Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 287: Vô tình có được Trúc Cơ pháp

Càng khiến Tô Trường Ngọc cảm thấy khiếp sợ hơn là khuôn mặt của những thi thể nằm đầy dưới đất kia lại giống hệt với vị tu sĩ tóc trắng này. Cứ như số thi thể này đều là của chính bản thân lão vậy!
Mặc cho Tô Trường Ngọc vốn tự hào có tâm trí kiên định hơn hẳn người thường, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng này, y cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Khà khà, không cần phải khẩn trương như vậy. Người chết mà thôi, có gì đáng sợ đâu chứ.”
“Ngươi cần phải biết, người sống đáng sợ hơn người chết rất nhiều.”
Tu sĩ tóc trắng nói bằng giọng thâm trầm.
Lão chỉ nhẹ ngón tay, một bộ bàn ghế chui lên khỏi mặt đất.
“Ngồi. Từ từ thưởng thức.”
“Đã rất nhiều năm rồi không có người đến đây.”
Mới đầu Tô Trường Ngọc còn cảm thấy khiếp sợ với loại âm thanh quái dị phát ra trước sau và khung cảnh khủng khiếp xung quanh này, nhưng đến lúc này, y cảm thấy mình đã dần thích ứng được.
Y định thần, ngồi vững.
“Không biết nên gọi tiền bối thế nào?”
Sau khi ngồi xuống, thấy tu sĩ tóc trắng cứ thất thần mà nhìn xung quanh, Tô Trường Ngọc bất giác hỏi lão.
“Ta tên là Ân Thượng Nhân. ".
“Hà ha, người khác đều gọi ta là Ân Ân Thượng Nhân.”
Ân Thượng Nhân có phần chế giễu mà nói.
“Ra mắt Ân tiền bối. Tại hạ Tô Trường Ngọc.” Tô Trường Ngọc không kiêu ngạo không tự ti mà giới thiệu bản thân.
Ân Thượng Nhân lại bất ngờ quay đầu, đánh giá Tô Trường Ngọc thật kỹ.
Một lúc lâu sau, lão mới dời mắt khỏi người Tô Trường Ngọc.
“À. Đúng thật là ý trời trong cõi u minh dẫn dắt…” Ân Thượng Nhân lẩm bẩm.
Tô Trường Ngọc nghe thế thì cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Hồi lâu sau, Ân Thượng Nhân lại mở miệng: “Ngươi gặp phải bình cảnh không thể đột phá Trúc Cơ nên men theo chỉ dẫn của cơ duyên trong lòng mà đến đây đúng không?”
“Trúc Cơ?” Tô Trường Ngọc ngẩn người, y chỉ vừa đạt đến Luyện Khí hậu kỳ mà thôi.
Vừa định phủ nhận, y lại nghe Ân Thượng Nhân tiếp tục nói: “Khà khà, quen rồi. Cứ cách vài năm sẽ có tu sĩ nhận được chỉ dẫn mà đến đây.”
“Mỗi một người đến, ta lại phải lập lại một lần. Ta nói lời này đến phát chán rồi.”
“Thần tiên tranh đấu, tiểu quỷ bị liên lụy. Thật là phiền đến chết…”
Tô Trường Ngọc chau mày, Ân Thượng Nhân này khùng khùng điên điên, nói toàn những điều khó hiểu, không rõ được thâm ý.
“Thôi vậy, lại nói một lần nữa.”
Ân Thượng Nhân ngồi xuống, bảo: “Trúc Cơ chính là xây dựng căn cơ của đại đạo. Vậy ngươi có biết, cái “đạo cơ” này là vật gì hay không?”
“Lấy bản thân làm kỳ vật, xây thành đạo cơ!”
Thân thể lão từ một tách thành hai, để lộ ra một hình dạng khác trong ngũ tạng huyết nhục .
Hai khuôn mặt trong, ngoài đó đồng thanh lên tiếng.
Cuối cùng, hai khuôn mặt rợn người mỉm cười kết thúc đoạn trần thuật này.
Tô Trường Ngọc vốn bị cảnh trước mắt dọa đến phải bật dậy, nhưng sau khi thấy Ân Thượng Nhân khôi phục như trước thì lại từ từ ngồi xuống.
"Dùng chính mình xây dựng đạo cơ… " Đôi mắt Tô Trường Ngọc toát ra một tia sáng lạ.
“Thế nào? Động tâm đúng chứ?” Ân Thượng Nhân cười ha ha mà hỏi.
“Đạo cơ và bản thân tương hợp một cách hoàn mỹ, tất cả thần thông pháp thuật đều thuộc về bản thân.”
“Từ đấy về sau, bất kể loại công pháp bí thuật gì người đều có thể vừa học là biết, vừa biết là sẽ tinh thông.”
“Tay đánh tuyệt thế thiên kiêu, chân giẫm ẩn thế đại năng…”
“Còn không mau chóng mà hành động? ".
Ân Thượng Nhân dùng ánh mắt có phần điên cuồng kia nhìn Tô Trường Ngọc, nói với giọng đầy đầy cám dỗ và mê hoặc.
Tuy nhiên, Tô Trường Ngọc vẫn giữ được sự bình tĩnh hiếm có của mình: “Nếu đã vậy, xin hỏi tiền bối, cái giá phải trả là gì?"
“Nếu người người đều có thể dễ dàng “lấy thân trúc cơ”, vậy thì chẳng phải thiên tài đã đầy ra đất cả rồi?”
“Nếu người người đều là thiên tài, vậy có khác biệt giữa thiên tài với kẻ tầm thường có còn nữa không?”
Ân Thượng Nhân cười một cách đầy ngớ ngẩn, chỉ tay về phía mấy trăm thi thể đầy trên đất kia, bảo: “Đây chính là cái giá phải trả!”
Tô Trường Ngọc không thấu hiểu ý tứ trong đó, chỉ đành trầm lặng.
“Sau khi giải phẫu, mổ xẻ mấy trăm “ta” khác, đã có đầy đủ nắm chắc, ta mới dám bắt đầu “lấy thân trúc cơ”.”
“Mặc dù đã cẩn thận như vậy nhưng ta vẫn còn cách sự “hoàn mỹ” kia trong đường tơ kẽ tóc.”
“Những tu sĩ tầm thường mà vọng tưởng muốn “lấy thân trúc cơ” thì chính là tự tìm đường chết.”
Ân Thượng Nhân cười gằn, giải thích:
“Cơ thể con người vô cùng huyền diệu và lại cực kỳ phức tạp.”
“Đa số kẻ tầm thường sao có thể tường tận hiểu được chính bản thân mình để có thể “lấy thân trúc cơ” cơ chứ.”
“Có thể tự hiểu chính mình mà không nhờ cậy vào sự trợ giúp bên ngoài thì mới thật là thiên tài hiếm có.”
Nghe vậy, Tô Trường Ngọc lập tức hiểu ra.
Y không khỏi cảm thấy chán chường.
Người xưa có câu, trí giả là phải tự biết người biết mình.
Tô Trường Ngọc rất rõ thiên phú tu hành của mình ra sao.
Tuyệt đối không xứng với hai chữ thiên tài.
Ngay cả “bình thường” cũng không xứng.
Thậm chí dùng hai chữ “tầm thường” để đánh giá cũng không quá lời.
Muốn “lấy thân trúc cơ” là điều mà y không thể nào thực hiện được.
Ân Thượng Nhân thấy rõ nét mặt của Tô Trường Ngọc thay đổi, cười khà khà, bảo: “Tô tiểu tử, đừng có nhụt chí.”
“Trong thời điểm này, người đã đến trước mặt ta, điều đó chứng tỏ đây là chuyện số mệnh đã an bài.”
Nói xong, lão duỗi ngón tay trỏ ra, nhẹ điểm vào mi tâm của Tô Trường Ngọc.
Ngay sau đó, có vô số tri thức điên cuồng tràn vào đầu óc của Tô Trường Ngọc.
Đó đều là hình ảnh và cảm ngộ của Ân thượng Nhân khi phân tích mổ xẻ vài trăm thi thể Trúc Cơ kỳ.
Càng trân quý hơn nữa là kinh nghiệm từ quá trình “lấy thân trúc cơ” sắp thành công kia.
Bất ngờ phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, Tô Trường Ngọc cảm thấy có hơi nuốt không trôi.
Huyệt thái dương liên tục co giật, y cảm thấy đầu óc có thể bị nứt ra bất kỳ lúc nào.
Nhưng y biết rõ e rằng đây là cơ duyên to lớn nhất mà mình có được trong đời để có thể đổi mệnh.
Nên đành phải cắn răng chịu đựng bằng được.
Một lúc sau, Tô Trường Ngọc thoát lực ngồi bệt trên ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Ân Thượng Nhân thấy vậy, chỉ liên tục lắc đầu.
Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, y hành đại lễ với Ân Thượng Nhân.
“Đa tạ tiền bối!”
“Ha ha, không cần cảm tạ ta.”
Ân Thượng Nhân lộ ra nụ cười như nhìn thấy con cá đã mắc câu: “Ngươi vốn đã có ý định từ bỏ “lấy thân trúc cơ”.”
“Giờ ta đem kinh nghiệm của ta truyền cho ngươi, giúp ngươi có được chút cơ hội để tận lực thử sức mình.”
“Ngươi cần biết rằng, mỗi một người đều là độc nhất vô nhị, kinh nghiệm của ta chắc chắn không thể nào áp dụng hoàn toàn trên người của ngươi được.”
“Nói không chừng, làm vậy sẽ càng có hại đấy!”
Tô Trường Ngọc nghiêm túc đáp lời: “Vãn bối hiểu thế nào là sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên.”
Ân Thượng Nhân không cười nữa, chỉ cảm khái: “Xem ra ngươi cũng là người có chí khí.”
Sau đó, lão lại không khách khí, bảo: “Việc đã xong, ngươi cút xéo đi.”
Không ngờ đối phương bất ngờ ra lệnh tiễn khách như vậy, Tô Trường Ngọc cũng hơi ngớ người ra.
Nhưng Ân thượng Nhân đã nói vậy, y cũng không thể miễn cưỡng ở lại.
Y lại hành lễ với lão lần nữa rồi chuẩn bị rời đi.
Trước lúc ra đi, nhìn những thi thể “Ân Thượng Nhân” nằm đầy trên đất, Tô Trường Ngọc không nhịn được mà hỏi: “Ân tiền bối, không biết số thi thể này từ đâu mà có?”
Ân Thượng Nhân quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của lão lại có phần bỡ ngỡ.
“Đúng thế, số thi thể này từ đâu mà có?”
“À! Ta nhớ ra rồi!”
“Đó là một trận mưa rất lớn! Vô số thi thể cứ rơi xuống như mưa trên trời, nhân cơ hội đó, ta gom lại một ít…”
Ân Thượng Nhân như bị trúng tà, lẩm bẩm nói như thế.
Có được đáp án ngược lại càng làm cho Tô Trường Ngọc phải lạnh cả người.
Y không dám ở quá lâu trên hòn đảo quỷ dị này nữa nên vội vàng rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của Tô Trường Ngọc đang xa dần, Ân Thượng Nhân dần dần trở lại bình thường.
Lão sờ vào ngực, nơi đó dường như đang che giấu một trân bảo không thể đánh mất.
Khá lâu sau, ngọn lửa vốn đã dập tắt lại bùng cháy lên lần nữa, nuốt chửng Ân Ân đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận