Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 729: Kiếm khí vòng tinh đan

Vẫn Tiên cảnh, Thiên Kiếm tông.
Ba ngày sau.
Lý Phàm ngồi xếp bằng trong mật thất, nhắm mắt tĩnh tu.
Bên cạnh hắn bao quanh, lượn vòng mấy chục luồng kiếm khí.
Ngưng tụ như thật giống như có thể tiêu kim đoạn thiết, thậm chí phát ra quang trạch kim loại loáng tháng. Nhìn kỹ thân kiếm, trong thoáng chốc còn có thể nhìn thấy vô số kiếm ảnh mơ hồ biến ảo.
Trước mắt Lý Phàm, một phần tinh túy trong đó hoàn toàn bị hấp thu, ‘kiếm thai’ nắm giữ trôi nổi giữa không trung.
“Môn ‘Hô Khí Thành Kiếm Thuật’ này quả nhiên có chút môn đạo.” Lý Phàm mở miệng, mấy chục luồng kiếm khí sắc bén vô cùng gào thét bị hắn nuốt vào, một lần nữa trở lại trong bụng uẩn dưỡng.
Mà trong đan điền, vây quanh kim đan như tinh cầu trạng thái khí bất ngờ đã có phía hơn vạn luồng kiếm quang. Tạo thành một vòng quang hoàn rực rỡ nhiều vẻ, đẹp không sao tả xiết, nhìn qua làm người ta say mê.
Chỉ có Lý Phàm biết vòng “Kiếm Quang Chi Hoàn” này rốt cuộc ẩn chứa một loại lực lượng đáng sợ thế nào. Nếu một miệng thở ra hết hơn vạn luồng kiếm khí, sợ là cường giả Nguyên Anh thời đại này cũng phải nháy mắt bỏ mạng.
“Trong đầu Cơ Triệu Huyễn hoàn toàn không có ký ức về nguồn gốc công pháp, giống như đơn thuần là ‘Vạn Kiếm Quyết’ đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm tông đều sẽ tu luyện. Nhưng rất rõ ràng, Kim Đan kỳ đã có dị tượng kinh người bậc này, cả Thiên Kiếm tông cũng không có mấy ai.”
“Hơn nữa chiêu này hình như có phần tương tự với ‘kiếm đến’ của Tư Đồ Dao...”
Trong lúc tư niệm chuyển động, Lý Phàm đã thu liễm hết uy thế của vạn luồng kiếm quang trong đan điền. Không lọt một xíu mũi nhọn nào, nhìn qua không khác tu sĩ Kim Đan bình thường.
Sau khi ra khỏi mật thất bế quan, không chờ Sở sư huynh tìm tới cửa, Lý Phàm bèn nộp lên ‘kiếm thai’ trước một bước.
Sở sư huynh lộ ra biểu cảm coi như ngươi thức thời, quan sát ‘kiếm thai’, sau đó dửng dưng thu hồi nó.
“Đúng lúc đại sư huynh muốn triệu tập mọi người, hình như lại có chuyện gì quan trọng cần phân phó. Ngươi đi với ta luôn đi.” Hắn phân phó.
Trong lòng Lý Phàm chợt động, gật đầu rồi đi theo sau.
Đại điện tông môn Thiên Kiếm tông nằm trên đỉnh một ngọn núi cao vút vào mây xanh như trực kiếm ở trung tâm nhất sơn môn.
Trong điện đã có không ít tu sĩ tụ tập, bối phận đều cao hơn Lý Phàm.
Không biết nguyên nhân Sở sư huynh mang mình đến đây, chỉ đi theo hắn đứng bên cạnh đám người chờ Tư Đồ Dao đến.
Qua hồi lâu, đại điện vốn còn hơi ồn ào đột nhiên an tĩnh lại.
Sau đó một mùi rượu nồng nặc bay tới kèm theo một luồng kiếm quang, Tư Đồ Dao lảo đảo đến giữa đại điện.
Đầu tiên là nấc lên, sau đó hắn đứt quãng nói ra nguyên nhân triệu tập mọi người.
Thì ra hình thức ban đầu của Liệt Giới Thần Binh đã làm xong, kế tiếp cần rèn thân kiếm.
Muốn thành công liệt giới xuyên qua, thân kiếm thần binh nhất định phải kiên cố vô cùng. Một loại nguyên liệu mấu chốt nhất trong đó chính là ‘Thái Nguyên Tinh Kim’. Trong bảo khố tông môn Thiên Kiếm tông tuy có không ít đồ dự trữ nhưng muốn đủ để rèn Liệt Giới Thần Binh thì tuyệt đối không đủ.
Tư Đồ Dao đánh nhau thì giỏi nhưng việc này lại có phần không thể ra sức. Cho nên muốn hỏi ý kiến mọi người.
Hắn còn đưa ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, không thể tiết lộ sự thật Thiên Kiếm tông đang rèn Liệt Giới Thần Binh. Tuy không sợ động thủ nhưng nếu như mấy tông khác liên hợp tìm tới cửa, ứng phó với bọn họ cũng cực kỳ phiền phức.
Thứ hai, Thiên Kiếm tông tuy tương đối giàu có nhưng thứ cần để rèn Liệt Giới Thần Binh thực sự quá lớn. Ngoài ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ ra còn có một ngàn loại kỳ trân dị bảo còn lại, gần như cần dốc sạch vốn liếng. Bởi vậy có thể bớt thì bớt. Tận lực thu hoạch đủ nhiều ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ dưới tình huống chi phí thấp.
Nghe thấy lời của đại sư huynh, tất cả tu sĩ có mặt đều lộ vẻ khó xử.
“Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nghĩ một vài biện pháp. Người nào có thể làm được chuyện này, ta lập tức chỉ định hắn làm chưởng môn Thiên Kiếm tông hạ nhiệm!” Tư Đồ Dao ngồi liệt dưới đất, hoàn toàn không có một xíu hình tượng cao nhân nào, trong miệng lại nói lời kinh thế hãi tục.
Mà chưởng môn Thiên Kiếm tông đương nhiệm Hoắc Vũ Trúc chỉ cười khổ, không dám lên tiếng phản bác.
Lời này vừa ra, trong đại điện tức khắc một mảnh ầm vang.
Suy cho cùng người nào mà không thấy thèm vị trí chưởng môn thập tông Tiên đạo? Cho dù không có bao nhiêu thực quyền nhưng địa vị, đãi ngộ đều không phải môn nhân bình thường có thể so sánh.
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, Lý Phàm lại phát hiện được, ánh mắt Sở sư huynh vậy mà không dấu vết đảo qua trên người mình.
“Hửm? Hắn có ý gì?”
Tuy Lý Phàm quả thực biết đi đâu tìm lượng lớn Thái Nguyên Tinh Kim, nhưng đó là chuyện hắn biết từ trong Thời Quang Thận Cảnh chỗ Ngũ Hành đại động thiên đời trước bên ngoài Vẫn Tiên cảnh.
Không có chút liên quan nào với Cơ Triệu Huyễn hắn nhập vào người.
Sở sư huynh này rốt cuộc đã biết chuyện gì, còn đặc biệt gọi mình qua?
Hồi tưởng ký ức trong đầu thân thể này, Lý Phàm lại không phát hiện mình và Sở sư huynh có quan hệ mật thiết gì, vẻn vẹn chỉ là sơ giao mà thôi.
Thế là chỉ tỉnh bơ, giả vờ như không chú ý tới vẻ mặt của đối phương.
Đợi đến hội nghị kết thúc, trên đường trở về sơn phong mình cư trú.
Sở sư huynh bỗng truyền âm hỏi: “Cơ sư đệ, Cơ gia các ngươi hẳn có không ít ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ nhỉ?”
Lý Phàm ngây ra: “Cái gì?”
Sở sư huynh lộ vẻ bất mãn: “Sư đệ đừng giả hồ đồ với ta. Là thương hội số một thiên hạ, nghe nói Cơ gia các ngươi ngay cả bán tiên khí đều có. Lại làm sao có thể không có Thái Nguyên Tinh Kim?”
Như nhấn chốt mở nào đó, trong đầu Lý Phàm phút chốc hiện ra ký ức thân thế về Cơ Triệu Huyễn.
Đó vẫn là chuyện lúc nguyên thân chỉ có năm sáu tuổi.
Tách khỏi phụ mẫu, bị trưởng bối trong tộc đưa vào Thiên Kiếm tông. Dường như được dặn dò gì đó, nhưng trong ngày thường đã sớm lãng quên.
Nếu như không phải lời nhắc của Sở sư huynh lần nữa chạm đến ký ức xa xưa của thân thể này, Lý Phàm sợ là đến bây giờ vẫn không mảy may biết gì.
Lại liên tưởng đến hành động có phần quỷ dị của mình trước đó, trong lòng Lý Phàm tức khắc bừng tỉnh.
Song trên mặt lại không để lộ chút gì, tràn đầy mờ mịt nói: “Cơ gia?”
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ và ảm đạm, Lý Phàm lạnh giọng nói: “Nhiều năm như vậy đều chưa từng liên lạc với trong nhà. Đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Cho dù bọn họ có ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ cũng không liên quan gì đến ta.”
Sở sư huynh mỉm cười, lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Sư đệ đừng buồn bực. Ta biết ngươi có rất nhiều bất mãn nhưng mà nghĩ lại xem, nếu như ngươi có thể đạt được sự ủng hộ toàn lực của ‘thương hội Thiên Hạ’ Cơ gia, lần này chưa chắc không thể tranh vị trí chưởng môn.”
“Cho dù Thiên Kiếm tông chúng ta muốn phá giới rời đi nhưng dù sao cũng có một vài thứ không thể mang đi. Ví dụ như lãnh địa sơn môn lớn như vậy và rất nhiều phụ thuộc quyền quản hạt của tông môn. Tùy tiện lấy ra một ít đều là một món lời lớn đối với ‘thương hội Thiên Hạ’.”
“Chuyện hai bên cùng có lợi, sao sư đệ không tranh thủ chứ. Suy nghĩ cho kỹ đi, nếu có ý định, ta có thể theo sư đệ về nhà làm thuyết khách.”
Sở sư huynh vỗ vai Lý Phàm, lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận