Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 844: Tiên tuyển giả Kỳ Chính

“Thiên phú không tầm thường...”
“Nhưng cũng chỉ như thế.”
Qua nhiều đời luân hồi, người này hình như cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan.
Lần nào cũng đều chết vì kiếp nạn Xích Viêm đốt biển.
Xem ra thành tựu đã định trước là hữu hạn, không phải thiên kiêu chân chính.
Nhìn Vệ Kỳ Chính ôm quyền, ánh mắt cảm kích, Quý Thiệu Ly khẽ gật đầu đáp lễ, song trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng mà...
Quý Thiệu Ly thật sự không ngờ.
Ánh mắt sắc bén luân hồi mấy đời của hắn thế mà cũng có lúc nhìn nhầm!
Bảy ngày sau khi kết thúc cuộc thi.
Thời điểm công bố kết quả càng ngày càng gần.
Mọi người trên đảo Hải Hiên chậm rãi từ sự tự tin ban đầu trở thành lo lắng bất an.
Tiếng cười cười nói nói đã không còn.
Mặt mũi ai nấy đều nghiêm trọng.
Có người không nhịn được đứng dậy đi đi lại lại cho khuây khoả tâm tình.
Đúng lúc này, mặt Vệ Kỳ Chính chợt lộ vẻ kinh ngạc, lấy linh phù truyền tin ra kiểm tra.
Không biết hắn nhận được tin tức gì.
Ngay sau đó hắn chợt đứng phắt dậy, khuôn mặt khó tin.
Hắn kích động đến nỗi cả người run run.
Dị trạng ấy lập tức thu hút ánh nhìn của tu sĩ khác.
Một ý nghĩ không khỏi đồng thời loé lên trong đầu bọn họ.
“Không thể nào?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc bối rối của mọi người xung quanh, Vệ Kỳ Chính hít sâu một hơi: “Thành chủ đại nhân lệnh ta lập tức đi đến Bố Chính đường.”
“Chuyện liên quan đến...”
“Sự vụ tuyển chọn ba mươi ba Tiên tuyển giả.”
Bên trong đại sảnh thoáng chốc tĩnh lặng như tờ.
Vẻ mặt mọi người đều cứng lại vì việc quá bất ngờ này.
Ngay cả sắc mặt Quý Thiệu Ly cũng cứng đờ.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trong phút chốc, Vệ Kỳ Chính cảm giác máu nóng dồn lên não, có chút lâng lâng.
Tuy chỉ là lần tuyển chọn ba mươi ba Tiên tuyển giả đầu tiên, còn chưa xác định danh sách nhân viên cuối cùng.
Nhưng mà được lựa chọn từ vô số các tu sĩ...
Điều này đã chứng minh thực lực của hắn!
Giờ khắc này, Vệ Kỳ Chính chỉ muốn hét lên thật to, bày tỏ sung sướng tột độ trong lòng.
Nhưng rất nhanh, hắn dường như nghĩ tới điều gì.
Sắc mặt hắn thay đổi, không còn vẻ kiêu hãnh nữa.
Chỉ là có chút mờ mịt.
Và cả chút sợ hãi.
“Quý đạo hữu...”
Hắn nhìn về phía Quý Thiệu Ly xin giúp đỡ, yếu ớt hỏi: “Bí thuật Chích Thủ Già Thiên kia của ngươi có thật sự hiệu quả không?”
Không sai, Vệ Kỳ Chính kịp thời phản ứng.
Tuy hắn nhận được thông báo trúng tuyển vòng loại...
Nhưng đúng là hắn đã biết trước đề thi, làm trò gian dối!
Nếu như chỉ là chức vị một châu thì không nói làm gì.
Nhưng bây giờ hắn phải đối mặt với sự lựa chọn ba mươi ba Tiên tuyển giả trên dưới Vạn Tiên Minh đều chú ý!
Tuyển chọn ra hạt giống hy vọng đối kháng với Ngũ Lão hội, nghiêm khắc là điều tất nhiên!
Vệ Kỳ Chính gần như có thể tưởng tượng tương lai phía trước.
Bảy tám tiên tôn Hợp Đạo vây quanh tứ phía.
Không hề bỏ qua chút nào trong thức hải, cẩn trọng kiểm tra từng chút từng chút một.
Cho dù tâm tính không sai, Vệ Kỳ Chính lúc này cũng có chút sợ lạnh cả người.
Nếu như bị phát hiện gian dối, đánh chết tại chỗ chuyện nhỏ.
Sợ rằng còn phải tuyên cáo cho thiên hạ, để lại tiếng xấu muôn đời!
Càng nghĩ, Vệ Kỳ Chính càng cảm thấy chột dạ.
“Quý đạo hữu?” Giọng của hắn run rẩy, hỏi lại lần thứ hai.
Lúc này Quý Thiệu Ly mới lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc vừa rồi.
Hắn nhìn Vệ Kỳ Chính thay đổi sắc mặt mấy lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Lập tức trấn an: “Ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta tương trợ lẫn nhau, bí pháp của hội hỗ trợ chúng ta không có sai sót gì đâu.”
“Chỉ có điều...”
“Nếu ngươi thật sự không tin, ta có thể giúp ngươi một lần nữa! Đi theo ta!”
Dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, Vệ Kỳ Chính không chút do dự đi theo Quý Thiệu Ly tiến vào trong mật thất.
“Ngươi minh thần đả toạ ở chỗ này, phóng không tất cả, bỏ qua mọi tạp niệm.” Quý Thiệu Ly phân phó.
Vệ Kỳ Chính gật đầu làm theo.
Rất nhanh, nỗi lòng vốn thấp thỏm bất an của hắn trở nên bình tĩnh lại.
Quý Thiệu Ly âm thầm hài lòng.
Sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ cái gì ấy à...
Tất nhiên là chờ Lâm Linh đưa chiếc nhẫn trữ vật tới từ tám trăm dặm kịch liệt rồi.
Nhờ vào lực địa mạch không ngừng dâng trào, chỉ trong thời gian một chén trà, Lâm Linh đã mang theo Lý Phàm đến trên đảo Hải Hiên.
Không khiến các tu sĩ trên đảo phát hiện.
Trong nháy mắt đi đến mật thất, Lâm Linh đã làm Vệ Kỳ Chính hôn mê.
Phân thân và bản tôn Lý Phàm đồng thời kiểm tra tỉ mỉ cơ thể của Vệ Kỳ Chính.
Chỉ chốc lát sau, hắn khẽ lắc đầu: “Quái lạ. Cũng không phải thể chất đặc thù gì đó.”
“Thiên phú tu luyện tuy nói xuất chúng hơn người, nhưng cũng chỉ trong phạm vi một châu. So với thiên kiêu chân chính của Huyền Hoàng giới có sự chênh lệch không nhỏ.”
“Tại sao lại được Vạn Tiên Minh chọn trúng?”
Trong lòng Lý Phàm có chút nghi hoặc.
Chẳng qua nghi hoặc thì nghi hoặc, lại không làm ảnh hưởng đến động tác trong tay hắn.
Đặt Chân Thực Dụ Quả màu xanh không ngừng biến hóa giữa hư và thực ở mi tâm Vệ Kỳ Chính.
Chỉ trong giây lát, theo quả hoàn toàn hóa ảo, loại quả có thể khống chế tu sĩ Hợp Đạo cứ như vậy bị lãng phí trên người Vệ Kỳ Chính chẳng qua mới có tu vi Trúc Cơ!
Lý Phàm lại không chút tiếc nuối.
Tuy chỉ là một khả năng nhỏ, hắn cũng chấp nhận đánh cược!
Nếu như Vệ Kỳ Chính thật sự thông qua tuyển chọn, như vậy nhờ vào đó có thể biết được chân tướng đằng sau kế hoạch ba mươi ba Tiên tuyển giả, tuyệt đối là giá trị hơn vật!
Nếu như chẳng may hắn thất bại...
Sắc mặt Lý Phàm trở nên có chút nguy hiểm.
Vậy cũng chỉ có thể khiến hắn dùng nốt phần đời còn lại bồi thường.
“Chỉ dựa vào Chân Thực Dụ Quả thôi là chưa đủ.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Trong đầu, Giải Ly điệp cuối cùng phát ra ánh sáng trắng êm dịu.
Nháy mắt sau đó, nó xuất hiện trong tay Lý Phàm.
Lý Phàm hít sâu một hơi, lập tức bày ra một vòng trận pháp xung quanh.
Lấy ngón tay làm kiếm, chợt đánh xuống.
Giải Ly điệp cuối cùng, bị cắt ra một lớp mỏng trong sự chấn động khẽ khàng.
Như thể đã bị hư hại nặng nề, Giải Ly điệp cuối cùng chốc lát trở nên ảm đạm.
Nhìn qua có vẻ uể oải.
Lý Phàm thấy vậy, có chút đau lòng.
Bèn vội vàng thu hồi nó, đưa về trong biển thần thức chăm sóc.
“Dù sao cũng không phải là Mâm đá tận cùng, chỉ là dung hợp giữa Mâm tròn bị cắt ra với Giải Ly điệp thôi.”
“Tiểu tử ngươi, tốt nhất đừng để cho ta thất vọng.”
Lý Phàm thận trọng cấy Giải Ly điệp cuối cùng mỏng như cánh ve vào trong thức hải của Vệ Kỳ Chính.
Sau khi làm xong mọi chuyện, dưới sự dẫn dắt của Lâm Linh, hai người lặng lẽ rời khỏi mật thất này.
Chỉ chừa lại phân thân Quý Thiệu Ly, lẳng lặng đứng chờ.
Không lâu sau đó, Vệ Kỳ Chính tỉnh dậy.
Thoạt đầu có chút ngỡ ngàng.
Sau đó thấy được Quý Thiệu Ly sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh, trong đầu bỗng xuất hiện vô vàn hình ảnh.
“Vất vả cho Quý huynh rồi.”
“Đại ân đại đức này, Vệ mỗ nhất định không quên!”
Vệ Kỳ Chính hết sức cảm kích nói.
Quý Thiệu Ly khoát tay: “Đều là người cùng hội hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm cả.”
“Cách lúc thành chủ cho gọi đã lâu rồi. Ngươi nên đi đi.”
“Yên tâm, có bí thuật của hội hỗ trợ chúng ta, dù cho Trường Sinh thiên tôn xuất thủ, cũng không phát hiện được bí mật trong đầu của ngươi!”
Khẩu khí cực lớn, nhưng Vệ Kỳ Chính lại tin tưởng không hề nghi ngờ.
Hắn gật đầu thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận