếp đầu tiên, Diệp Phi Bằng ban đầu còn có chút chán ghét huyết mạch yêu thú của bản thân, về sau thậm chí vì thân mang huyết mạch Côn Bằng mà kiêu ngạo.
‘Yêu thú’ trong miệng, cũng từ từ biến thành ‘Thánh thú’.
Thần thông cấp bậc này, lấy ra khống chế đám người Dược Vương tông lại quá phù hợp.
Dù sao chỉ có một hai cái khá tốt, có thể thông qua phương thức uy hiếp dụ dỗ, khiến cho bọn họ tạm thời thuần phục.
Giống như hiện tại Lý Phàm làm như vậy đối với đám người Hà Chính Hạo, Cao Viễn.
Nhưng một khi nhân số nhiều hơn, tính nguy hiểm của phương pháp này sẽ tăng mạnh.
Hơn nữa mọi người bên trong Dược Vương đỉnh vốn là người một tông, hiểu rõ lẫn nhau.
Lý Phàm chỉ cần bọn họ luyện chế đan dược cho mình, thỉnh thoảng thì lại đi ra ngoài đảm nhiệm tay đấm mà thôi, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ được.
Nếu như không có thủ đoạn khống chế mạnh, nói không chừng bọn họ sẽ mang tới cho Lý Phàm một chút “niềm vui”.
Lý Phàm cũng khó mà yên tâm.
Vậy nên, ‘Độ Huyết Duyên’ vẫn là vô cùng cần thiết.
Dưới sự cảm ứng của Lý Phàm, từng hạt tinh huyết Côn Bằng nhỏ nhất phát ra tiếng kêu bén nhọn khiến người kinh hãi, giống như tự có ý thức.
Không khỏi khiến Lý Phàm cau mày.
Tách một giọt tinh huyết trong đó ra, dùng ngón tay hấp thu, Lý Phàm quan sát quá trình nó cải thạo cơ thể bản thân.
Sau khi tinh huyết Côn Bằng kia xảy ra tiếp xúc với máu thịt Lý Phàm, những tiếng vang chói tai biến mất trong phút chốc.
Trong nháy mắt trở nên rất an tĩnh, chẳng qua một sợi xúc tu cỡ nhỏ mảnh dài ở chỗ sâu, hấp thụ máu thịt Lý Phàm.
Từng đạo ánh sáng hồng sắc lóe lên không ngừng, mang theo xúc tu giống như ống hút, hấp thu từ máu thịt tới tinh huyết Côn Bằng.
Rồi sau đó, tinh huyết Côn Bằng giống như sôi trào, tự mình xảy ra biến hóa.
Chỉ trong chốc lát, đã trở nên cực kỳ tương tự với máu thịt của bản thân Lý Phàm.
Thậm chí tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, Lý Phàm thân là chủ nhân máu thịt, không phân biệt cẩn thận cũng khó mà phát hiện được sự khác biệt giữa hai thứ này.
Sau khi bản thân hoàn thành biến đổi, tinh huyết Côn Bằng cũng không nới lỏng xúc tu ra.
Mà thông qua nó truyền ngược về từng luồng ánh sáng màu đỏ sậm. Máu thịt bị những thứ kia bám vào, khi đang không ngừng bị rót vào tinh huyết màu đỏ sậm, cũng bắt đầu xảy ra biến hóa nào đó.
Không lâu sau, dưới sự chăm chú của Lý Phàm, trong chốc lát bọn chúng vươn ra từng cái ‘xúc tu’ cực nhỏ, giương nanh múa vuốt tiến lại gần máu thịt chưa bị biến đổi.
“Biến đổi cùng trạng thái sao...”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ, sức mạnh pháp vực động thiên đột nhiên phát tác, những máu thịt bị ăn mòn, cùng với tinh huyết Côn Bằng ngay sau đó đều hóa thành tro bụi.
Trong nháy mắt cơ thể thiếu hụt một phần, gương mặt Lý Phàm đỏ bừng.
Chẳng qua ngay sau đó, hắn lập tức khôi phục bình thường.
“Động thiên bất diệt, tu sĩ bất tử. Tân pháp cũng dùng tốt thần kỳ trên phương diện này. Nếu như là Cổ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cơ thể bị móc sạch như vậy, muốn khôi phục sợ là không chỉ hao tốn chút ít công phu thôi đâu.” Lý Phàm khẽ thở dài nói.
Hồi phục lại, Lý Phàm lại hấp thu một viên tinh huyết Côn Bằng.
Đồng thời ăn vào một viên Ngộ Đạo Đan, nhắm mắt cảm nhận quá trình ‘Độ Huyết Duyên’.
Cũng không bao lâu, lại tiêu trừ phần máu thịt bị biến chất.
Lại lấy ra tinh huyết Côn Bằng cảm ngộ.
Lặp đi lặp lại.
Cứ như thế, mãi cho tới khi tinh huyết trong toàn bộ mật thất chỉ còn lại một bình cuối cùng, rốt cuộc Lý Phàm cũng đã ngừng động tác.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia tinh quang, như có điều duy nghĩ.
“Hình như, quá trình tinh huyết Côn Bằng cải tạo cơ thể con người này tương tự với cướp giật thiên địa, cuối cùng thay mặt cho trời của tân pháp đến mấy phần.”
“Đều là hút lấy một phần trong đó rồi phân tích trước, sau đó biến đổi cùng trạng thái, đánh tráo thành người.”
“Cuối cùng dựa vào số lượng lớn sinh sôi nảy nở, chiếm lấy.”
Tâm niệm vừa động, Lý Phàm từ trong Dược Vương Chân Đỉnh lấy ra một tu sĩ Dược Vương tông Trúc Cơ kỳ ngủ say.
Tên tu sĩ Dược Vương tông tỉnh dậy trong nháy mắt.
Nhưng bị thần thông ‘trói trùng’ cố định chặt chẽ, không có cách nào cử động.
Chẳng qua sắc mặt kinh hoảng nhìn Lý Phàm, tốn công giãy giụa kịch liệt.
Nhưng Lý Phàm lại không nhúc nhích chút nào, bình tĩnh điều khiển giọt tinh huyết kia của mình.
Ban đầu, quá trình xâm nhập rất thuận lợi.
Sau khi biến đổi cùng trạng thái, rất nhanh đã chiếm được phần lớn không gian trong cơ thể tu sĩ Dược Vương tông.
Nhưng không biết để lộ điểm nào.
Máu thịt của tu sĩ Dược Vương tông bắt đầu sinh ra phản ứng bài xích đối với sự khống chế của Lý Phàm.
Cơ thể run rẩy mãnh liệt không dừng lại được, phun ta từng ngụm máu tươi.
Không qua bao lâu, thì đã đi đời nhà ma rồi.
“Xin lỗi.” Mặt Lý Phàm không chút thay đổi nói.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Mây trôi nước chảy, không có bất kỳ dị tượng gì xảy ra.
“Xem ra lão thiên gia đối với những cựu pháp tu sĩ như các ngươi, trái lại không có ý kiến gì.”
Ngay sau đó Lý Phàm lại lựa chọn một gã tu sĩ Dược Vương tông, bắt đầu thí nghiệm.
...
Bảy ngày sau.
Lý Phàm lại thất bại lần nữa, tạm thời ngừng lại.
“Ta vẫn quá nóng vội rồi.”
“Mở rộng quá nhanh, dễ dàng khiến cho cơ thể con người cắn trả.”
“Nếu như coi tu sĩ là một thế giới đầy đủ, như vậy thì một ít tinh huyết của ta sẽ tương đương với một gã tu sĩ tu hành tân pháp.”
“Thần thông Côn Bằng ta không được, không lẽ tu hành từng bước ta còn không được hay sao.”
Lý Phàm chợt có chút hiểu được.
Lần thí nghiệm này đặc biệt khá dài.
Lý Phàm cũng tiêu hao rất nhiều tâm thần.
Nhưng kết quả lại khá khả quan, tên may mắn này từ đầu đến cuối đối với sự biến đổi bất thưởng trong cơ thể mình cũng không phát giác ra.
Ngủ vô cùng ngon ngọt.
Nhưng Lý Phàm lại cảm thấy, bản thân mình và hắn lại sinh ra sự kết nối kỳ diệu nào đó.
Không giống như phân thân, điều khiển như cánh tay.
Mà là tra xét rõ ràng tình trạng của cơ thể đối phương, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu đối phương.
Lý Phàm nhìn về phía bảng Hoàn Chân.
Quả nhiên trên danh sách thần thông, có thêm một mục ‘Độ Huyết Duyên’.
Chẳng qua lại hiếm thấy Lý Phàm không có bao nhiêu vẻ hưng phấn.
Trong quá trình lĩnh ngộ Độ Huyết Duyên, hắn mơ hồ đã nhận ra chút chuyện.
Hắn lại nghĩ tới linh cảm lúc trước chợt lóe lên, rồi lại bị bản thân cưỡng chế quên đi.
Nếu như coi người may mắn trước mặt này thành Huyền Hoàng giới.
Mà tu sĩ tu hành tân pháp trong thiên địa, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là “tinh huyết biến dị’ thay đổi Huyền Hoàng giới trong vô thức.
Như vậy...
Truyền Pháp thiên tôn trong truyền thuyết kia, lại đang đảm nhiệm nhân vật gì trong chuyện này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận