Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 168: Thanh Phong, được linh thảo

Trước đây, khi Minh Nguyệt cung bị Hợp Đạo áo đen diệt tận gốc, còn có rất nhiều tổ chức tương tự bị liên luỵ.
Lúc ấy, Lý Phàm đã suy đoán rằng, có lẽ những tổ chức này không phải bắt chước đại nghiệp độ pháp hừng hực khí thế của Minh Nguyệt cung nên mới xuất hiện.
Thay vào đó, đám tổ chức này hẳn vốn đã tham gia vào các hoạt động liên quan đến cho vay từ trước rồi.
Sau khi nhìn thấy Minh Nguyệt cung sinh ra lợi nhuận hàng năm cực kỳ khổng lồ, bọn họ mới không nhịn được mà bắt chước.
Nguyên Đạo châu có, thì đương nhiên Tùng Vân Hải cũng có những tổ chức tương tự.
Muốn giàu có mà không dùng đòn bẩy thì sao được.
Lý Phàm định nhân cơ hội giá cả Linh Vụ thảo dao động mạnh để kiếm một khoản lớn.
Hiển nhiên, hắn cần sự giúp đỡ của các tổ chức cho vay như thế này.
Thế nhưng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Sau khi nghe ngóng khắp nơi, Lý Phàm cũng không tìm được tung tích của bọn họ.
Có vẻ như những tổ chức này hành động rất cẩn thận.
Vì thế, Lý Phàm mới tới tìm Hà Chính Hạo nghe ngóng một hồi.
Quả nhiên, Hà Chính Hạo không để hắn thất vọng.
"Trước khi đi Thanh Phong đường, đạo hữu tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng.”
"Chỗ kia cũng sẽ không cho ngươi mượn điểm cống hiến không công đâu. Lãi suất cần thanh toán hàng năm lên tới con số khổng lồ mười tám phần trăm lận đó.”
"Nếu kiếm lời được thì tốt rồi, đạo hữu sẽ có thể nhanh chóng trả hết chút lãi suất này, thế nhưng, nếu thua lỗ…”
Hà Chính Hạo mí mắt giật giật: "Vậy thì e rằng đạo hữu sẽ phải làm công cho đám người đó mười mấy năm mới được.”
Lý Phàm chắp tay: "Xin ghi nhận lời dặn dò của đạo hữu. Nhưng đạo hữu cứ yên tâm, ta đã có kế hoạch cả rồi.”
"Thôi, ta không quấy rầy nữa, lần sau chúng ta bàn tiếp."
Dứt lời, Lý Phàm lập tức thông qua truyền tống trận, trở lại Vạn Tiên đảo.
Sau đó, đi thẳng tới Thanh Phong Đường.
Cuối cùng, ở một góc trong khu vực ngoài cùng của Vạn Tiên đảo, Lý Phàm cũng tìm được nơi này.
Chỗ này không có gì bắt mắt, nhìn không khác một cửa tiệm nhỏ thông thường.
Lý Phàm kích phát một tấm Tàng Hình phù rồi tiến vào trong.
Bên trong, có một ông lão trông khá lôi thôi đang ngủ trên một chiếc ghế dài phía sau quầy hàng.
Nghe thấy có khách bước vào, ông ta cũng không mở mắt ra một lần, vẫn nhắm mắt lắc lư ghế như cũ.
Dựa theo dặn dò của Hà Chính Hạo, Lý Phàm lấy tấm ngọc bài xanh biếc kia ra.
"Cộc cộc cộc."
Ông lão gõ ba tiếng vào hộc tủ.
Ngọc bài xanh biếc kia phát ra ánh sáng nhàn nhạt, biến thành một cánh cửa.
Lý Phàm quan sát kỹ một lát, sau đó đi vào trong cánh cửa.
Thân ảnh biến mất, cánh cửa màu ngọc bích cũng biến mất không thấy theo.
Về phần ông lão kia, từ đầu đến cuối, ông ta cũng không thay đổi tư thế chút nào, giống như vốn chẳng có ai Thanh Phong Đường này cả.
Mới đầu, khung cảnh xung quanh chìm trong bóng tối, sau đó, cảnh vật lại sáng lên một lần nữa.
Lý Phàm nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang đứng bên dưới một cái cây lớn.
Trong khi đó, hiệu quả của Tàng Hình phù vừa mới được kích hoạt cũng bị giải trừ trong nháy mắt.
Cành lá rậm rạp, lá cây đều phát ra ánh sáng óng ánh như ngọc bích.
Đúng lúc này, một khuôn mặt người lại hiện ra trên thân cây.
Nó nhìn chằm chằm vào Lý Phàm, lên tiếng hỏi: "Ai giới thiệu, đến đây làm gì?"
Lý Phàm đối diện với Mặt Cây, cao giọng nói: "Trấn thủ Hà Chính Hạo của Lưu Ly đảo giới thiệu ta đến. Ta muốn mượn chút đồ từ Thanh Phong Đường các ngươi."
Phản ứng của Mặt Cây dường như hơi chậm chạp.
Sau khi Lý Phàm nói xong, qua hồi lâu, nó mới mở miệng trả lời: “Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có thể mượn tối đa ba vạn điểm cống hiến.”
“Lãi suất mười sáu phần trăm một năm, có thể tự lựa chọn phương thức trả nợ.”
“Thời hạn trả nợ không thể vượt quá mười năm.”
...
Mặt Cây chậm rì nói từng câu từng câu, lần lượt giới thiệu nghiệp vụ của Thanh Phong Đường cho Lý Phàm.
Sau khi nó nói xong, Lý Phàm có chút bất mãn, bảo: "Tại sao chỉ có thể mượn tối đa ba vạn điểm cống hiến? Hoàn toàn không đủ.”
"Ta chính là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hai mươi chín tuổi, tiền đồ vô lượng. Có thể ưu đãi hơn không?"
Mặt Cây cố gắng mở to đôi mắt của nó, cẩn thận quan sát Lý Phàm từng tấc một.
Sau khi nhìn một hồi, nó mới nói: “Ngươi có thể mượn tối đa bốn vạn điểm cống hiến."
Lý Phàm có chút không kiên nhẫn: "Chỉ tăng thêm một vạn điểm cống hiến? Keo kiệt quá rồi đấy!"
"Khi ở Nguyên Đạo châu, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, ta đã có thể mượn được bảy tám vạn điểm cống hiến từ Minh Nguyệt cung rồi!”
"Tại sao Thanh Phong Đường các ngươi lại kém nhiều như vậy chứ!"
"Thụ ca, ngươi có làm chủ được không? Hay đổi ai có khả năng làm chủ đến đây bàn bạc với ta đi.”
Vừa tuỳ tiện nói ra những lời này, Lý Phàm vừa ung dung thản nhiên liếc mắt về một hướng khác.
Cành cây trên đỉnh đầu không gió mà tự lay động, lá cây với ánh xanh lấp lánh lắc lư nhẹ nhàng, phát ra tiếng xào xạc.
Mặt Cây chẳng có vẻ gì thay đổi, nhìn Lý Phàm chằm chằm.
Lý Phàm cũng không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn Mặt Cây này.
Qua hồi lâu, Mặt Cây mới chậm rãi mở miệng: "Năm vạn, không thể nhiều hơn nữa."
Lý Phàm tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, rồi nói thêm: “À đúng rồi. Ta không muốn vay điểm cống hiến mà là Linh Vụ thảo. Các ngươi có thể cho vay hay không?” Hắn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Mặt Cây.
Hình như ngọn gió vô hình càng lớn hơn, khiến cành lá lắc lư càng thêm kịch mạnh.
"Có thể. Nếu vay theo đồ vật thì lãi suất sẽ không tính theo điểm cống hiến mà tính theo số lượng đồ vật vay mượn.” Mặt Cây nói bằng giọng âm trầm.
"Hoàn nợ trong vòng một năm, cần phải trả một trăm ba mươi phần trăm theo số lượng đã mượn ban đầu.”
"Qua năm thứ hai, phải trả một trăm sáu mươi phần trăm."
"Qua năm thứ ba, phải trả hai trăm phần trăm."
“Thời gian trả nợ nhiều nhất chỉ là ba năm.”
Lý Phàm nghe vậy, kinh hãi thất sắc: "Đen như vậy?"
Thế nhưng, khi thấy nét mặt của Mặt Cây có vẻ khó coi, hắn lập tức câm họng.
Hắn bắt đầu mặc cả một lần nữa: "Nếu vay đồ vật thì ngươi có thể cho ta vay nhiều hơn chút được không?”
Mặt Cây không thèm đếm xỉa gì đến Lý Phàm.
Thấy thế, hắn đành tiếc nuối từ bỏ.
“Vậy hiện giờ ta có thể vay bao nhiêu gốc Linh Vụ thảo?” Hắn hỏi.
"Hai ngàn bảy trăm gốc." Mặt cây buồn bực nói.
Lý Phàm nói thầm vài câu, cũng không biết đang nói gì.
"Được! Ta vay! Phải làm thủ tục gì?" Lý Phàm dường như đã quyết định.
Một chiếc lá cây chậm rãi bay từ trên đỉnh đầu xuống trước mặt Lý Phàm.
Cầm nó trong tay, từng dòng tin tức tức thì hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Rõ ràng, đây chính là nội dung Lý Phàm vừa mới ước định với Mặt cây.
"Nếu đồng ý thì dùng linh lực luyện hóa lá cây này là được."
Lý Phàm gật đầu, sau đó dùng linh lực bao bọc lá cây.
Ngay khi chiếc lá này được luyện hóa, một đồ án hình chiếc lá bé đến khó thể nhìn thấy cũng đột nhiên xuất hiện bên trong sườn cánh tay trái của Lý Phàm.
"Sau khi trả hết nợ nần, khế ước lá cây này sẽ biến mất."
"Đợi một lát, ta sẽ đưa số Linh Vụ thảo ngươi mượn tới.”
Sau khi nói xong câu này, Mặt Cây lập tức biến mất khỏi thân cây, không biết đã đi nơi nào.
Nhân cơ hội này, Lý Phàm ngẩng đầu lên quan sát kỹ cây đại thụ này.
Hắn cảm giác thực lực của Mặt Cây này hơi kỳ quái.
Rõ ràng mạnh hơn Nguyên Anh chân quân rất nhiều, nhưng lại yếu hơn Hoá Thần tiên quân không ít.
Hơn nữa, không gian nơi này cũng không có vết tích của trận pháp, tựa như được sinh ra tự nhiên vậy.
Lý Phàm hứng thú quan sát trái phải.
Sau một lúc lâu, Mặt Cây xuất hiện trở lại.
Nó há miệng, nhổ ra một chiếc nhẫn trữ vật.
"Linh Vụ thảo đều ở bên trong."
"Giao dịch hoàn tất, ngươi có thể đi rồi."
"Nhớ trả nợ đúng hạn, bằng không..."
Không đợi Lý Phàm lên tiếng, Mặt Cây đã đuổi hắn ra khỏi không gian này.
Bên dưới đại thụ, từng tia sáng xanh lục hội tụ lại, tạo thành một thân ảnh xanh biếc mơ hồ.
"Mượn nhiều Linh Vụ thảo như vậy? Thật thú vị."
Một giọng nữ thanh thuý vang lên trong không gian:
“Chẳng lẽ, giá Linh Vụ thảo còn giảm nữa?”
"A Lục, mấy ngày nay chú ý một chút.”
Thanh âm buồn bực của Mặt Cây đáp lời: "Vâng, tiểu thư."
"Tiểu thư, tên vừa rồi thật đáng ghét."
Thân ảnh màu xanh biếc kia phát ra một tiếng cười khẽ: "Rất đáng ghét."
“Tuy nhiên, Minh Nguyệt cung là nhà nào quản lý? Sao ta chưa từng nghe nói đến bao giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận