Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 488: Lại được vẹn đôi đường

Mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, dường như đứng cũng đứng không vững.
Nhìn thấy đảo Vạn Tiên khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, chậm rãi bay lên bầu trời.
Một số tu sĩ liều mạng đánh cược một lần, xông ra khỏi vòng vây ngoại giới.
Nhưng tất cả bọn họ đều có chung một kết cục.
Đó là chỉ cần rời khỏi đảo Vạn Tiên, lập tức sẽ bị ánh sáng từ trên trời giáng xuống xuyên qua người và giết chết.
Tiếng kinh hô và than khóc của tu sĩ không ngừng truyền đến.
Không gian xung quanh dường như bị phong tỏa hoàn toàn, ngay cả dị tượng tu sĩ vẫn lạc trên trời cũng hiện ra trạng thái vặn vẹo quỷ dị, tầng tầng lớp lớp, chen chúc nhau.
Đòn công kích dữ dội của Ngũ Lão hội khiến cho những tu sĩ đang tán loạn như con ruồi không đầu tạm thời bình tĩnh lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện rằng chỉ cần ở trong đảo Vạn Tiên thì Ngũ Lão hội dường như tạm thời không có ý định tấn công.
Thế là bọn họ chỉ có thể run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn cánh cổng màu tím càng lúc càng tiến đến gần bọn họ.
“Ngũ Lão hội bày trận lớn như vậy, chẳng lẽ là nhắm vào ta sao?” Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại liên tưởng đến cảnh mấy vị tu sĩ Nguyên Anh tới bắt chuyện với hắn.
“Địa bàn bên kia không dễ đối phó. Nếu bị bắt tới “Chân thực chi quốc” không thể nói dối được. Một khi người khác hỏi tới, chẳng phải tất cả những chuyện về du hành thời gian và Hoàn Chân sẽ trực tiếp bị bại lộ sao?”
Lý Phàm hiểu rõ thực lực hiện tại của bản thân, hẳn là không cách nào ngăn cản thiên tôn chi lý.
“Nên Hoàn Chân không đây…” Lý Phàm có hơi do dự.
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm quyết định tạm thời quan sát tình huống một lúc.
Dù sao, cục diện hiện tại vẫn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Giới tuyến giao nhau giữa trời và nước ban đầu ở phía xa, bây giờ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Toàn bộ đảo Vạn Tiên đang bay giữa không trung, từng khuôn mặt của tu sĩ Ngũ Lão hội đều hiện rõ trên bầu trời.
Đúng lúc này, trên đảo lại xảy ra một vụ náo động khác.
Chẳng biết tại sao, một số lượng lớn tu sĩ bất ngờ xuất hiện.
Nhóm tu sĩ này rất đông đúc, chỉ một thoáng đã chen chúc nhau, thậm chí đảo Vạn Tiên dường như cũng không thể chứa nổi bọn họ.
Bọn họ nhao nhao náo động.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là đâu?”
“Ta nhớ rằng ta đang bế quan trong Thiên Huyền Kính mà? Sao đột nhiên ta lại xuất hiện ở đây?”
“Các người mau nhìn kìa! Thiên Huyền Kính đã biến thành một tảng đá!”
Nghe từng tiếng kêu sợ hãi của bọn họ, Tiêu Tu Viễn lẩm bẩm: “Hỏng rồi, ngay cả Thiên Huyền Kính cũng đã thu lại “Phú năng” rồi, có vẻ như chúng ta không thể trông cậy vào cứu binh được rồi.”
Lúc này, Lý Phàm mới nhận ra, những người này thực chất đều là tu sĩ đang bế quan tu hành trong không gian Thiên Huyền Kính trên đảo Vạn Tiên.
Lúc này, khi đảo Vạn Tiên sắp bị Ngũ Lão hội chiếm giữ, Thiên Huyền Kính vì cân nhắc tính an toàn, đã lập tức hủy bỏ cái gọi là “Phú năng” này.
Tấm phân kính có công dụng vô cùng kỳ diệu trên đảo Vạn Tiên đã bị biến thành một tảng đá bình thường.
Những tu sĩ thức tỉnh từ trong bế quan nhìn địch nhân đầy trời, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra tình cảnh hiện tại.
“Các vị đạo hữu, ta nghe nói Ngũ Lão hội có tồn tại cái gọi là “Hồn khế”. Một khi ký tên, thần hồn đều bị bọn họ chưởng khống hoàn toàn. Đến lúc đó, nếu mất đi tự do, chỉ sợ là sống không bằng chết!”
“Không sai, bọn họ rõ ràng là muốn bắt sống chúng ta, sau đó cưỡng chế chúng ta ký kết hồn khế!”
“Bị người quản chế, không bằng chúng ta liều mạng một phen. Chúng ta có nhiều người như vậy, nói không chừng còn có một tia hy vọng sống!”
Sau khi khiếp sợ một lúc, bọn họ rất nhanh đã có người vung tay hô to, hiệu triệu mọi người cùng nhau xông lên phá vỡ phong tỏa của Ngũ Lão hội.
Cái gọi là ‘nhân đa thế chúng’.
Bỗng nhiên có nhiều sinh lực quân như vậy khiến các tu sĩ Vạn Tiên Minh trên đảo trở nên táo bạo hơn.
Ngay sau đó, dưới sự dẫn đầu của một hai vị tu sĩ, bọn họ phát khởi một cuộc công kích liều chết.
Lý Phàm không mù quáng hùa theo, hai mắt trợn tròn nhìn Tiêu Tu Viễn, hắn kéo lại quần áo của mình, truyền âm hỏi: “Tiêu đạo hữu, có cách nào bỏ trốn không?”
Tiêu Tu Viễn mỉm mười, xòe bàn tay năm ngón ra hiệu.
“Dễ mà! Năm vạn độ cống hiến chứ mấy, ta chuyển cho ngươi!” Lý Phàm gật đầu nói.
Sắc mặt Tiêu Tu Viễn tối sầm: “Mạng của Lý đại sư Lý Phàm mà chỉ đáng giá có từng ấy tiền thôi sao?”
“Năm mươi vạn độ cống hiến là đã nể tình giao hảo lâu năm giữa ta và ngươi rồi!”
Lý Phàm mỉm cười nhìn Tiêu Tu Viễn.
Hắn không cò kè mặc cả nữa mà trực tiếp giao năm mươi vạn độ cống hiến qua cho Tiêu Tu Viễn.
“Huynh đệ à, ta cũng không phải thấy tiền là sáng mắt mà ‘nhất mã quy nhất mã’, cho dù là huynh đệ ruột thì cũng phải tính toán cho rõ ràng.” Tiêu Tu Viễn giải thích.
Sau đó hắn thì thầm: “Hiện tại, cách duy nhất có khả năng thoát khỏi đảo Vạn Tiên này là thông qua cây cổ thụ trong “Thanh Phong đường” kia.
“Thanh Phong đường…” Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
Vào kiếp thứ 113, Lý Phàm đã từng tiếp xúc với Thanh Phong đường, một tổ chức cho vay ẩn náu trên đảo Vạn Tiên, thông qua Hà Chính Hạo.
Bên trong cây cổ thụ có mặt người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Vị trí của cây cổ thụ dường như là không gian riêng.
Hơn nữa, nó có thể trong khoảnh khắc gom góp một lượng lớn cỏ Linh Vụ, tất nhiên nó cũng giống như Thiên Huyền Kính, liên thông với các không gian khác ở thế giới bên ngoài.
“Đa tạ Tiêu đạo hữu chỉ điểm!”
Lý Phàm chắp tay định rời đi.
Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, không lâu sau liền quay trở lại.
Lý Phàm cẩn thận nhìn Tiêu Tu Viễn khiến hắn cảm thấy không tự tại.
“Lý Phàm đạo hữu, tại sao ngươi không chạy trốn đi mà lại nhìn ta như vậy?” Tiêu Tu Viễn có chút khó hiểu.
“Tiêu đạo hữu, không biết thân thể này của ngươi có bán không?” Lý Phàm thản nhiên nói.
Tiêu Tu Viễn giật nảy mình, lập tức né tránh và giữ khoảng cách với Lý Phàm.
“Ngươi…” Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm với ánh mắt không thể tin được, như thể lần đầu tiên nhận ra bộ mặt thật của Lý Phàm.
Bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm tự nhủ: “Ta đã ở trong lãnh địa Vạn Tiên Minh rất lâu sau khi thức tỉnh.”
“Bây giờ, ta đã có một sự nhận biết đơn giản với toàn thể Vạn Tiên Minh. Nhưng ta chưa bao giờ có cơ hội gặp được Ngũ Lão hội, tổ chức có địa vị ngang với Vạn Tiên Minh.”
“Mà tư liệu liên quan đến Ngũ Lão hội trong Vạn Tiên Minh ít ỏi đến đáng thương. Ta rất tò mò về Ngũ Lão hội.”
Lý Phàm quan sát từ trên xuống dưới cỗ thân thể khôi lỗi của Tiêu Tu Viễn.
“Ta đương nhiên là muốn chạy trốn nhưng cũng muốn nhân cơ hội này đi khám phá phong cảnh ở bên kia.”
“Không biết đạo hữu, có cách nào có thể tạm thời để cho ta thao túng cỗ khôi lỗi này không?”
Lý Phàm chậm rãi hỏi.
Lúc này, Tiêu Tu Viễn mới nhận ra ý đồ của Lý Phàm.
Hắn suy tư một lát rồi hạ giọng lẩm bẩm: “Thế mà ngươi không nói sớm, làm ta giật cả mình.”
“Chỉ cần giá cả phù hợp thì cũng không phải là không được.”
Lý Phàm nghe vậy, lập tức cảm thấy vui mừng.
“Được! Đạo hữu ra giá đi!”
Tiêu Tu Viễn lại xòe bàn tay năm ngón ra hiệu số “năm”, đồng thời hắn không cho Lý Phàm có cơ hội xuyên tạc: “Đây là lần đầu tiên ta bị người khác leo lên đầu đó!”
“Năm mươi vạn độ cống hiến, không hơn không kém!”
“Năm mươi vạn thì năm mươi vạn. Lý Phàm ta cũng không phải là người keo kiệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận