Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 227: Vĩnh Hằng Di Niệm

Tu sĩ Hóa Thần kỳ ra tay không hề cố kỵ đủ để gây ra thiệt hại to lớn cho cả một châu lục.
Thiên Dương khôi lỗi xuất thế, không có gì bất ngờ xảy ra, đã thu hút sự chú ý Hồng Hi tiên quân trên Vạn Tiên đảo.
Trận chiến kinh thiên động địa giữa hai cao thủ Hóa Thần đã thu hút ánh mắt của vô số tu sĩ xung quanh.
Tiêu Hằng và Diệp Phi Bằng chật vật chạy trốn, rốt cuộc đã trốn đến một địa điểm an toàn, lúc này, cả hai mới đứng từ xa quan sát cảnh tượng này, sắc mặt mơ hồ trắng bệch.
Dù cách xa như vậy nhưng dư âm của cuộc chiến quét qua vẫn khiến cho hai tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như bọn họ khó thể nào ổn định thân hình.
Có thể tưởng tượng được, mỗi một chiêu một thức của tu sĩ Hóa Thần rốt cuộc có uy lực khủng bố đến cỡ nào.
Nghĩ lại cách đây không lâu, bản thân mình còn không biết sống chết tỷ thí với cỗ khôi lỗi này, Tiêu Hằng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
"Mập mạp, lần sau gặp loại chuyện này thì đừng gọi ta nữa. Ta còn muốn sống thêm mấy năm." Tiêu Hằng liếc mắt nhìn Diệp Phi Bằng, chậm rãi nói.
Diệp Phi Bằng cũng tỏ vẻ như chết cha chết mẹ, bị đả kích rất lớn.
"Tiểu gia ta thật vất vả lấy dũng khí, xắn tay áo, buộc thắt lưng lao vào trong đó.”
"Thế nhưng lại không tìm thấy bất kì cơ duyên nào."
"Dù gì ngài cũng là đại lão Hóa Thần, không đến mức nghèo như thế chứ."
Tiểu mập mạp nhìn khôi lỗi Thiên Dương đang gầm thét ở phía xa, không khỏi thở dài.
"Ngươi thật sự không tìm được gì cả?" Tiêu Hằng tỏ vẻ không tin.
Diệp Phi Bằng lập tức tức giận nói: "Từ lúc nào tiểu tử ngươi đa nghi như vậy? Lời ta nói cũng không tin."
"Hơn nữa, khi không ta lừa ngươi làm gì."
Ngay sau đó y ném chiếc nhẫn trữ vật trong tay ra: "Ngươi tự nhìn đi, ta đã nghèo đến độ này rồi, trên người cũng không có chỗ khác giấu đồ cả."
Đồng thời, y phàn nàn: "Trong cái động phủ kia cũng chỉ có một gian phòng đá. Ngoại trừ một bộ di cốt của con nít ra thì chẳng còn vật gì khác cả.”
"Ta lật qua lật lại tìm mấy lần, kết quả đều như thế."
“Sau đó, ta lại nghe thấy ngươi ở bên ngoài la to, cộng thêm khôi lỗi Thiên Dương sắp hiện thế, vì không muốn về tay không nên ta cũng đành thu bộ hài cốt kia rồi cuống quýt chạy trốn."
"Ôi, bận rộn cả buổi mà chỉ lấy được mỗi một bộ xương khô. Thật đúng là xui xẻo, mẹ nó chứ!”
Sau khi quét mắt nhìn trữ vật giới một lượt, Tiêu Hằng cũng lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Không tìm được bảo bối thì thôi, ngươi còn mang bộ xương khô này ra ngoài làm gì."
"Không biết đã chết bao nhiêu năm, xem ra lúc chết còn nhỏ tuổi hơn chúng ta."
"Cũng không biết, nó và khôi lỗi Hóa Thần kia có quan hệ gì."
Nói xong, Tiêu Hằng trả lại nhẫn trữ vật cho Diệp Phi Bằng.
Diệp Phi Bằng đột nhiên nổi ra ý tưởng, nói: "Có thể đưa nó cho cái đầu lâu bất tử kia bồi bổ thân thể."
"Dù sao đều là khô lâu, nếu ăn nó, chưa biết chừng lão ta thật sự có thể gia tăng tốc độ khôi phục thương thế."
Vẻ mặt của Tiêu Hằng trở nên nghiêm túc: "Đừng có lấy tiền bối ra đùa cợt!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng bĩu môi, tuy vậy, cũng không phản bác.
Y suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đề nghị: "Lần này gây ra động tĩnh không nhỏ, chúng ta vẫn nên về hoang đảo tạm lánh một khoảng thời gian đi. Chờ sóng gió qua đi rồi tính tiếp."
Tiêu Hằng nghe vậy, nhẹ gật đầu: "Ừm, không lâu sau khi chúng ta chạy thoát ra khỏi động phủ kia, đội thám hiểm thứ hai của Vạn Tiên Minh, giống như ngươi nói, tình cờ tiến vào."
"Một vị Nguyên Anh, mười vị Kim Đan. Cứ như vậy không còn nữa."
"Nếu không phải dị tượng trên bầu trời lộ ra, có lẽ sẽ chẳng ai biết bọn họ chết như thế nào. Chậc chậc."
Tiêu Hằng cảm khái.
Diệp Phi Bằng thì ngẩn người: "Thật sao, lúc đấy ta đang chạy trối chết, không chú ý trên đỉnh đầu."
"Có điều, hóa ra đoàn người kia thật sự khó thoát khỏi cái chết. Ta đã cố gắng làm trước thời hạn rồi, ai dè cuối cùng bọn họ vẫn gặp phải…”
Tiểu mập mạp dường như đã hiểu ra điều gì đó, cúi đầu chìm vào trầm tư.
Sau khi Tử Vân tiên quân ra mặt, dời Thiên Dương và Hồng Hi đến địa phương khác, Tùng Vân Hải mới lại trở về vẻ sóng êm gió lặng như trước.
Hai người lặng yên trở về hoang đảo.
Chỉ là dọc đường, Diệp Phi Bằng có vẻ mất hồn mất vía.
"Đúng rồi, mập mạp, đưa ta bộ hài cốt mà ngươi tìm được." Tiêu Hằng đột nhiên bảo.
"Ừm." Diệp Phi Bằng đang không tập trung, lấy bộ hài cốt ra khỏi nhẫn trữ vật theo bản năng.
Đến lúc giao cho Tiêu Hằng, y mới khôi phục tinh thần, chợt có một cảm giác luyến tiếc không thể hiểu nổi: “Ngươi muốn đồ chơi này làm gì? Ta còn chuẩn bị thử xem nó có cứng rắn hay không, để luyện thành pháp khí đây.”
Tiêu Hằng nghiêm túc trả lời: "Ta đã suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời ngươi nói vừa rồi cũng khá có lý.”
"Ha ha, lời nói của tiểu gia từ trước đến nay đều là ..."
"Chờ chút, đừng nói ngươi thực sự chuẩn bị ném bộ hài cốt này cho cái xương đầu lâu kia đấy chứ?" Diệp Phi Bằng kịp phản ứng lại, lập tức nhìn Tiêu Hằng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
"Chưa biết chừng." Tiêu Hằng chẳng để bụng, thúc giục: "Mập mạp, nhanh, đừng có mà luyến tiếc."
Trong lòng, Diệp Phi Bằng mơ hồ không muốn, tỏ vẻ dùng dằng lẫn do dự.
Tiêu Hằng thấy thế, tỏ vẻ không vui: "Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa, một khối xương cốt nhỏ xíu như thế này thì chế tạo ra được pháp khí gì hữu dụng cơ chứ. Được rồi, lần này coi như ta nợ ngươi, sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi thứ tốt khác bù lại là được!”
Bị kích động đến vậy, Diệp Phi Bằng cũng cảm thấy da mặt mình không thể dày hơn được nữa.
Đành phải ra vẻ phóng khoáng, nói: “Hừ, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chẳng qua là một bộ xương vô dụng, Diệp Phi Bằng ta nào để vào mắt? Chê cười! Đưa ngươi!"
Tiêu Hằng cười khà khà nhận lấy bộ di cốt này, vận chuyển nghi thức tiến vào trong tiền trạm cảnh bạch cốt.
Mặc dù cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dù sao Diệp Phi Bằng vẫn còn nhỏ tuổi nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Quay đầu lại, y bắt đầu đắm chìm trong cảm ngộ “thoát khỏi cái chết trong gang tấc” vừa rồi.
Trong tiền trạm cảnh, Tiêu Hằng thận trọng đặt hài cốt xuống, nhẹ giọng kêu gọi tiền bối.
Đáng tiếc hắn không nhận được phản hồi.
Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng Tiêu Hằng cũng không thu bộ hài cốt lại.
Thay vào đó, y đặt nó ở chỗ phát hiện ra đầu lâu của tiền bối khi trước, hi vọng nó có thể giúp ích cho tiền bối.
Sau đó lặng lẽ rời đi.
Không lâu sau khi Tiêu Hằng rời đi, phân thân của Lý Phàm hiện ra.
Nhìn bộ xương khô yên tĩnh nằm ở trên mặt đất kia, Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
"Tiểu tử này, đừng nói nó thực sự nghĩ thứ này có tác dụng với mình đó chứ.”
Lý Phàm vẫn luôn dùng Vô Tướng Sát Cơ nhìn chằm chằm toàn bộ hành trình của Diệp Phi Bằng.
Nhìn rất rõ ràng, dưới góc nhìn của thiên địa, đây quả thực chỉ là một bộ hài cốt nhân loại bình thường mà thôi.
"Có điều, ngược lại tâm ý của nó là thật. Tâm địa của tiểu tử này vẫn hoàn toàn thuần phác như trước đây."
"Nếu so sánh, cái tên mập mạp Diệp Phi Bằng kia thì ác độc hơn rất nhiều."
Vì cảm thấy không nên phụ tấm lòng của một đứa con nít, Lý Phàm vẫn có ý thu hồi bộ hài cốt này rồi sau đó tìm một chỗ để chôn cất.
Tuy nhiên, trong nháy mắt khi phân thân tiếp xúc với bộ hài cốt, sắc mặt của Lý Phàm hơi thay đổi.
"Loại cảm giác này là ..."
Vẻ mặt trở nên ngưng trọng, quan sát tỉ mỉ một lần nữa.
Thế nhưng, hắn lật qua lật lại rất lâu mà vẫn không nhìn ra điều gì dị thường.
"Kỳ quái ..."
"Rung động ở trong lòng rốt cuộc đến từ đâu?"
Lý Phàm nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Hắn chưa từ bỏ ý định, lại lặp đi lặp lại nghiên cứu nửa ngày, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
“Đây quả thật là một bộ hài cốt tu sĩ đơn thuần, điểm này tuyệt đối không sai. Không phải là thiên tài địa bảo gì đó ngụy trang."
"Nhưng cảm giác khác thường trong nội tâm của mình cũng sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra."
"Như vậy vấn đề nằm ở chỗ nào?"
Lý Phàm đặt bộ xương xuống, đặt nhẹ tay lên trên đó, nhắm mắt cẩn thận cảm giác.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nhận ra một chút khác biệt.
"Loại cảm giác này có chút tương tự với lần đầu mình nhìn thấy thiên địa chi pháp trong kiếp trước.”
"Đúng ..."
"Đói bụng?"
"Không đúng, không phải mình đói. Mà là ..."
Lý Phàm nghĩ thông suốt điều gì đó, ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ.
“…”Hoàn Chân” đói bụng.”
Bên trong Thiên Huyền Kính, bản tôn Lý Phàm đang bế quan tu luyện đột nhiên đứng dậy.
Hắn bố trí nghi thức trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn đã tiến vào trong tiền trạm cảnh bạch cốt.”
Sau khi chạm vào bộ di cốt tu sĩ nhỏ tuổi này, âm thanh nhắc nhở trong trẻo của “Hoàn Chân” lập tức vang lên trong đầu hắn:
"Phát hiện vật phẩm có thể hấp thụ: “Vĩnh Hằng Di Niệm”."
“Hấp thụ.”
Cảm giác vui sướng lập tức tràn ngập trong lòng Lý Phàm.
Hơn sáu trăm năm trôi qua kể từ khi phát hiện ra thiên địa kỳ vật có thể bổ sung năng lượng cho “Hoàn Chân”, Lý Phàm rốt cuộc cũng đã tìm ra loại vật phẩm thứ hai có tác dụng với “Hoàn Chân”.
"Thiên địa kỳ vật có thể gia tăng tiến độ nạp năng lượng tạo Lưu Điểm, giúp mở khoá Lưu Điểm khác.”
"Không biết cái Vĩnh Hằng Di Niệm này có tác dụng gì đây."
Hít sâu một hơi, Lý Phàm đè nén suy nghĩ muốn hấp thụ ngay lập tức trong lòng mình xuống.
Hắn thu hồi di cốt rồi trở về trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm chuẩn bị một phen, sau đó lặng yên rời khỏi Vạn Tiên đảo.
Ở kiếp trước, Thiên Y cưỡng ép phá vỡ không gian Thiên Huyền kính đã để lại một bóng đen tâm lý đáng kể cho Lý Phàm.
Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cho Lý Phàm hiểu ra, không gian trong Thiên Huyền kính cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối.
Nếu quá trình “Hoàn Chân” hấp thụ Vĩnh Hằng Di Niệm dẫn ra dị tượng nào đó.
Thì không gian trong Thiên Huyền kính, nơi có rất nhiều tu sĩ, sẽ là chỗ nguy hiểm nhất.
Chẳng bằng tìm đại một chỗ vắng vẻ không người ở bên ngoài để bế quan, an toàn là trên hết.
Tu luyện như ngày thường thì không sao, nhưng chuyện có liên quan đến “Hoàn Chân” thì Lý Phàm quyết định vẫn nên cẩn thận hơn nữa.
Hắn tùy ý lựa chọn một cái truyền tống trận, rời khỏi Vạn Tiên đảo.
Sau đó, hắn rời khỏi hòn đảo có trấn thủ, rồi lại phi hành hơn nửa ngày trời.
Khi đi vào một vùng hải vực hiếm thấy dấu chân người, Lý Phàm lao đầu vào trong biển.
Tiếp theo, hắn vừa kích phát diệt tung phù, vừa biến kỳ vật Trúc Cơ thành “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” và vận chuyển bí pháp “Mạo Tuỳ Tâm Biến”.
Sau khi đổi kiểu tóc lẫn khuôn mặt, Lý Phàm lại tìm một cái rãnh sâu thẳm dưới đáy biển rồi chui vào trong đó.
Hắn không đi đến chỗ sâu nhất mà đục mở một cái động lớn trên vách đá dựng đứng nơi rãnh biển.
Lý Phàm đào sâu vào vách đá mấy ngàn thước rồi dừng lại.
Sau khi mở ra một không gian sâu trong lòng đất đủ lớn để sinh hoạt thường ngày, Lý Phàm xoay người phá hỏng lối vào.
Đồng thời, hắn không quên dùng bí pháp trong “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” để che lấp dấu vết.
Quay lại trong động, Lý Phàm bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự ở xung quanh.
Sau khi bố trí mọi việc đâu vào đấy, Lý Phàm mới lấy bộ hài cốt kia ra.
"Phát hiện đồ vật có thể hấp thụ: ‘Vĩnh Hằng Di Niệm’."
"Hấp thụ. Chọn có hoặc không?”
Âm thanh nhắc nhở của “Hoàn Chân” lại vang lên lần nữa.
Lần này, Lý Phàm lựa chọn có.
Khung cảnh xung quanh trở nên mờ đi trong chốc lát.
Hài cốt trên mặt đất dần bị phân giải thành ánh sáng trắng trong suốt, bị Lý Phàm hấp thu.
Khi di cốt hoàn toàn biến mất, đầu của Lý Phàm chấn động dữ dội.
“Thiên Dương cả đời, không kém gì ai!”
Giọng nói quật cường của một đứa trẻ non nớt không ngừng văng vẳng bên tai hắn.
Sau đó, Lý Phàm cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đã mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Mới đầu ánh mắt hơi mờ mịt, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh.
Vừa rồi, hắn dường như đã mơ một giấc mộng cực kì chân thực.
Không, nếu nói là giấc mộng, còn không bằng nói là nhập vào một người khác.
Dưới góc nhìn của người đó, trải qua một quãng đời dài dằng dặc.
Trong quá trình này, hắn chỉ có thể nhìn và nghe, không có cách nào khống chế thân thể hay cử động gì.
Đồng thời, trong lúc đó, tư duy linh hoạt của hắn cũng bị áp chế đến mức thấp nhất.
Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, Lý Phàm thậm chí còn không thể tư duy xem có điều gì không đúng.
Nhưng sau khi Lý Phàm tỉnh lại, tất cả những gì hắn đã trải qua lại đột nhiên rút đi giống như thủy triều.
Hắn không thể nhớ được cụ thể bản thân đã trải qua những gì.
Chỉ có một số hình ảnh mơ hồ, nhưng cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Lý Phàm cũng không chấp nhất việc phải tìm cho ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi mình chạm vào “Vĩnh Hằng Di Niệm”.
Bởi vì, âm thanh nhắc nhở của “Hoàn Chân” đã xuất hiện lần nữa:
“Dù phàm nhân đã chết nhưng di niệm sẽ tồn tại mãi mãi."
"Đã hấp thụ xong “Vĩnh Hằng Di Niệm” của Thiên Dương chân nhân."
"Số lần có thể sử dụng hiện tại: 3."
Đồng thời, rất nhiều tin tức cũng tự xuất hiện ở trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm nhắm hờ hai mắt, cẩn thận cảm ngộ.
"Tiêu hao số lần sử dụng, có thể mô phỏng lại ký ức được ghi nhớ trong “Vĩnh Hằng Di Niệm”.”
"Tất cả cảnh thượng bên trong mô phỏng không khác gì thực tế."
"Nhưng nếu muốn mang vật phẩm hay tin tức ra khỏi mô phỏng thì cần phải giải trừ chấp niệm duy trì “Vĩnh Hằng Di Niệm” này.”
“Cách này sao lại giống Vẫn Tiên cảnh đến vậy?”
Lý Phàm hơi sững sờ.
"Vẫn Tiên, di niệm ..."
Lý Phàm suy nghĩ một lúc, mơ hồ có một số suy đoán hợp lý.
"Tiêu trừ chấp niệm, có lẽ lần sau vào Vẫn Tiên cảnh, mình có thể thử theo hướng này.”
Tạm thời gác lại những suy nghĩ có liên quan, Lý Phàm tiếp tục cảm nhận được những tin tức được “Hoàn Chân” phản hồi.
"Ở bên trong cảnh tượng mô phỏng, bạn sẽ hoàn toàn thay thế chủ nhân của di niệm."
"Đồng thời, bạn cũng sẽ được đồng bộ và tiếp thu trí nhớ lẫn năng lực liên quan của chủ nhân di niệm."
"Ừm ... Cũng giống hệt trong Vẫn Tiên cảnh."
"Sau khi tiêu hao hết số lần thử, “Vĩnh Hằng Di Niệm” sẽ biến mất hoàn toàn."
“Có lẽ có thể hiểu theo cách này, “Hoàn Chân” dùng năng lượng ẩn chứa bên trong “Vĩnh Hằng Di Niệm” để mô phỏng xây dựng nên một Vẫn Tiên cảnh cỡ nhỏ."
"Mỗi lần mô phỏng xây dựng đều phải tiêu hao năng lượng."
"Khi năng lượng tiêu hao hết, Vĩnh Hằng Di Niệm sẽ lập tức tiêu tán."
"Tuy nhiên ..."
Lý Phàm rục rịch trong lòng.
Căn cứ theo lời nhắc nhở của “Hoàn Chân”, “Vĩnh Hằng Di Niệm” không thể sử dụng làm vật phẩm ràng buộc.
Nhưng mỗi lần hồi quy, hắn có thể tìm lại vật dẫn của “Vĩnh Hằng Di Niệm” lần nữa, rồi hấp thu và thử lại tiếp.
"Có lẽ những tu sĩ khác trong giới này có cách khác để sử dụng “Vĩnh Hằng Di Niệm” này.”
"Nhưng đối bọn họ, số lần sử dụng là có hạn. Một khi không thể mang cơ duyên bên trong về hiện thực trong số lần giới hạn này."
"Vậy thì coi như “Vĩnh Hằng Di Niệm” đã bị lãng phí một cách vô ích."
“Còn về phần mình, số lần sử dụng nó…”
“Sẽ là vô hạn.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không do dự gì nữa, khởi động chức năng mô phỏng của “Hoàn Chân”.
Cảm giác quen thuộc truyền đến.
Dường như bị người nào đó trùm bao tải vô đầu, Lý Phàm cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đột nhiên mất đi ý thức.
"Thiên Dương! Thiên Dương!"
Giọng nói có vẻ già nua đang nhẹ nhàng kêu gọi bên tai Lý Phàm.
"Thiên Dương, đến lúc uống thuốc rồi ..."
Một chén thuốc có mùi vị quái dị rót được vào trong miệng hắn.
Trong bụng dường như có một ngọn lửa bùng cháy, cảm giác thống khổ mãnh liệt khiến cho Lý Phàm tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Suy yếu.
Vô cùng suy yếu.
Yến đến mức như có thể chết đi bất kỳ lúc nào vậy.
Đây là cảm giác đầu tiên của Lý Phàm sau khi tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận