Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 100: Trương Hạo Ba luyện kiếm

Ngẫm lại thì thấy cũng đúng.
Những khôi lỗi cơ quan này tuy rằng bị ép xuống cảnh giới Luyện Khí nhưng cường độ thân thể của chúng lại có thể ngạnh kháng cả công kích của tu sĩ Nguyên Anh.
Chỉ là tu sĩ Luyện Khí thì làm sao có thể đả thương được chúng nó?
Hơn ba mươi tên tu sĩ Luyện Khí này công kích ầm ầm một hồi, kết quả, mười bảy con khôi lỗi ngay cả vết xước cũng chẳng có.
Đã vậy thì lấy gì mà mơ phá được phòng ngự đây?
Ngược lại, sát thương công kích của những khôi lỗi này bị hạn chế xuống Luyện Khí kỳ nên cũng không đáng sợ như trước.
Sau một hồi chiến đấu, đoàn thám hiểm tuy bị hành hạ thảm thương nhưng cuối cùng, đại bộ phận tu sĩ vẫn có thể bảo trụ được tính mạng.
Đến lúc này, bọn họ mới rốt cuộc nhao nhao tỉnh ngộ.
Động phủ của Thiên Dương Chân nhân này căn bản không phải là thứ mà những tiểu tu sĩ như bọn họ có thể nhúng chàm.
Mười bảy khôi lỗi cơ quan có sức phòng ngự cực cao giống như thần giữ cửa vậy, ngăn cản tất cả những kẻ có ý đồ xâm nhập ở bên ngoài cửa.
Lý Phàm suy nghĩ một hồi, e rằng dù mình có đi thì kết quả cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, không chiếm được chút lợi ích nào.
"Không biết ở kiếp trước, động phủ này cuối cùng đã được mở ra như thế nào?"
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Sau khi gia nhập Vạn Tiên Minh, hắn cũng chưa từng nghe người khác nói qua về Thiên Dương động phủ này.
Hiển nhiên là khi đó, động phủ này đã sớm biến mất.
"Cuối cùng, e rằng đã có đại năng ra tay chấm dứt chuyện này."
Lý Phàm chỉ có thể suy đoán như thế.
Cứ vậy, phong ba do Thiên Dương động phủ gây ra cũng dần dần lắng xuống.
Đối với loại bảo địa nhìn được nhưng không sờ được này, mọi người đều quyết đoán lựa chọn lãng quên nó.
Đương nhiên, không phải không có những kẻ khôn vặt, cố gắng âm thầm du thuyết.
Muốn tập hợp hơn một trăm, thậm chí nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ hơn nữa, mở ra lần thám hiểm tiếp theo.
Hòng dùng chiến thuật biển người để ngăn chặn mười bảy con khôi lỗi, giúp cho một số tu sĩ khác có thể tiến thẳng vào, xâm nhập động phủ, tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng...
Không ai quan tâm tới những kẻ này.
Tất cả mọi người đều là tu sĩ Luyện Khí, mắc mớ gì ta phải mạo hiểm mạng sống để giúp các ngươi đi kiếm cơ duyên?
Chẳng ai muốn trở thành vật hi sinh.
Vì thế, cứ như vậy, số tu sĩ nhớ thương Thiên Dương động phủ cũng càng ngày càng ít.
Về phần Vạn Tiên Minh, hình như bọn họ cũng đã quên mất chuyện này, không thấy nhắc đến.
Tùng Vân Hải lập tức bình tĩnh trở lại.
Lý Phàm cũng có được một khoảng thời gian an bình hiếm thấy, an tâm tu hành.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là nửa năm sau, năm 13 sau Lưu Điểm.
Ngày hôm nay, Lý Phàm đang kiểm tra thành quả của nửa năm dốc lòng tu hành.
"Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương" và "Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết" tương hỗ lẫn nhau, đều được hắn tu hành song song.
Cả hai đều đã được hắn tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của bình cảnh.
Chỉ cần đột phá bình cảnh thì sẽ có thể dùng thiên địa kỳ vật, xây đắp đạo cơ.
Trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Ngoài ra, "Vân Thủy Huyễn Mộng Công", sau khi đột phá đến tầng thứ ba, thì tiến bộ chậm chạp, chỉ có thể tạm thời buông tha việc tu hành.
Tầng thứ ba của Huyễn Mộng Công đã có thể gây ra được ảnh hưởng nhất định đến tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Hiệu quả cụ thể được quyết định bởi sự chênh lệch về tinh thần giữa đối phương và Lý Phàm.
Còn "Như Ảnh Tùy Hình Quyết" và "Minh Linh Huyễn Công", bởi vì thời gian quá ngắn nên hắn vẫn còn chưa tu hành.
"Xem ra, tu luyện quá nhiều công pháp cũng không phải là chuyện tốt. Có lẽ mình nên cân nhắc chuyện dung hợp, tinh giản một phen..."
"Với trình độ và kiến thức hiện nay của bản thân, mình đương nhiên không làm được."
"Nhưng nếu nghiên cứu thời gian dài trong trạng thái Khải Linh thì chưa hẳn không có khả năng thành công."
Ở Luyện Khí sơ kỳ, tu luyện bằng Khải Linh có thể tăng hiệu suất lên gấp ba mươi lần thông thường.
Khi tu vi càng lên cao, hiệu suất tu luyện cũng càng bị giảm xuống.
Phân thân Lâm Phàm có tu vi Luyện Khí trung kỳ, dưới hai tầng tăng phúc là trạng thái Khải Linh và Linh Lung Lưu Ly châu, mới miễn cưỡng có thể đạt đến hiệu suất gấp hai mươi bảy lần tu luyện bình thường.
Với số điểm cống hiến cực kỳ đầy đủ, Lâm Phàm có thể ở trong trạng thái khủng bố này liên tục mười năm, nếu quy ra trạng thái tu luyện bình thường thì đó chính là hai trăm bảy mươi năm khổ tu một khắc cũng không ngừng.
Lý Phàm cảm thấy, mặc dù việc dung hợp, tinh giản công pháp có lẽ tương đối khó khăn nhưng tuyệt đối có thể thử một phen.
Suy cho cùng, hắn có vô số cơ hội thử nghiệm.
Phân thân Lâm Phàm vẫn đắm chìm trong trạng thái giác ngộ như cũ.
Số điểm cống hiến tiêu hao đã lên tới con số hơn sau ngàn điểm.
Lý Phàm cũng không đau lòng, ngược lại, hắn còn hơi vui mừng.
Giác ngộ càng dài, chứng tỏ thần thông được lĩnh ngộ sẽ càng mạnh.
Lý Phàm ước gì phân thân có thể tiêu sạch mười vạn điểm cống hiến thì càng tốt.
Bỗng nhiên, trong lòng Lý Phàm khẽ động.
Đạo Vô Tướng sát cơ vốn đang tập trung vào Trương Hạo Ba lại mơ hồ có chút suy giảm.
"Trương Hạo Ba cuối cùng cũng đã đột phá đến Luyện Khí kỳ?"
"Tốt lắm, nhanh hơn so với mong đợi của mình."
"Nói không chừng, hắn thật sự có thể thành tựu Kim Đan trong vòng mười mấy năm a."
Chưa đầy một năm đã có thể từ phàm nhân đột phá thành tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Sau khi số mệnh biến hoá, tốc độ tu hành của Trương Hạo Ba còn nhanh hơn nhiều so với kiếp trước.
“Hắn tu luyện càng nhanh, thực lực càng cao thì khả năng khuấy động phong vân cũng sẽ càng mạnh.”
Tuy rằng chưa chắc bản thân hắn đã có thể xen vào trận chiến giữa Xích Viêm và Vạn Tiên Minh, nhưng sau khi lĩnh ngộ "Sinh Tử Tỏa Liên Hoàn”, Lý Phàm đã có chút hiểu ra.
Tuyệt đối không nên khinh thường chuỗi phản ứng liên hoàn do một vị tu sĩ Kim Đan tạo ra.
"Kiếp này, Xích Viêm nấu biển, thật sự là đáng mong chờ."
Ba tháng sau.
Trong lúc bế quan, Lý Phàm nhận được tin nhắn truyền đến từ Vũ Văn Tinh.
"Lý Phàm đạo hữu, ngươi biết không, Lưu Ly đảo chúng ta gần đây xuất hiện một nhân vật vô cùng nổi bật a!"
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên.
"Ồ? Xin rửa tai lắng nghe."
"Ha ha, nhìn xem."
Vũ Văn Tinh truyền đến một đoạn hình chiếu.
Trong hình chiếu, mười bảy con khôi lỗi khổng lồ, cả người màu đỏ sậm, đang huy động nắm đấm thật lớn, chiến đấu ì xèo với những thanh phi kiếm xanh lam trước mặt.
Ở vị trí trung tâm vòng vây của mười bảy con khôi lỗi, vậy mà chỉ có một người.
Đó đúng là Trương Hạo Ba!
Xung quanh hắn có chừng bảy thanh phi kiếm đang lơ lửng, không ngừng xoay tròn, tạo thành một lớp bảo vệ.
Còn bản thân hắn thì lại đang khống chế mười bảy thanh phi kiếm riêng biệt, chiến đấu song song với tất cả khôi lỗi đang có mặt ở đó.
Chiến đấu kiểu này hiển nhiên là cực kỳ hao tổn tâm thần.
Không bao lâu sau, có ba con khôi lỗi đột phá được vòng vây của thuỷ kiếm, tiếp cận đồng thời hai bên trái phải Trương Hạo Ba.
Trong bảy thanh lam kiếm hộ thân, lập tức có ba thành tách ra, lần lượt nghênh tiếp ba con khôi lỗi này.
Về phần Trương Hạo Ba, hắn nhanh chóng rút lui về phía sau.
Trong chớp mắt, dưới sự giận dữ không cam của mười bảy con khôi lỗi, hắn đã thoát thân thành công.
Qua một hồi, giọng nói dương dương tự đắc của Vũ Văn Tinh truyền đến.
"Thấy sao?"
"Đây là mười bảy con khôi lỗi trong Thiên Dương động phủ? Dù một thân một mình chiến đấu với mười bảy con khôi lỗi nhưng vẫn có thể kiên trì được một lát, hết sức kinh người. Người này là?" Lý Phàm giả vờ như không biết gì hết.
"Ha ha, người này tên là Trương Hạo Ba, hơn một năm trước, hắn vẫn chỉ là một người bình thường."
"Mấy tháng trước, hắn đã đột phá đến Luyện Khí kỳ, được ta giới thiệu gia nhập Vạn Tiên Minh chúng ta."
"Sau khi nghe đồn về Thiên Dương động phủ, hắn một thân một mình đi tới nơi đó."
"Mới đầu, ta cũng không biết hắn định làm gì, về sau thì đã rõ ràng rồi."
"Hắn đang dùng mười bảy con khôi lỗi này để luyện kiếm."
"Ban đầu, nghe nói hắn chỉ có thể kiên trì vỏn vẹn mấy hơi thở. Nhưng về sau, khoảng thời gian hắn có thể kiên trì dưới tay mười bảy con khôi lỗi cũng càng ngày càng dài."
"Đoạn hình ảnh ta gửi vừa nãy đã là chuyện xảy ra từ nửa tháng trước."
"Không biết bây giờ, hắn đã đạt đến trình độ nào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận