Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 399: Cửa đồng không nhận người

“Trong mấy chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh này đã tự thành không gian, linh khí dồi dào.”
“Nếu đã có thể dùng để trồng linh vật thì chắc hẳn người vào ở một lát cũng không có vấn đề gì lớn.”
Trương Hạo Ba lập tức phản ứng lại.
“Ý của ngươi là, lấy đỉnh làm thuyền, nói không chừng có thể xông phá tầng này kết giới nhìn không thấy này?”
Tiêu Hằng khẽ gật đầu.
“Vậy nhanh thử nào!”
Tô tiểu muội nói xong liền lấy ra Tiểu Dược Vương đỉnh từ trong nhẫn trữ vật.
“Cẩn thận một chút!” Tiêu Hằng còn chưa nói xong đã thấy Tô tiểu muội hóa thành một luồng lưu quang chui vào trong đỉnh nhỏ.
“Mau vào, cùng nhau!” Giọng Tô tiểu muội từ trong đỉnh truyền ra.
Trương Hạo Ba và Tiêu Hằng thấy thế cũng đành chui vào trong.
Xoay tròn trên không trung vút vút trong chốc lát, chiếc Dược Vương đỉnh thoáng khí tức cổ xưa này bèn xiêu xiêu vẹo vẹo phóng tới phía trước.
Nháy mắt khi đụng vào kết giới trong suốt, có một tầng tường sáng màu xanh hiện ra.
Đỉnh nhỏ mắt thấy sắp thành công chui vào.
Dị biến đột ngột xảy đến.
Tường ánh sáng bỗng nhiên biến mất, Tiểu Dược Vương đỉnh bổ hụt.
Không thể đi vào Dược Vương chân đỉnh, ba người Tiêu Hằng chỉ đành lại từ trong đỉnh nhỏ bay ra.
“Kỳ quái, sao không thể đi vào?” Tô tiểu muội hơi buồn bực.
“Chìa khoá... Có lẽ là nhân số của chúng ta quá nhiều chăng?” Tiêu Hằng suy đoán nói.
“Đầu lâu tiền bối chuẩn bị cho chúng ta bốn chiếc, có lẽ là không thể mưu lợi.” Trương Hạo Ba tán thành.
“Vậy thử lại lần nữa!” Tô tiểu muội nhanh chóng quyết đoán, ngay sau đó lại vào đỉnh nhỏ, khống chế đánh tới kết giới.
Hai người Tiêu Hằng và Trương Hạo Ba thì ở bên ngoài, mắt không chớp nhìn chằm chằm biến hóa xảy ra chỗ kết giới trong suốt.
Không ngoài dự liệu, sau khi Tiểu Dược Vương đỉnh phi hành đụng vào kết giới.
Vừa không trực tiếp xuyên qua như lúc trước cũng không bị ngăn cản ở ngoài giống như công kích.
Mà là thân hình giống như một trận dao động khi băng tan vào nước, trống rỗng biến mất trong tầm mắt hai người.
“Quả nhiên có thể thực hiện!”
Hai người Tiêu, Trương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không kiềm được có phần hưng phấn.
“Đi!”
Tránh cho đêm dài lắm mộng, hai người lập tức bắt chước, mỗi người điều khiển một chiếc đỉnh nhỏ lao tới.
Cùng lúc đó.
Lý Phàm ở châu Lan Lâm đã cùng Hoàng Phủ Tùng hoàn thành nghiệm thu Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Sau khi cáo biệt Quan Hành Tu, lúc này bọn họ đang tiến về châu Thanh Hoang phía tây.
Không thể không nói, mấy nơi xa xôi phía nam này đều là người cùng cảnh ngộ.
Cơ bản đều là tồn tại xếp dưới đáy toàn bộ Vạn Tiên Minh.
Lúc này ở bước ngoặc cuối cùng tập hợp xây thành cũng bớt phiền phức cho mấy người Lý Phàm bôn ba khắp nơi.
Chỉ cần lần lượt đi qua nghiệm thu là được.
Nháy mắt khi ba người Tiêu Hằng đi vào Dược Vương chân đỉnh.
Hình ảnh trong cảm ứng Sát Cơ Vô Tướng đồng thời cũng chợt biến mất.
Cho dù có một số trận pháp cảm ứng đám người Tiêu Hằng tùy thân mang theo làm tăng phúc thì cũng không cách nào truyền đến cho hắn bất kỳ hình ảnh nào.
Nhưng Lý Phàm không hề hoảng hốt.
“May mà ta có chuẩn bị khác.”
Để đề phòng chuyện giống như lúc vào Triều Nguyên tông là lập tức mất liên lạc trước đó, vì vậy hoàn toàn không biết gì chuyện bọn họ gặp phải lần nữa xảy ra.
Trong dây chuyền, ngoài trận pháp cảm ứng ra, Lý Phàm còn khắc trận pháp lưu ảnh che giấu.
Sẽ ghi chép chi tiết cảnh tượng xung quanh.
Đợi đến sau khi lại lần nữa bắt được liên lạc thì có thể thông qua trận pháp cảm ứng, truyền hình ảnh đến cho Lý Phàm.
“Kế tiếp chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.”
Lý Phàm hơi nhắm mắt, tâm thần lại lần nữa rơi vào cảm ngộ thần thông.
Vực Thương Ngô.
Quang cảnh xung quanh biến ảo một trận.
Một lúc sau, từ trong Tiểu Dược Vương đỉnh bỗng sinh ra một luồng lực lượng, phun ra Tiêu Hằng trong đỉnh.
Dưới sự đột ngột không kịp đề phòng, Tiêu Hằng nhất thời lộ ra vẻ hơi chật vật.
Chờ ổn định thân hình, phát hiện Trương Hạo Ba cũng giống như thế.
Chỗ hiện tại là một khu vực phong bế trống rỗng.
Đỉnh đầu và ranh giới khu vực đều là vách tường kim loại thoáng thanh quang thăm thẳm.
Mà Tiểu Dược Vương đỉnh chở bọn họ đến đây lúc này lại không thấy tung tích.
“Tiêu Hằng nhanh tới đây!”
Âm thanh của Tô tiểu muội từ phía trước cách đó không xa truyền đến, Tiêu Hằng và Trương Hạo Ba vội vàng phi thân đuổi kịp.
Một cánh cửa đồng xanh to lớn thẳng đứng.
Trên cửa khắc đồ án đỉnh tròn ba chân hai tai.
Nhìn hình dạng của nó nghiễm nhiên y hệt đỉnh nhỏ trong tay bọn họ.
“Thứ khắc trên này hẳn là Dược Vương chân đỉnh trong truyền thuyết.” Tiêu Hằng suy nghĩ trong lòng.
Tô tiểu muội nói: “Vừa rồi ta đã dò xét xung quanh, nơi này ngoài cửa đồng xanh ra thì không có cửa ra vào khác.”
“Nhưng cửa này bây giờ lại mở không ra.”
Trương Hạo Ba nghe vậy, vận chuyển lực lượng, hai tay ép sát vào cửa đồng xanh.
Mãnh liệt dùng sức.
Cửa đồng xanh không hề nhúc nhích.
“Nếu không công kích thử xem?”
Tiêu Hằng đề nghị.
Trương Hạo Ba trầm ngâm một lúc, chậm rãi gật đầu.
Lui về sau một chút, trên đỉnh đầu Trương Hạo Ba, hư ảnh một vùng biển cả màu máu chợt hiển hiện.
“‘Huyết Hải động thiên’, không nghĩ tới người tính tình tốt như Trương Hạo Ba, Nguyên Anh động thiên lại đáng sợ như vậy.” Tiêu Hằng hít một hơi thật sâu.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, đối mặt với sát khí ngập trời trong biển máu vô biên, Tiêu Hằng vẫn cảm thấy có phần hãi hùng khiếp vía.
Sóng máu cuồn cuộn, vô số thanh trường kiếm màu máu từ trong nước biển bay ra.
Trương Hạo Ba chỉ tới, lập tức gào thét đập tới cửa lớn đồng xanh phía trước.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, cửa đồng xanh thậm chí vùng không gian này đều như đang chấn động.
Một lát sau.
Trương Hạo Ba thu hồi Huyết Hải động thiên.
Mắt thấy cửa đồng xanh không hề có biến hóa, hắn cau mày nói: “Không có tác dụng. Lực lượng phòng hộ nơi này hiển nhiên không phải tu sĩ Nguyên Anh có thể công phá.”
Tô tiểu muội tính tình luôn táo bạo lúc này thế mà cũng không phản bác.
Mà là ngơ ngẩn nhìn, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Hằng cũng đang suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Trong lúc nhất thời, xung quanh rơi vào trong an tĩnh quỷ dị.
“Ta biết rồi!”
Bỗng nhiên, Tô tiểu muội bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Ngươi biết cái gì?” Tiêu Hằng tò mò nhìn Tô tiểu muội.
“Đỉnh, đỉnh.” Tô tiểu muội nhìn Tiêu Hằng, thúc giục.
“Chỗ người không phải còn thừa lại một chiếc đỉnh nhỏ hả. Ngươi xem cánh cửa này, hẳn là một cơ quan. Giống như kết giới phía ngoài, nhất định có cơ chế phân biệt địch ta.”
“Người Dược Vương tông môn năm đó chỉ cần vận chuyển công pháp tông môn sở tu là có thể đi vào.”
“Chúng ta nhất định không được. Song có thể giống như vừa nãy ở bên ngoài, dùng Tiểu Dược Vương đỉnh gạt nó.”
Tô tiểu muội nghiêm túc nói.
Tiêu Hằng nghe vậy, đầu tiên là gật đầu.
Sau đó thình lình sắc mặt đại biến, thân hình loé lên lui ra sau, nhanh chóng rời xa.
Sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát lớn: “Ngươi không phải Tô tiểu muội! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tô tiểu muội đầu tiên là ngẩn người.
Sau đó khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ lên.
“Tiêu Hằng! Ngươi muốn chết à!”
Xích dương trên đỉnh đầu chợt hiện.
Một lát sau.
Tiêu Hằng mặt mũi bầm dập, vẻ mặt trịnh trọng nhận lỗi với Tô tiểu muội.
“Tiểu muội, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì? Ta ở trong lòng ngươi ngu đến vậy hả?” Tô tiểu muội hừ lạnh, nghiêng đầu đi, không nhìn hắn nữa.
“Ặc...” Tiêu Hằng tự biết đuối lý có chút xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận