Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1147: Một tay tái tạo giới

Tuy Thương Thiếu Quân là thống lĩnh Thanh Huyền quân nhưng cũng không thể giao thủ trực diện quá lâu với sự tồn tại đạt cảnh giới Trường Sinh.
Trong quá trình thấp thỏm chờ đợi, hắn chỉ cảm thấy bất an, một ngày như một năm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc kiếm quang không ngừng xoay tròn xung quanh cũng ngừng lại.
Lý Phàm đang nhắm mắt chờ đợi, cuối cùng cũng mở mắt.
Kiếm quang tản đi, Thương Thiếu Quân vô thức nhìn xung quanh.
Mà những gì chứng kiến khiến hắn nhất thời như đang chìm vào cái lạnh sâu thẳm, toàn thân lạnh như băng.
Những thế giới tan vỡ vừa rồi bị ánh kiếm của Lý Phàm đánh tan biến, chẳng hiểu sao lại xuất hiện lần nữa!
Chúng treo ngược trên đỉnh đầu, sợi tơ màu đỏ biến hóa kỳ lạ quấn lấy nhau, càng thêm vững chắc.
Chúng chi chít, không ngừng vươn dài về phía Vực Thẳm Gào Thét.
“Không những không biến mất, thậm chí còn…” Thương Thiếu Quân sợ hãi, nhìn về phía Lý Phàm.
Thậm chí, hắn còn có chút hoài nghi có phải cảnh tượng thế giới tan biến mà mình đã chứng kiến là ảo giác hay không nữa?
“Hắn tới rồi.”
Lý Phàm trầm giọng.
“Hắn là ai?” Thương Thiếu Quân không khỏi đặt câu hỏi.
Lý Phàm thánh thai lắc đầu.
“Nhưng ta vừa nhìn liền biết.”
Lý Phàm bấm chỉ tay, quay về hư không phía trước.
Hơn ngàn ánh kiếm tạo thành kiếm trận lần nữa xuất hiện trước mặt hai người.
Sau đó, chúng nhanh chóng xoay tròn vờn quanh.
Theo tốc độ kiếm quanh càng lúc càng nhanh, một vài cảnh tượng mơ hồ cũng theo đó xuất hiện, hóa thành màn sáng trên kiếm quang!
“Người có thể làm được hết thảy, tất nhiên là vị có thực lực cực mạnh. Nếu như chúng ta nhìn lén, cho dù ta có trận pháp che giấu vô thượng, cho dù xung quanh có xung kích thế giới tan vỡ làm thiên nhiên che đậy…”
“E rằng chúng ta vẫn sẽ bị ngài phát hiện.”
Lúc này, Lý Phàm mới nói ra nguyên nhân vừa rồi dùng trận pháp che đậy ánh mắt theo dõi Thương Thiếu Quân.
Thương Thiếu Quân rùng mình, rồi lại nghe Lý Phàm nói tiếp: “Thậm chí ta dùng những kiếm quang ghi chép này cũng không tập trung ở một chỗ. Mỗi kiếm quang đều ghi chép một mảng tin tức vụn vặt trong đó. Chỉ khi ghép chúng lại mới thể hiện được nguyên vẹn câu chuyện ghi ghép.”
“Như thế mới có thể làm cho khả năng chúng ta bị phát hiện giảm đến thấp nhất.”
Khi Lý Phàm thì thầm, hình ảnh trên màn kiếm cũng thay đổi.
Các mảnh vỡ thế giới tan biến, dao động diệt thế dâng lên, hướng ra ngoài tàn sát vô tội vạ.
Ngay khi cảnh tượng cuồng bạo này dần dần lắng xuống.
Một bóng người chợt xuất hiện chính giữa cơn gió lốc.
Cảnh tượng kiếm quang ghi chép không hề ghi lại được diện mạo của người đó.
Hoặc là, hắn vốn không hiện ra dáng vẻ của bản thân?
Thương Thiếu Quân chỉ biết rằng vào thời điểm thủ phạm thật sự xuất hiện ở phía sau, những dao động năng lượng cuồng bạo vốn có đã lập tức lắng xuống.
Bóng người kia quan sát một lúc, dường như có phần nghi ngờ.
Sau đó, hắn nhìn lướt về phía Vực Thẳm Gào Thét.
Tuy chỉ đơn thuần ghi chép hình ảnh, tướng mạo của đối phương cũng không rõ ràng, lại không cùng thời không.
Nhưng khi bị ánh mắt đó quét qua, Thương Thiếu Quân cảm thấy từ thân thể cho tới thần hồn của mình đều nhanh chóng bị đông cứng lại.
Toàn thân cứng ngắc, không suy nghĩ được gì.
May mắn thay, bóng người kia chỉ là kiểm tra một chút chứ không hề tra cứu kỹ.
Sau đó, hắn quay mặt đi.
Thương Thiếu Quân như thể vừa trải qua một cuộc đại chiến, toàn thân bủn rủn, thở hổn hển.
Hắn lại tiếp tục ngó chừng màn kiếm không ngừng biến ảo xoay trong kia.
Bóng người đó đặt tay trước mặt, toàn bộ gió lốc không gian nơi này đều ngừng lại.
Hắn phất tay, lấy đi thế giới tro tàn còn sót lại.
Sau đó…
Bóng dáng kia dường như có phần trịnh trọng, không biết từ đâu, cẩn thận lấy ra cùng số lượng mảnh vỡ thế giới!
Giống như trong thần thoại viễn cổ, người khổng lồ khai thiên tích địa.
Ngài treo ngược những thế giới tàn vỡ này dưới đáy Vực Thẳm Gào Thét.
Sau đó, chỉ bằng một ngón tay vẽ nhẹ, những sợi dây nhỏ màu đỏ quỷ dị bay ra từ trong mảnh vỡ thế giới.
Chúng giống như có ý thức riêng, bay về phía Huyền Hoàng giới.
Trong Vực Thẳm Gào Thét, lại có tiếng gầm gừ khác vang lên.
Đó là dấu hiệu hai thế giới đang dung hợp.
Làm xong hết thảy, đợi sau khi thế giới treo ngược ổn định, bóng người kia mới rời đi.
Hình ảnh cũng dừng lại.
Khi Lý Phàm thu lại ngàn mảnh kiếm quang, Thương Thiếu Quân vẫn chìm đắm trong cảnh tượng không thể tin nổi vừa được chứng kiến.
“Không ngờ Huyền Hoàng giới lại ẩn giấu một nhân vật như thế?”
“Tiên nhân hái trăng sao trong truyền thuyết chắc cũng như thế phải không?”
Hồi tưởng lại hình ảnh bóng người lấy ra mảnh vỡ thế giới nhẹ nhàng nhấc lên, Thương Thiếu Quân không khỏi khẽ run rẩy.
Nhưng câu trả lời của Lý Phàm lại khiến hắn đột nhiên thoát ra khỏi nỗi sợ hãi vô tận.
“Người này tuy mạnh nhưng không sánh bằng Chân Tiên.”
Giọng điệu hắn lãnh đạm, như thế đã gặp qua tiên nhân rồi vậy.
“Bây giờ xem ra, ta đoán không sai. Hiện trạng Huyền Hoàng giới quỷ dị như thế này, sau lưng nhất định có người tiến hành âm mưu mà không muốn ai biết.”
Không để Thương Thiếu Quân trả lời, Lý Phàm tiếp tục nói.
“Bóng người mà chúng ta thấy có lẽ là một người trong số đó.”
“Thiếu Quân tính làm thế nào?”
Thương Thiếu Quân bỗng nhiên ngây người.
Làm sao bây giờ?
Thực lực của sự tồn tại vô danh và đáng sợ đó chắc chắn phải ở cảnh giới Trường Sinh, có khi còn hơn nữa.
Hắn chỉ là một tu sĩ Hợp Đạo nho nhỏ thì có thể làm gì?
“Ta muốn lập tức trở về tổng bộ Tiên Minh, báo cáo việc này lên cấp trên.”
Thương Thiếu Quân chính trực nói.
Lý Phàm chỉ nhìn hắn và mỉm cười: “Ngươi chắc chứ?”
“Nếu như ngươi thật sự nhất quyết muốn làm như thế…”
“Vậy thì chỉ sợ hôm nay chính là ngày cuối ta và ngươi gặp mặt rồi.” Giọng điệu Lý Phàm thâm sâu.
Thương Thiếu Quân biến sắc: “Ngươi có ý gì?”
“Vực Thẳm Gào Thét rõ ràng có giấu giếm một bí mật. Nhiều năm trước, những người hiểu biết của Tiên Minh đã tự tổ chức một cuộc thăm dò, lại bị Tiên Minh bác bỏ…”
“Thiếu Quân vẫn không hiểu ư? Ở Vạn Tiên Minh, trên một phần ba mẫu đất, làm sao có thể giấu được hành động lớn như vậy với bọn họ chứ?”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Thật ra, Thương Thiếu Quân sao có thể không hiểu rõ đạo lý này?
Có điều, nội tâm hắn vẫn không dám thừa nhận kết quả này mà thôi.
Bây giờ Lý Phàm không chút nể nang vạch trần khiến sắc mặt Thương Thiếu Quân liên tiếp thay đổi.
Hắn biết rõ rằng nếu như những chuyện này có Vạn Tiên Minh nhúng tay, thậm chí là chỉ đạo.
Vậy điều này có nghĩa là gì…
Tuy thấy quá nhiều âm mưu và đấu tranh nhưng Thương Thiếu Quân lúc này lại cảm nhận được sự bất lực sâu sắc.
“Thiếu Quân không cần phải quá tuyệt vọng.”
“Chuyện này đúng là đã vượt ra khỏi phạm vi ta và ngươi có thể xử lý, loại hành vi mượn thiên đạo mảnh vỡ thế giới làm ô nhiễm Huyền Hoàng không khác gì công địch của Huyền Hoàng giới.”
“Cho dù Vạn Tiên Minh có thể có nhiều tầng cao cấp tham gia nhưng thiết nghĩ những người đó cũng không thể một tay che trời.”
“Truyền Pháp thiên tôn suy nghĩ viển vông, không hỏi thế sự. Nhưng ta nghe nói, nhóm truyền pháp giả có phương pháp đặc biệt kêu gọi trở lại…”
Lý Phàm thánh thai hướng dẫn từng bước.
Vừa nghe xong, ánh mắt Thương Thiếu Quân sáng lên: “Đúng. Tình huống có nguy cơ xấu cao như thế, sợ rằng chỉ có cách kêu gọi Truyền Pháp trở lại thì mới có thể giải quyết. Có điều, người có thể liên hệ với lão nhân gia thiên tôn chỉ có…”
Thương Thiếu Quân khẽ cau mày.
Còn Lý Phàm lại suy nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
“Truyền Pháp thiên tôn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận