Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 369: Bước đầu hoàn thành Tỏa Linh trận

Hoàng Phủ Tùng biết nhưng không trả lời, bọn Lý Phàm cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mọi người cũng chỉ là có chút hiếu kỳ nên cũng không theo quấy rối hắn.
Cùng nhau đi đến khu vực trung tâm của Tỏa Linh trận. Bọn họ đã sớm thương lượng phân công xong công việc.
Lý Phàm ở giữa xem thời cơ hành động, nơi nào cần giúp đỡ thì hắn cứ chạy đến nơi đó.
Trình độ trận pháp của Khương Kỳ Quý vẫn rất đáng để tin cậy. Còn Tiết Mộ thì luôn cẩn thận chăm chỉ, rất ít khi xảy ra sai sót. Lại thêm Lý Phàm người đảm nhận tiếp viện này nữa.
Ba người cùng hợp lực, kết quả còn nhanh hơn kế hoạch hai ngày, Tỏa Linh trận bao vây Vực Thẳm Gào Thét đã hoàn thành.
Để chắc chắn hơn, bọn họ còn tìm một khoảng thời gian lắng đọng sau khi Ma Âm Đại Triều bộc phát để tiến hành bước cuối cùng.
Sau khi đã xác định không có gì sai sót, Thiên Huyền Trận Khu từ giữa trán Hoàng Phủ Tùng bay ra, biến thành một đường hư ảnh màu đỏ liên tục chớp nháy.
Khương Kỳ Quý thần sắc trang trọng, điều khiển trận khu vào trung tâm trận pháp đã được chuẩn bị sẵn. Không hề xuất hiện tình trạng trận khu không thèm phản ứng như khi Lý Phàm thử nghiệm.
Khi vừa vào đúng vị trí, ánh hào quang màu xanh rực rỡ lập tức lấn áp lấy màu đỏ vốn có của nó.
Lấy vùng trung tâm làm khởi điểm, hàng ngàn hàng vạn luồng hào quang lan tỏa liên kết với vô số trận pháp đơn nguyên xung quanh.
Xuyên thấu mây trắng, vừa thắp sáng kết cấu của trận pháp vừa vươn xa ra vùng biên giới.
Do vậy, một kỳ cảnh đã xuất hiện trong vùng sương trắng mênh mông này.
Giữa biển sương mù, những đường sáng xanh xuất phát từ trung tâm kí điểm vươn theo đường vân của Tỏa Linh trận, từng lớp từng lớp vươn xa.
Lập tức, Vực Thẳm Gào Thét liền bị bao phủ bởi một tấm lưới tròn bằng hào quang xanh rộng lớn.
Luồng sương trắng cắn nuốt thọ nguyên và Ma Âm truyền đến cũng không cách nào che lấp được dáng vẻ tráng lệ của nó.
Những người ở tại đây đa số đều có tham gia vào bố trận, lúc này được tận mắt nhìn thấy thành quả ra đời sau nhiều năm vất vả, trong lòng cảm khái vô cùng.
Lý Phàm chăm chú nhìn điểm sáng xanh rực rỡ nơi trung tâm trận pháp mà cảm thán: “Chỉ có Thiên Huyền, mới có thể Tỏa Linh.”
“Phổ biến rộng rãi Thiên Huyền Tỏa Linh trận cuối cùng cũng bắt đầu, cũng không biết được Vạn Tiên Minh sau này sẽ diễn biến đến mức độ nào.”
“Cứ tiếp tục quan sát, nếu quả thật trở nên tệ hại thì trực tiếp Hoàn Chân là được.”
“Thế nào đi nữa thì mình quả thật đã bỏ ra nhiều sức lực, tốn công, tốn sức đều có, có lẽ không đến nỗi kiếp này chỉ còn chút tuổi thọ lại không thể sống được đến chết già chứ?”
Trong khi Lý Phàm đang âm thầm suy nghĩ thì Thiên Huyền Trận Khu đã thành công tiếp nối với Tỏa Linh trận.
Tấm lưới sáng xanh hùng tráng bắt đầu như thủy triều rút lui, cùng lúc, trong lòng Lý Phàm cũng mơ hồ có cảm ứng, cứ như trên bầu trời vừa xuất hiện một đôi mắt luôn quan sát bọn họ.
Do Hoàng Phủ Tùng khởi đầu, bọn họ cùng nhau reo vang chúc mừng thuận lợi hoàn thành trận pháp, có vẻ như không hề phát hiện được mình đang bị theo dõi.
Chỉ có mỗi Tiết Mộ vốn thành thực, hiền lành có vẻ như cảm nhận được gì đó nên đã ngước mặt nhìn trời.
Sau khi Hoàng Phủ Tùng xác nhận nghiệm thu thành công, công việc xây dựng trận pháp ở Vực Thẳm Gào Thét cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường trở về Đoạn Chưởng tiên thành, Lý Phàm nêu thắc mắc về kế hoạch tiếp theo với Hoàng Phủ Tùng.
“Theo như kế hoạch trước kia thì chúng ta sẽ tập hợp lại với Kỷ viện trưởng, chuẩn bị kháng cáo Tỏa Linh trận ở ngoài mê vực nơi vừa phát hiện “Chiến trường mê thất “.
“Nhưng hiện tại…”
Hoàng Phủ Tùng ngập ngừng, sau đó nghiêm nghị nói tiếp: “Mê Vực đó quả thật có chút cổ quái, và cũng rất nguy hiểm.”
“Sau khi đã cặn kẽ suy xét, đồng minh đã quyết định tạm thời hoãn lại nhiệm vụ xây dựng trận pháp, tiến hành phong tỏa nơi đó trước.”
“Do các ngươi đã hoàn thành xây dựng một Tỏa Linh trận, nên công việc tiếp theo đây không tiến hành cưỡng chế yêu cầu với các ngươi.”
“Tất nhiên nếu các ngươi muốn tranh bảng thì có thể lựa chọn đi đến những nơi khác để tiến hành hỗ trợ bố trận.”
“Nhưng tiến độ xây dựng trận pháp ở mỗi một nơi và cả nhân viên phụ trách nơi đó chỉ có tổng bộ của Vạn Tiên Minh mới dò xét được.”
“Muốn đạt được hiệu quả cao nhất trong quá trình cạnh tranh, tốt nhất là phải ra chút thủ đoạn.”
Hoàng Phủ Tùng ho nhẹ một tiếng tỏ ý ““Ngươi hiểu đó “.
Tiết Mộ với Khương Kỳ Quý nghe vậy đều hiện vẻ suy tư, suy nghĩ xem trên người mình có vật gì có thể lay động được vị tiền bối này.
Lý Phàm ngược lại tỏ vẻ bất cần: “Mạng ta không còn lâu nữa, sắp xuống hoàng tuyền hội ngộ với Đạm Đài Thao đạo hữu.”
“Còn tranh bảng làm gì, không còn quan trọng nữa rồi.”
“Ngược lại nơi Chiến trường mê thất mà Hoàng Phủ tiền bối vừa nhắc đến lại làm ta rất hiếu kỳ.”
Hoàng Phủ Tùng vốn đang ra vẻ, nghe thế khuôn mặt cũng phải giật một phát. Đáng tiếc không thể phát tác, còn phải quay qua giải đáp thắc mắc cho Lý Phàm.
“Cũng không phải là bí mật gì, nói cho ngươi biết cũng không sao.”
“Đúng như tên gọi, mê vực vừa sinh ra chính là di tích của một cuộc đại chiến thời thượng cổ.”
“Ngang rộng khoảng một nghìn sáu trăm dặm, vô số những tu sĩ đã bỏ mạng bên trong đó.”
“Không những mùi huyết tanh nồng đặc vẫn chưa tan đi, những tu sĩ tử trận vẫn còn giữ nguyên tư thế trước lúc chết.”
“Cứ như cuộc đại chiến thê thảm kịch liệt này chỉ vừa phát sinh không lâu trước đây vậy.”
Hoàng Phủ Tùng hơi híp mắt, có vẻ như đang hồi ức khung cảnh của chiến trường.
“Càng kỳ lạ hơn nữa là chúng ta không thể phân chia được chủ thể hai bên trong cuộc chiến.”
“Trên người mặc trang phục của cùng một môn phái, có khi tàn sát lẫn nhau đồng quy ư tận, có khi lại chung vai đối địch, oanh liệt cùng hy sinh.”
“Nơi đó cứ như một cuộc loạn đấu không phân biệt địch ta, chính xác thì không thể dùng từ chiến trường để hình dung.”
Lý Phàm nghe diễn tả của Hoàng Phủ Tùng bất giác lại nghĩ về Loạn Thạch mê vực đã từng thấy lúc trước.
Cũng giống như vậy, thời gian như bị đóng băng, thi thể vận sinh động như còn sống. Hung thủ gây nên tội ác nơi đó là Thiên Y, vậy ở Chiến trường mê thất lại do ai gây nên?
Khi Lý Phàm vẫn còn đang suy tư, Tiết Mộ đã không thể nhịn được đặt câu hỏi: “Hoàng Phủ tiền bối, người vừa nói nơi Chiến trường mê thất hung hiểm vô cùng là tại sao?”
“Không lẽ những tu sĩ đã chết đi lại có thể tái sinh để tiến hành công kích à?”
Hoàng Phủ Tùng lắc đầu: “Bọn họ đã chết đến mức không thể chết nữa rồi, chỉ cần chạm nhẹ là đã hóa thành bụi bay đi.”
“Nguy hiểm thật sự đến từ bản thân của mê vực đó.”
“Khi kỹ viện trưởng dẫn đầu một đoạn người vào đó lần đầu tiên đã trúng phải chiêu của nó. Đang kinh hãi vì thảm kịch chiến tranh, Kỷ viện trưởng bất ngờ lại bị vài vị tu sĩ đồng hành vây công.”
“Bị vây công?” Tiết Mộ không tránh khỏi phát ra âm thanh hốt hoảng.
“Mê Thất… không lẽ là? Chỉ một lúc sau hắn đã phản ứng trở lại, thần sắc có phần kinh hoảng.
Hoàng Phủ Tùng từ từ gật đầu: “Không sai, những tu sĩ đó đều là tâm phúc của Kỷ viện trưởng, tuyệt đối trung thành, có thể vượt qua được mọi khảo nghiệm.”
“Nhưng cho dù như vậy, một khi đã bước vào bên trong mê vực vẫn sẽ bị mất đi tâm trí.”
“Xem kỹ viện trưởng như tử địch, liền hùng hổ tấn công không nương tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận