Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 457: Vạn tu nghe tên ta

“Đây chính là lúc ngàn vạn khôi lỗi của đạo hữu ngươi phát huy tác dụng.”
Lý Phàm cười thần bí, thấp giọng thì thầm một hồi.
Tiêu Tu Viễn nghe vậy mắt chợt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Vào lúc đó, trong thành trì trấn thủ của Vạn Tiên Minh, trong di tích tông môn ở các nơi hoang vu dã ngoại.
Vô số khuôn mặt giống nhau bắt đầu kể lại chuyện xưa cho người bên cạnh.
Nhân vật chính trong chuyện xưa là một tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ ngủ say ngàn năm vừa tỉnh lại.
Người này có bí thuật thôi diễn của Thiên Cơ tông, tay cầm chí bảo ‘Thiên Địa Càn Khôn Đầu’, có thể thông âm dương, hiểu tạo hóa.
Còn có thể khám phá thời gian, dự báo tương lai.
Nếu có thể nhận được chỉ điểm của hắn, đủ loại cơ duyên có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Không nhắc tới nghịch thiên sửa mệnh, một đêm phất nhanh nhất định là chuyện bình thường.
Hà Chính Hạo biển Tùng Vân là một ví dụ sống.
Nếu như không tin, hỏi thăm là biết!
Tóm lại, trong miêu tả của Tiêu Tu Viễn thổi phồng Lý Phàm đến mức vô cùng kỳ diệu, có thể so với đại năng thông thiên thượng cổ.
Lời khoa trương như thế, phần lớn tu sĩ dĩ nhiên không tin.
Lắc đầu, chỉ coi như lại là tiên nhị đại nhà nào tạo thế cho danh hiệu của bản thân, cố ý giở thủ đoạn bịp bợm.
Nhưng vẫn có một phần nhỏ cực ít tu sĩ có hứng thú với Lý Phàm.
Bọn họ dồn dập hỏi thăm Tiêu Tu Viễn tình huống cụ thể.
Tiêu Tu Viễn lúc này lại ngậm miệng không nói.
Lòng hiếu kỳ đã bị gợi lên sao lại có thể tuỳ tiện dập tắt? Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, rất nhiều tu sĩ phát động dò hỏi hảo hữu ở biển Tùng Vân.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, có lẽ chuyện này không phải lời nói bậy nói bạ giả dối gì cả.
Trong biển Tùng Vân thật sự có một đám tu sĩ dựa vào chỉ điểm của Lý Phàm kiếm lời lớn.
Không liên lạc được với Lý Phàm, cho nên bọn họ bèn lấy lui mà cầu tìm đến Hà Chính Hạo và tu sĩ tham gia lần trưng mộ đầu tiên của Lý Phàm.
Lúc này Hà Chính Hạo có chút không rõ, vô số tin tức dò hỏi không ngừng hiện lên khiến hắn không biết làm sao.
Chỉ đành trả lời theo bản năng.
Tu sĩ tham gia trưng mộ còn lại đều là như thế.
Sau đó tin tức nhận được xác minh.
Có người thất vọng vì kỳ trưng mộ đầu tiên chỉ có vỏn vẹn hai mươi vạn độ cống hiến.
Mà đây nhìn qua rõ ràng là trò lừa gạt cũ rích phá tường đông xây tường tây, đổi lại bản thân bọn họ cũng có thể tuỳ tiện làm được.
Mà có người sau khi nghiên cứu danh sách tu sĩ tham gia trưng mộ lại mừng thầm, cho rằng mình đã tìm được cơ duyên hiếm thấy.
Bởi vì bọn họ phát hiện, trong danh sách có một tu sĩ tên là Chu Bằng.
Mà Chu Bằng này mặc dù tu vi không cao. Nhưng lại có không ít quan hệ với Công Tôn trưởng lão Thiên Cơ đường biển Tùng Vân.
Danh tiếng của Công Tôn Khải Huyền, dù là tu sĩ bên ngoài biển Tùng Vân cũng có nghe qua.
Nếu như Lý Phàm này thật sự là tên lừa đảo, Chu Bằng sẽ ngu ngốc mắc lừa ư?
Nhìn từ việc mỗi lần Chu Bằng tham gia trưng mộ đều gần như cược hết cả gia sản của mình, tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ này sợ là quả thực không đơn giản!
Thế là, sau khi lại trải qua một vòng sàng lọc, tuy số lượng tu sĩ hỏi thăm phương thức liên lạc của Lý Phàm đã giảm bớt.
Nhưng lại càng thêm nhiệt tình.
Trong Thiên Lý Đường, nghe tin tức phản hồi Tiêu Tu Viễn truyền đến, Lý Phàm như Lã Vọng buông cần, mặt không đổi sắc.
Cứ vậy tùy ý để dư luận lên men hơn mười ngày, lúc độ thảo luận của công chúng đối với Lý Phàm dần bắt đầu giảm xuống.
“Tiêu đạo hữu, xem ra có thể bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.” Lý Phàm trầm giọng nói.
“Không sai, đạo hữu lại xem thủ đoạn của ta đây.” Tiêu Tu Viễn cười hì hì, khí tức lần nữa im bặt.
Vào lúc đó, khắp nơi Vạn Tiên Minh, bất kể là tu sĩ xem náo nhiệt hay là tu sĩ khổ cầu phương thức liên lạc của Lý Phàm mà không được.
Bọn họ đều nhận được tin tức mới từ chỗ Tiêu Tu Viễn.
Gần đây quả thực có quá nhiều tu sĩ muốn tìm tới cửa, Lý Phàm đại sư thật sự không chịu nổi quấy nhiễu.
Đồng thời đối mặt với rất nhiều chỉ trích “tên lừa đảo”, Lý Phàm càng thêm quyết định chứng minh thực lực của chính mình.
Sau đó ủy thác Tiêu Tu Viễn thống nhất truyền đi tin tức.
Thời gian định ở ba ngày sau.
Tin tức vừa ra lập tức đưa tới náo động.
Người tin Lý Phàm mơ hồ mong đợi.
Mà những người từ đầu tới đuôi đều cho rằng Lý Phàm là tên lừa đảo thì tràn đầy khinh thường, chờ coi Lý Phàm xấu mặt.
Mặc kệ có tin hay không, tóm lại độ đề tài cũng đã kéo đầy rồi.
Cộng thêm những tu sĩ xem náo nhiệt thuần túy.
Trong lúc nhất thời, phần lớn tu sĩ trung hạ tầng trong Vạn Tiên Minh đều chờ mong phần biểu diễn của Lý Phàm vào ba ngày sau.
Về phần những tồn tại Hóa Thần trở lên thì lại không quá quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.
Chỉ có mấy người rảnh rỗi nhàm chán mới đưa mắt nhìn.
Trong thảo luận của các tu sĩ, cuối cùng đã tới thời gian ước định.
Bên ngoài Thiên Lý Đường trước kia vô cùng vắng tanh lúc này lại đông nghẹt người.
Bọn họ đều ngóng trông nhìn Tiêu Tu Viễn, chờ lời phát biểu của Lý Phàm.
Vô số khôi lỗi Tiêu Tu Viễn động tác thống nhất, vẻ mặt nhất trí.
Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắng giọng, Tiêu Tu Viễn trầm giọng nói: “Lý Phàm đạo hữu nói, để chứng minh bản thân không phải lừa đảo, để bảo vệ vinh diệu của Thiên Cơ tông.”
“Hắn không tiếc tự tổn thọ mệnh, phát động bí thuật. Cuối cùng thành công lần nữa thấy trước tương lai!”
Lời Tiêu Tu Viễn thoáng dừng lại, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hắn lớn tiếng nói: “Hắn đã nhìn thấy, không lâu sau, giá cả đồ vật tên là ‘Phổ Hiền Chân Diệp’ sẽ tăng vọt!”
“Thậm chí gây nên chấn động của toàn bộ Vạn Tiên Minh!”
Nói xong, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Tiêu Tu Viễn lắc mình rút về trong Thiên Lý Đường.
Sau đó ầm một tiếng, cửa lớn đóng chặt.
Mặc cho bên ngoài kêu gào thế nào cũng không trả lời nữa.
“Phổ Hiền Chân Diệp? Đây là vật gì? Giá cả tăng vọt? Thật hay giả...” Phần lớn quần chúng vây xem đều ù ù cạc cạc, nửa tin nửa ngờ.
Mà một số người đầu óc nhanh nhạy đã nhanh chóng trở về trong Thiên Huyền Kính, tìm kiếm kiểm tra giá cả của nó.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện, trong nháy mắt khi Tiêu Tu Viễn phát tuyên cáo, giá cả Phổ Hiền Chân Diệp vậy mà từ 265 điểm trực tiếp nhảy vọt lên.
“Mọi người duy trì lý trí! Nhất định là vì trong nháy mắt có quá nhiều người mua, giá cả của nó mới có thể tăng lên.”
“Tên lừa đảo tên là Lý Phàm này ắt hẳn đã sớm trữ lượng lớn hàng tồn kho. Chỉ đợi đến khi mọi người nâng giá lên sau đó mới tung hàng!”
Có người hiểu biết phân tích một hồi, lý trí vô cùng thuyết phục tu sĩ bên cạnh.
Nhưng sự tăng lên của giá cả quả thực đang xảy ra trước mắt.
Nếu như nói về sau giá cả sẽ hạ xuống, như vậy chỉ cần tranh thủ bán ra trước khi giá cả giảm xuống thì cũng có thể kiếm nhỏ một khoản mà?
Càng nhiều người thấy giá cả Phổ Hiền Chân Diệp càng ngày càng cao, cuối cùng vẫn không kiềm nổi thử mua một ít.
Có lẽ lượng mua mỗi người không nhiều lắm, nhưng số lượng tu sĩ tổng thể lại vô cùng đông đảo.
Sau đó, xu thế tăng lên của giá Phổ Hiền Chân Diệp lại nhanh thêm mấy phần.
Trong thời gian ngắn đã từ 265 điểm tăng đến 300 điểm.
Lúc Lý Phàm và Tiêu Tu Viễn đều điên cuồng gom hàng.
Trong đình viện nơi nào đó ở châu Thiên Xu.
“Đạm Đài đạo hữu! Tai hoạ rồi! Mau xem giá Phổ Hiền Chân Diệp! 310...”
“Không đúng, 320 rồi!”
Mà chờ lúc Đạm Đài Xán lấy lại tinh thần, giá cả đã biến thành 340 điểm.
“Không tốt!”
“Mặc kệ giá, mau mua về hết Phổ Hiền Chân Diệp có thể mua trên thị trường!”
Hắn tức hổn hển nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận