Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1246: Thánh Hoàng đạp Độ Ách

Tuy nhìn qua hồ nướng không có gì đáng nghi, nhưng bản năng nói cho Thạch Bản biết, nơi này chắc hẳn ẩn giấu bí mật gì đó.
Thạch Bản chậm rãi đi đến bên hồ nướng, hồ nướng trong suốt phản chiếu ra hình ảnh thư sinh, khiến hắn hơi sững sờ.
Sau đó lắc đầu, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo.
“Trái lại ta có hơi tò mò, rốt cuộc ngươi vốn dĩ trông như thế nào.” Thánh Hoàng vô diện Lý Bình đứng sau lưng hắn nói.
“Ha ha, đến cả ta cũng không nhớ rõ lắm.” Thạch Bản tự giễu cười nói.
Sau đó nghiêm túc quan sát hồ nướng.
Hồ nướng không sâu, liếc nhìn một cái đã thấy toàn bộ không sót cái gì.
“Hửm?”
Thạch Bản quan sát rất lâu, cũng không tìm ra điểm huyền bí của hồ nướng, không khỏi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lý Bình.
Lý Bình lại không giải thích cho hắn, mà đột nhiên có ý ám chỉ hỏi: “Đại kiếp trước đó của Huyền Hoàng giới có rất nhiều tiên bảo tồn tại. Bây giờ đã hơn vạn năm trôi qua, những bảo vật này đã sớm không còn tung tích. Tiên khí tồn tại cũng đã trở thành truyền thuyết, thậm chí trong những câu chuyện phiếm của tu sĩ cũng rất ít khi nhắc đến.”
“Phải chăng đạo hữu biết được tung tích của những tiên bảo này?”
Thạch Bản mặt không đổi sắc: “Tiên khí? Từ trước đến nay ta không quan tâm…”
Nói được một nửa dường như hắn nhận thức được gì đó, bỗng nhiên lại nhìn về phía ao câu cá lần nữa.
Hắn do dự một hồi, dung mạo lại biến đổi.
Trên người khoác áo tơi, lão ngư dân mang theo sọt cá thoáng chốc xuất hiện trước mặt Lý Bình.
Lục quang trên tay loé lên, Thạch Bản trong bộ dạng ngư dân ném cần câu ra ngoài.
Sau một khắc, thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Không thu cọc lại, Thạch Bản tĩnh lặng bất động tại chỗ mãi, giống như bị đóng băng vậy.
Sau hồi lâu hắn mới lui lại một bước, đi ra từ trong huyễn cảnh trước mắt.
“Đó là cái gì?” Thạch Bản nhìn thẳng vào Lý Bình hỏi.
“Cái gì là sao?” Thánh Hoàng biết mà còn hỏi ngược lại.
“Ao cá? Tinh không?” Thạch Bản tiếp tục ép hỏi.
Lý Bình khẽ lắc đầu: “Đó là ‘mồi’.”
“Mồi?” Thạch Bản khó hiểu sửng sốt.
“Câu người, mà còn câu thứ khác.” Ngữ khí Lý Bình lạnh lẽo.
“Cho dù đạo hữu có nhìn thấy toàn bộ bảo vật của tinh không cũng không hề bị lay động, nhưng nếu liên quan đến giải thoát đạo của ngươi thì sao? Còn có thể bình tĩnh như vậy à?” Giọng Lý Bình khe khẽ.
Thạch Bản đã tồn tại quá lâu ở Huyền Hoàng giới, nhìn thấy quá nhiều chuyện.
Thế nên nghe thấy Lý Bình nói một lượt, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn đã rất nhanh hiểu được ý tứ trong đó.
“Tiên lộ đoạn tuyệt, biển sao ngoài Huyền Hoàng giới, lẽ ra từ sớm phải là một vùng phế tích. Trừ khi…” Thạch Bản trong mắt loé lên vẻ tỏ tường.
“Thế nào, ngươi cũng muốn đi xem thử?” Lý Bình hỏi.
Thạch Bản phủ nhận: “Sự tình trong thiên hạ cơ bản đều giống nhau. Cho dù là một mặt khác của thế giới, thì có thể như thế nào nữa? Ta chỉ muốn gỡ bỏ phiến đá nặng nề sau lưng xuống, tối ngủ một giấc thật ngon.”
Đề tài của hắn lại quay trở về ao câu cá: “Ta không rõ, thứ này đi vào Huyền Hoàng giới lúc nào. Có điều có thể khẳng định là sau trận đại kiếp kia.”
“Chính xác hơn mà nói, là sau khi Truyền Pháp lại xuất hiện lần nữa, sáng tạo Vạn Tiên Minh.”
Thánh Hoàng làm rõ thêm: “Nói cách khác ao câu cá này rất có thể là kèm theo những mảnh vỡ của Tu Tiên giới, bị cắm vào cùng một chỗ bên trong Huyền Hoàng giới.”
“Lẽ ra là như vậy… Nhưng bảo vật tiên đạo vượt qua sự hiểu biết của chúng ta, cũng không thể bảo đảm.” Thạch Bản ngập ngừng nói.
“Ngươi nói giải thoát chi đạo chẳng lẽ cũng là để ta cắn phải miếng mồi này?” Sắc mặt Thạch Bản có hơi quái đản nhìn Thánh Hoàng.
Lý Bình thản nhiên đáp: “Đúng vậy. Đạo hữu không cảm thấy hết sức thống khổ sao? Ngươi hoà làm một với Sáng Thế Thạch Bản, trong thiên hạ này ta nghĩ chỉ có bảo vật tiên đạo lấn át sức mạnh cao nhất Tu Tiên giới mới có thể tách ngươi khỏi phiến đá kia.”
“Còn việc sau khi bị sức mạnh của ao câu cá ở đằng sau câu đi mất lại có kết cục như thế nào. Đó không phải là điều ta không thể đảm bảo.”
Thạch Bản rất muốn nói một câu, ta và đạo hữu không oán không thù, tại sao lại muốn làm hại ta.
Nhưng lời đã đến môi lại ngừng lại.
Rất dễ thấy, vị tôn giả vờ diện này không có ác ý. Nếu không thì cũng sẽ không trực tiếp nói ra hết toàn bộ kế hoạch.
Trái lại Thạch Bản cảm thấy người trước mặt này khá là thẳng thắn.
Mà thân thể đối phương có một loại khí tức quen thuộc nào đó, khiến hắn cảm thấy hơi an lòng mà không thể giải thích được.
“Chỉ là cuộc sống của ta quá mệt mỏi, chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng này. Cũng không phải là không muốn sống.” Thạch Bản uyển chuyển từ chối hảo ý của Thánh Hoàng.
“Nếu như đạo hữu chỉ là bị tin tức của Sáng Thế Thạch Bản không ngừng hiện ra quấy nhiễu, vậy thì ngược lại mọi chuyện dễ giải quyết rồi.” Lúc này Lý Bình mới tiết lộ kế hoạch.
“Ồ?” Ánh mắt của Thạch Bản rõ ràng mang theo nghi ngờ.
“Có thể đạo hữu biết vật này.” Lý Bình đưa tay ra, một viên tinh thể màu xanh lam lặng lẽ trôi nổi trong bàn tay.
“Hoá Đạo Thạch, tất nhiên ta biết. Ngươi muốn…” Thạch Bản lắc đầu.
“Chẳng lừa gạt gì đạo hữu, để làm dịu đi sự đau đớn ta đã từng thử qua mọi cách. Bí thuật Hoá Đạo Thần của Thái Diễn tông cũng đã thử qua. Nhưng Sáng Thế Thạch Bản chính là hoá thân sức mạnh thiên đạo Huyền Hoàng. Thiên Đạo cao cao tại thượng, xem thường vạn vật. Sau khi dung hợp với ta, không thể chấp nhận những vật khác…”
“Đó là trước kia. Bây giờ không giống ngày xưa.” Lý Bình trực tiếp ngắt lời Thạch Bản.
Thạch Bản hơi giật mình.
“Vả lại ta cũng có thể giúp ngươi.”
Vừa nói xong câu này, khí tức trên người Thánh Hoàng vô diện thay đổi.
Đạo quan trên không, phong vân hội tụ. Một luồng vận luật kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện, phối hợp từ xa với Thánh Hoàng.
Cảm giác quen thuộc thân cận trong lòng Thạch Bản càng lúc càng rõ ràng.
“Ngươi là!?”
Dù hắn đã sống mấy vạn năm, giờ phút này lại không kìm được mà hét lên.
“Huyền Hoàng đại thiên tôn?!”
Có điều hắn đã rất nhanh phủ định: “Không đúng, chuyện đó không có khả năng. Hơn nữa…”
Thạch Bản ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời. Vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm trọng.
Huyền Hoàng đại thiên tôn nắm quyền quản lý, độc lập với Sáng Thế Thạch Bản, lại là kẻ trên cơ Thạch Bản.
Tuy Thạch Bản vẫn có ghi chép về chuyện của hắn, những cùng lắm chỉ lác đác vài dòng. Chỉ là phần sơ lược mơ hồ nhất mà thôi.
Nhưng lúc này Thạch Bản cảm nhận được khí tức trên người Thánh Hoàng vô diện rõ ràng khác với Huyền Hoàng đại thiên tôn trong ghi chép.
“Huyền Hoàng đại thiên tôn, quản lý Quân Thiên Đạo. Tuy có mối quan hệ phức tạp với Thiên Đạo, nhưng càng giống một cá thể đơn độc hơn. Nhưng sau khi có được một loại tăng cường nào đó, thì có thể giống như giật dây điều khiển, thao túng pháp tắc Thiên Đạo. Mà vị trước mặt này….”
Trong lòng Thạch Bản không hiểu tại sao lại chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Hoá thân Thiên Đạo?”
Tuy có hơi khó tin, nhưng đây cũng là cách giải thích hợp lý nhất.
Lý Bình giống như cảm nhận được tất cả suy nghĩ tâm tư của Thạch Bản, không biểu lộ mối liên hệ giữa mình và Thiên Đạo nữa.
Mà hắn tiếp tục trở lại đề tài trước đó: “Có Hoá Đạo Thạch giúp ngươi gánh vác, hóa giải những việc đang xảy ra ở Huyền Hoàng giới, có lẽ sẽ giúp người nhẹ nhõm hơn.”
“Nhưng chỉ dựa vào Hoá Đạo Thạch thì chưa đủ.”
Thạch Bản khẽ nheo mắt, chờ đợi lời tiếp theo của đối phương.
“Độ Ách tông, chắc đạo hữu cũng không lạ gì.” Lý Bình hỏi.
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Thạch Bản không tốt lắm.
“Độ Ách tông Quan Thế Thần Nhãn, có hiệu quả tuyệt diệu y hệt Sáng Thế Thạch Bản. Phối hợp với người giấy vô tận, quyển sách Độ Ách kia, đồng thời có thể theo dõi mọi ghi chép.”
“Sách Độ Ách, thêm vào Hoá Đạo Thạch, hẳn có thể miễn cưỡng triệt tiêu tác dụng phụ của Sáng Thế Thạch Bản. Những thứ còn lại có lẽ phải dựa vào ý chí cứng cỏi mà đạo hữu đã bồi dưỡng hàng vạn năm, đối phó lại thì không phải chuyện gì to tát.”
Thạch Bản im lặng, nội tâm suy nghĩ tính khả thi của ý kiến đối phương đưa ra.
“Thứ nhất, viên Hoá Đạo Thạch trên tay đạo hữu, chất lượng không cao lắm…” Một lát sau Thạch Bản lên tiếng.
“Chẳng sao, ta có thể tìm cái tốt hơn.” Thánh Hoàng trực tiếp đáp lại.
Thạch Bản dừng một chút, lại nói tiếp: “Thứ hai, Độ Ách tông năm đó chọc giận Truyền Pháp, toàn tông bị phong ấn, ẩn thế không biết tung tích. Bọn hắn vì tu luyện công pháp ‘Vĩnh Hằng Kiếp Thế’ thậm chí có thể cản trở nhận thức thiên địa. Hơn nữa Truyền Pháp ra tay, cho nên…”
“Ta biết bọn hắn trốn ở chỗ nào.” Thánh Hoàng lạnh nhạt nói.
Thạch Bản ngạc nhiên.
“Xem ra vị này còn mạnh hơn ta tưởng tượng một chút.”
Đối phương đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Thạch Bản sẽ không ưỡn ẹo gì nữa.
“Vẫn phải nhờ đạo hữu giúp ta một tay.” Hắn thật tâm thật ý nói.
Lý Bình cũng chỉ chờ có câu nói kia.
“Đi theo ta.”
Thân thể lơ lửng, nháy mắt đã xuất hiện tại chân trời.
Thạch Bản một bước đuổi theo.
Chỉ để lại một Âu Thượng Thiên ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì.
Cuộc đối thoại giữa Thánh Hoàng và Thạch Bản hắn không nghe thấy.
Từ sau khi Lý Bình chỉ về hướng ao câu cá, Âu Thượng Thiên không còn nhận thấy được hai vị cường giả này.
Mãi tới bây giờ, bọn họ một trước một sau rời đi.
“Không phải sư tôn muốn đối phó với Thạch Bản kia à? Sao lại không đánh?”
“Đừng bảo là cũng giống cổ thụ Địa Mạch kia, cũng thay vào thánh triều chúng ta nhá?”
Trong lòng Âu Thượng Thiên nhất thời có dự cảm không mấy tốt lành.
Mà lúc này Lý Bình và Thạch Bản đã tới bên rồi Độ Ách tông, ở chỗ phong ấn Truyền Pháp.
Nhiều lý bình thường thôi giải trừ phong ấn Truyền Pháp, sự nghi ngờ trong lòng Thạch Bản càng lúc càng nhiều.
“Đây chính là phong ấn mà Truyền Pháp để lại. Cho dù là hoá thân Thiên Đạo cũng không thể dễ dàng phá giải như vậy chứ?”
“Hay phải nói, đã nhiều năm trôi qua như vậy, thiên đạo Huyền Hoàng đã khôi phục lại đến mức đủ để vật lộn với Truyền Pháp?”
Lý Bình không để ý chuyện Thạch Bản nghĩ như thế nào, dẫn theo hắn một mạch tiến vào bên trong Độ Ách tông.
Lên núi, xuống núi, những chiếc sân nhỏ lặp lại vô tận…
Mọi thứ thần tốc thay đổi trước mặt hắn, cuối cùng đại điện Độ Ách tông cũng hiện lên trước mặt hai người.
“Đi vào đi.”
Thạch Bản cũng đi vào theo, khi nãy xác định đây quả thật là Độ Ách tông của ngày xưa.
Hắn có thể cảm nhận được ở nơi tối tăm trong đại điện, ẩn giấu vô số người giấy thoạt sống thoạt chết.
“Bọn hắn là một trong Tiên Đạo thập tông, hưởng thụ tài nguyên tu tiên mà Huyền Hoàng giới sinh ra. Nhưng khi kiếp nạn ập đến lại chọn ẩn núp trốn hoạ. Quả là giống với những thứ tên là Quan Thế Thần Nhãn, có thể nói là sâu mọt của Huyền Hoàng giới.” Lý Bình vô cùng lạnh lùng mà nói, không hề lưu tình chút nào mà chỉ trích.
Thạch Bản nheo mắt, không đồng ý cũng không phản đối.
“Vĩnh Kiếp Hằng Thế, sử dụng kiếp nạn của thế giới mà tu hành. Cái này vốn là một môn công pháp làm tổn hại thiên địa. Nếu thiên địa vui vẻ tươi tốt, thì không có kiếp nạn. Chỉ sợ những người này cũng từ đó mà gây cản trở, tạo ra kiếp nạn.” Lý Bình tiếp tục nói.
Giống như nghe thấy lời của Lý Bình, trong đại điện âm u bỗng nổi lên một luồng gió lạnh lẽo.
“Tự cho rằng hoá thành người giấy là có thể trốn tránh tất cả…”
Một chuỗi xiềng xích màu vàng xuất hiện trên thân thể Thánh Hoàng.
Trong không gian lặng yên không một tiếng động, bất ngờ xuyên qua nơi sâu thẳm trong bóng tối của đại điện.
Giống như sương mù bị khuếch tán, màu đen trong đại điện Độ Ách tông cũng giống như làn sóng nhấp nhô.
Thạch Bản đánh giá chuỗi xiềng xích màu vàng kia, trong mắt loé lên vẻ kinh hoàng.
Mà sau đó trong cơ thể Lý Bình giống như dần dần sinh ra ảo ảnh vòng xoáy.
Xiềng xích Vạn Thiên Đạo, theo hướng vòng xoáy xoay tròn mà rít gào bay ra.
Ầm, ầm…
Bay đến trong bóng tối, giống như va chạm với thứ gì đó không ngừng phát ra âm thanh ma sát.
Khí thế trên người Thánh Hoàng quá mạnh mẽ, đến cả Thạch Bản cũng phải tạm thời lui về sau một bước.
Thạch Bản không khỏi thầm kinh hãi: “Thực lực vị này mạnh hơn nhiều so với tiêu chuẩn ‘Trường Sinh kỳ’.”
“Vả lại…”
“Hình như không chỉ có uy lực của thiên đạo Huyền Hoàng.”
Tiếng vang rầm rập, liên tiếp phát ra trong đại điện.
Theo vòng xoáy tinh vân màu vàng trong thân thể Thánh Hoàng đảo lại, xiềng xích màu vàng cũng rút lại.
Trong bóng tối giống như có thứ gì đó bị xiềng xích buộc lại, cứ thế mà lôi ra ngoài.
Nếu tu sĩ bình thường nhìn thấy tình cảnh này, chắc hẳn sẽ cảm thấy rùng mình.
Thế mà trong lòng Thạch Bản lại có phần hưng phấn hiếm thấy.
Là một người giấy khuôn mặt hoảng sợ, thời điểm hắn hiện ra từ trong bóng tối lông mày Thạch Bản không khỏi nhướng lên.
Chính là đám chết tiệt kia!
Người giấy giương nanh múa vuốt, còn muốn giãy giụa.
Xiềng xích trói chặt hắn cuối cùng cũng bạo phát ra ánh sáng loá mắt, nhất thời giống như bị sét đánh, tức khắc ngã khuỵu xuống.
Hắn kinh sợ, kèm theo sự phờ phạc rũ rượi, trên khuôn mặt trống rỗng vậy mà có thể lộ ra những loại biểu cảm khác nhau, quả thật cũng có chút kỳ diệu.
Lý Bình vươn tay ra, hung hãn nắm chặt người giấy trong lòng bàn tay.
Bên người Thánh Hoàng hàng vạn hàng nghìn xiềng xích màu vàng không ngừng bay lượn, càng lúc càng nhiều người giấy bị nó lôi ra từ trong bóng tối.
Đại điện bắt đầu không ổn định mà rung lắc, thậm chí cả ngọn núi Độ Ách dường như cũng sắp xảy ra nguy hiểm.
“Hừ!”
Lý Bình đột nhiên giậm chân một cái, vòng tròn phát sáng màu vàng dưới chân hắn phát tán ra xung quanh.
Không gian vốn dĩ sắp vỡ vụn, thì giống như bị đóng băng, ngưng kết bất động.
Lý Bình cúi đầu xuống, Vô Diện khoá chặt người giấy trong tay.
Hơi dùng lực, tên người giấy ở trong tay bỗng hét lên.
“Đạo hữu nhẹ tay chút, đạo hữu nhẹ tay chút đi mà…”
“Không oán không thù, tại sao lại ra tay độc ác như vậy!”
Người giấy không giả chết nữa mà vội vàng nói.
“Đạo hữu? Ngươi cũng xứng?!” Ngữ điệu của Lý Bình tràn đầy sự khinh thường, tay lại hơi siết chặt lại.
Mà theo đó, hàng ngàn hàng vạn xiềng xích màu vàng bên cạnh hắn cũng đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt.
“Tôn giả tha mạng, tôn giả tha mạng!”
Tình thế bắt buộc, người giấy cuối cùng không mạnh miệng nữa, liền lên tiếng cầu xin tha mạng.
Nhưng Lý Bình lại không dừng lại ngay.
Vòng xoáy tinh vân không ngừng xoay tròn, thu hồi xiềng xích.
Bắt tất cả người giấy của Độ Ách tông đến cùng một chỗ, rồi mới ngừng tra tấn.
“Đây chính là Độ Ách tông thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy?”
Lý Bình nhìn một đống người giấy xếp chồng chất lên nhau, trầm giọng nói.
“Gánh không nổi danh tiếng lừng lẫy, gánh không nổi…”
“Chỉ là vì tìm đường sống mà thôi.”
Bên trong tiếng kêu than của người giấy, có một giọng nói khá đặc biệt phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận