Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 937: Xảo ngôn dụ Loli

Sau khi Diễn Pháp loli khôi phục công việc bình thường, thời gian chờ đợi không cần phải kéo dài đến mười năm.
Chỉ bốn ngày sau, thánh bào Lý Phàm đã trở lại không gian nơi Diễn Pháp Giác ở.
Tiểu loli đang làm việc trên bàn thì bất chợt ngẩng đầu lên, như thể cảm nhận được gì đó khi Lý Phàm đến.
Sau khi thấy người tới đúng là Lý Phàm, cặp mắt nàng quay tít một vòng, trong lòng nhất thời nổi lên chút tâm tư.
Loli ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật.
Khi Lý Phàm tiến tới gần, nàng đập hai tay lên mặt bàn, nũng nịu nói: “Thôi diễn ra công pháp gì, có yêu cầu gì với công pháp, bắt đầu từ con số không hay là tìm phương pháp dựa trên bản gốc.”
“Tự viết ra đây đi.”
Sau đó một tờ giấy trắng bay về phía Lý Phàm.
Dường như nàng đã quên mất trước đây Lý Phàm từng chữa bệnh cho nàng mà chỉ tập trung thôi diễn công pháp.
Lý Phàm bắt được tờ giấy, từng dòng chữ trong đầu nhanh chóng hiện ra.
“Lấy công pháp “Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục” làm bản gốc, thôi diễn ra công pháp tương tự.”
“Yêu cầu cụ thể: sau khi tu hành công pháp, khí tức biểu lộ chuyển vận và đặc điểm đều tương tự với “Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục” nhưng nội hạch lại khác, cần một môn công pháp hoàn toàn mới…”
Những dòng chữ nhỏ chi chít rất nhanh đã xuất hiện dày đặc trên tờ giấy.
Nhưng tờ giấy không trở nên to ra mà dòng chữ tự thu nhỏ lại, một khu vực trống lại xuất hiện trên tờ giấy.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, dòng chữ rút nhỏ hơn mười lần nhưng vẫn không điền hết một tờ giấy.
Tuy do công pháp “Tam nguy Quỷ Thần Minh U Lục” phức tạp nhưng cảnh tượng bất thường này vẫn khơi dậy sự cảnh giác của Hợp Đạo canh gác không gian.
Lý Phàm nhạy bén cảm nhận được một đạo thần thức quét qua người mình.
Ngay khi hắn đang định giải thích, Diễn Pháp loli đã chủ động giải vây cho Lý Phàm: “Yên tâm đi, quả thật chỉ là công pháp đơn thuần, không phải ‘ác chú’...”
Tiểu loli chống cằm, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Dường như có vô số tự phù đồng thời lóe lên trong đôi mắt to.
Thần thức khóa chặt Lý Phàm thánh thai liền rời đi.
Lý Phàm tiếp tục viết lên tờ giấy.
Sau khi viết xong, tờ giấy trắng hóa thành một luồng ánh sáng, bay trở lại tay của Diễn Pháp Giác.
Tiểu loli cúi đầu trầm tư, không nói gì trong một lúc lâu.
“Hừm…”
“Công pháp gốc có chút phức tạp, hơn nữa yêu cầu của ngươi hơi nhiều nha.”
“Chà, có vài vấn đề cần ngươi giải thích cặn kẽ…”
Sau khi giả vờ suy nghĩ một lát, Diễn Pháp loli đập mạnh lên bàn: “Để tránh công pháp của ngươi bị lộ ra ngoài, ngươi đi theo ta!”
Lý Phàm còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhìn thấy một chùm ánh sáng phát ra từ quả cầu tự phù khổng lồ bao phủ lấy người hắn.
Sau một khắc, Lý Phàm thánh thai liền biến mất trong không gian này.
Cùng lúc đó, Diễn Pháp loli bên cạnh chiếc bàn dài cũng biến mất.
Ngược lại, vị Hợp Đạo tóc trắng hiện thân với vẻ mặt bất lực.
Hắn biết tính khí của Diễn Pháp loli Giác. Trước đây nàng từng bị “Phạm Lập” vạch trần vì giả bộ bệnh, hôm nay lại gặp phải hắn, tất nhiên nàng sẽ muốn trả thù để trút hết sự tức giận trong lòng.
Có điều, đó chẳng qua chỉ là trò đùa, không hề gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Vị Hợp Đạo tóc trắng cũng không có ý định ngăn cản.
“Thỉnh thoảng để nàng tìm người trút giận cũng không tệ, bớt hở chút là đòi đình công.” Hợp Đạo tóc trắng nghĩ như vậy.
Trong thế giới sách vô tận.
Khi vừa tiến vào nơi này, Lý Phàm thánh thai cũng cảm giác trên trời dưới đất có trên trăm cây gậy gỗ, vây kín đến mức gió thổi không lọt, đồng thời đập về phía hắn.
“Khoan đã!”
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Phàm hét lớn.
Cây gậy gỗ dừng lại trước mặt Lý Phàm thánh thai một tấc.
Diễn Pháp loli xuất hiện phía trên, hai tay chống nạnh, cúi đầu nhìn Lý Phàm với vẻ đắc ý: “Thế nào! Ngươi đã biết sai chưa?”
“Ngươi xin lỗi ra một cách đàng hoàng thì ta sẽ tha cho ngươi!”
“Bằng không…”
“Hừ hừ!”
Như để chứng minh, một cây gậy gỗ trong đó gõ nhẹ lên trán Lý Phàm.
Lý Phàm nhoẻn miệng cười nhìn Diễn Pháp loli.
Ánh mắt đó khiến nàng nhất thời căng thẳng: “Ngươi muốn làm gì…”
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên động thủ nghe!”
“Nếu thật sự đánh, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Ta…ta đã không đấu với ai nhiều năm rồi, sợ không cẩn thận đánh chết ngươi!”
Diễn Pháp Giác vung nắm tay nhỏ, thở hổn hển uy hiếp.
Lý Phàm chỉ mỉm cười, lắc đầu và cũng không đáp lại.
Lúc này, Diễn Pháp Giác càng thêm tức giận: “Con người ngươi thật sự rất đáng ghét!”
“Rốt cuộc ngươi có nhận sai không? Nếu ngươi còn không xin lỗi ta thì ta sẽ đánh ngươi thật đó!”
Lý Phàm không nhìn những cây gây gỗ sắp dán lên mặt mình, thở dài: “Xem ra…bệnh của ngươi vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”
Nghe Lý Phàm thánh thai nói vậy, Diễn Pháp loli lập tức run rẩy: “Bệnh gì? Ta làm gì có bệnh hả?”
“Ngươi không được nói lung tung!”
Tuy Diễn Pháp Giác đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng sự hoảng loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không phải giả.
Lý Phàm bật cười: “Nếu không có bệnh, sao lúc nào ngươi cũng nghĩ đến chuyện lười biếng và luôn muốn nghỉ ngơi chứ?”
“Ngoài mặt thì muốn gây sự với ta nhưng kỳ thực…”
“Ngươi chỉ muốn nhân cơ hội này để nghỉ ngơi thêm một chút nữa! Ngay cả khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà ngươi cũng không buông tha, đủ để biết ngươi lười biếng tới mức nào!” Ánh mắt Lý Phàm sáng như đuốc, giọng điệu lạnh lùng.
Thân thể Diễn Pháp loli run lên bần bật: “Ngươi…sao ngươi lại buộc tội ta.”
Nàng tủi thân nhìn Lý Phàm, dường như sắp rơi nước mắt.
Sắc mặt Lý Phàm không thay đổi, cũng không bị bối rối bởi vẻ mặt của nàng.
Nhưng sau một hồi im lặng, hắn chuyển đề tài: “Có điều, chuyện này cũng không thể trách ngươi được.”
“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, đó là điều hiển nhiên. Bất cứ ai làm việc liên tục trong thời gian dài thì đều nghĩ tới chuyện cần phải nghỉ ngơi.”
Không ngờ đối phương lại đứng về phía nàng như vậy, tiểu loli diên pháp nhất thời mở to mắt nhìn và gật đầu lia lịa.
“Hơn nữa, theo ta thấy ngươi nhiều lần bãi công, lười biếng, cũng không phải do bản thân ngươi muốn vậy, đó chẳng qua là bản năng của cơ thể mà thôi.”
“Cái gọi là lòng tham vô độ phát sinh từ sự thiếu hiểu biết. Nó cũng giống như người phàm khát nước thì phải uống nước, đói thì phải ăn cơm vậy. Đó là bản tính của con người, không cách nào tránh khỏi.”
Lý Phàm thánh thai chậm rãi nói, Diễn Pháp loli chưa từng nghe qua loại lý luận này nên trực tiếp bị nó hấp dẫn.
Những cây gậy gỗ đầy trời lập tức biến mất, nàng trầm tư nói: “Thì ra là như vậy, chẳng trách lần này ta không thể khống chế được sự lười biếng của bản thân, thế nhưng mỗi lần lười biếng ta đều có cảm giác áy náy trong lòng.”
“Đây chính là hội chứng ‘tâm trí mơ hồ’.” Lý Phàm thở dài.
Tiểu loli nhìn khuôn mặt nhân từ như một thầy thuốc của Lý Phàm, tò mò: “Đây cũng là bệnh sao? Có thể trị không?”
Dù sao đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng đang giả vờ ngủ, cho nên tiểu loli rất tin tưởng vào y thuật của Lý Phàm.
Hơn nữa, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào nói những thứ này với nàng nên nàng không khỏi đưa ra nghi vấn trong lòng dựa theo cách nghĩ của Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười: “Muốn trị bệnh này, nói khó thì cũng khó, nói dễ thì cũng dễ.”
“Trong lòng ngươi nảy sinh tham lam là bởi vì không nghỉ ngơi trong thời gian dài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận