Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 129: Huyễn cảnh đùa nghịch lòng người

Triệu Nhị run rẩy một hồi, muốn phản kháng theo tiềm thức.
Nhưng nghĩ đến thực lực sâu không lường được của đối phương, gã đành phải cam chịu.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng quét qua quét lại trên người, Triệu Nhị buồn rười rượi, nói: "Dạ, tiền bối!"
Sau đó, gã bấm một pháp quyết.
Cột đá nhô lên ầm ầm từ dưới đáy biển, Triệu Nhị ủ rũ: "Tiền bối, mời!"
Nói xong, gã bước lên cầu thang, tiến vào trong.
Thần thức của Lý Phàm lướt qua một vòng.
Đã nghiên cứu trận pháp hơn một năm, hiện giờ, hắn đã không còn là "con gà" không biết chút gì về trận pháp nữa.
Bên trong cột đá này chỉ có mấy trận pháp đơn giản như ngự thuỷ, thanh lọc chứ không có dấu vết của trận pháp công kích.
Tuy là thế, Lý Phàm cũng không hạ thấp cảnh giác chút nào, vẫn kích hoạt hai tấm phù lục hộ thể rồi mới theo sát vào trong.
Rất hiển nhiên, Lý Phàm đã lo lắng thừa.
Bởi vì, không gian trong cây cột đá này có thể nói là hết sức đơn sơ.
Hầu hết những gian phòng ở đây đều dùng để trưng bày bộ sưu tập cổ vật.
Triệu Nhị dẫn Lý Phàm đi vào một gian phòng khá rộng rãi.
Ở giữa phòng có một cái bàn lớn, trên bàn có một mô hình tựa như Tùng Vân Hải thu nhỏ được bày biện.
"Tiền bối, ngồi."
Triệu Nhị ngập ngừng, lí nha lí nhí, nói.
Lý Phàm thản nhiên ngồi xuống, nhìn vẻ mặt vàng như nghệ của Triệu Nhị: "Bây giờ ta hỏi từng câu một hay ngươi tự thành thật khai báo đây?"
Triệu Nhị há to miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể nở một nụ cười mếu máo còn khó coi hơn khóc: "Tiền bối, không biết ta phải khai báo gì a?"
Lý Phàm hừ lạnh, phát động thần thông Phược Trùng lần nữa.
Triệu Nhị lập tức lại bị chế trụ.
Hắn đánh thức Lam Viêm huyễn linh, chỉ trong khoảnh khắc, một luồng hàn khí, có thể thấy bằng mắt thường, bắt đầu lan tràn từ trên mặt đất, chậm rãi bò lên người Triệu Nhị như một con độc xà.
Trong chớp mắt, thân dưới của Triệu Nhị đã bị bông tuyết màu xanh đông cứng.
"Không biết, với tu vi của bản thân, ngươi có thể khôi phục lại cơ thể sau khi bị đánh thành vụn băng hay không đây." Lời nói của Lý Phàm mang theo vẻ tò mò lẫn đe doạ.
Một tia sợ hãi toát ra từ trong ánh mắt của Triệu Nhị Bình, nhưng rất nhanh, đã bị gã cưỡng ép dằn xuống.
Không có dấu hiệu cầu xin tha thứ nào, chỉ có vẻ thà chết cũng không sờn.
Lý Phàm cũng thấy Triệu Nhị này có vẻ như không phải đang giả vờ.
"Thú vị." Lý Phàm cười cười, xách Triệu Nhị mang đến phòng trưng bày bên cạnh.
Ánh mắt của Triệu Nhị đột nhiên trở nên sợ hãi.
"Ái chà, những đồ vật ở đây hình như rất tốt. Có vẻ như ngươi phải tốn không ít công sức mới thu thập được nha." Bàn tay của Lý Phàm lướt qua những đồ vật có vẻ cổ xưa này một vòng.
"Rầm!"
Khi chạm phải một chiếc bát sứ, hắn ném nó xuống đất.
"Chậc chậc chậc, thật ngại quá. Ta sơ ý làm vỡ nó rồi." Lý Phàm tỏ vẻ tiếc hận, than.
"Rầm!"
Lại thêm một món đồ sứ nữa vỡ tan tành.
Ánh mắt của Triệu Nhị nổi lên lửa giận ngập trời, nhìn chằm chằm Lý Phàm với vẻ đầy căm phẫn.
Dường như muốn phanh thây hắn thành ngàn mảnh chỉ bằng ánh nhìn.
Tuy thế, từng món từng món cổ vật trong phòng vẫn lần lượt bị đập vỡ.
Ánh mắt của Triệu Nhị cũng dần dần thay đổi từ hung ác thành đau lòng, rồi lại từ đau lòng trở nên bối rối.
Cuối cùng, từ bối rối biến thành cầu xin tha thứ.
Nhưng Lý Phàm lại không có vẻ gì sẽ dừng lại.
Hắn vẫn xách Triệu Nhị đi từ phòng này đến phòng khác trong cột đá, đập nát hoàn toàn bộ sưu tập cổ vật mà gã đã lao công khổ tứ thu gom mấy năm nay.
Nhìn mảnh vỡ đầy đất, ánh mắt của Triệu Nhị dại ra, hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi được thả ra, khôi phục quyền khống chế thân thể, Triệu Nhị vội vã nhào xuống đất ôm chầm lấy những mảnh vỡ rồi gào khóc.
Tiếng khóc rung trời như thương tâm muốn chết kia thật sự khiến người ta không nỡ lòng nào đứng nhìn.
Triệu Nhị khóc lóc một hồi thì lại phát hiện mảnh vỡ trong tay không thấy đâu.
Còn bản thân gã thì vẫn bị khống chế trong gian phòng cũ.
Hoá ra, tất cả mọi thứ vừa xảy ra nãy giờ đều chỉ là một hồi ảo giác!
Cảm xúc bị đảo lộn đến cực độ, từ cực buồn đến cực vui, khiến Triệu Nhị suýt nữa rối bời thở không ra hơi.
Trói buộc trên thân thể biến mất, Triệu Nhị ngã oạch ra đất.
Gã chỉ cảm thấy cả người nhũn ra nhưng vẫn giãy giụa chạy tới gian phòng bên cạnh để kiểm tra xem những món đồ yêu dấu kia còn nguyên vẹn hay không.
Sau đó, gã không kiềm được mừng phát khóc, khóc còn thảm hơn ban nãy.
Đối với Triệu Nhị, ảo giác vừa rồi còn đáng sợ hơn cơn ác mộng tồi tệ nhất gấp hàng vạn lần.
Gã không muốn phải trải qua điều này lần nào nữa!
"Bây giờ ngươi biết đã biết phải khai báo điều gì rồi chứ?" Giọng nói như ác mộng vang lên bên tai khiến Triệu Nhị run rẩy cả người. Gã cảm thấy thủ đoạn thao túng của đối phương thực sự quá đáng sợ!
"Nói, ta nói hết!" Gã run cầm cập, luôn miệng nói.
Gã sợ Lý Phàm sẽ thực sự đập vỡ hết bộ sưu tập yêu dấu của mình mất.
Hai người trở về một trước một sau, Lý Phàm ngồi trên ghế còn Triệu Nhị thì ngoan ngoãn đứng một bên.
Gã há miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Nửa ngày sau, Triệu Nhị mới nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: "Vãn bối Triệu Nhị Bảo, là tu sĩ bản địa Tùng Vân Hải. Năm nay sáu mươi tám tuổi..."
Lý Phàm xụ mặt, vội cắt ngang lời của gã: "Ai muốn nghe ngươi khai báo những điều này? Ta hỏi ngươi, ngươi thu thập những thứ này với mục đích gì?"
"Nơi đó" ở đâu?"
"Vì sao ngươi không dùng nhẫn trữ vật mà nhất định phải đích thân vận chuyển những thứ này bằng phi chu?"
Mỗi một câu hỏi đều khiến thân thể của Triệu Nhị Bảo run lên từng hồi.
Sau khi Lý Phàm hỏi xong, gã mới mang vẻ mặt đầy đau khổ, nói: "Tiền bối thật sự thần thông quảng đại, điều gì cũng không dối gạt được ngài."
Gã ngừng lại một hồi, hình như đang sắp xếp lại lời nói.
Một lát sau, gã mới ấp úng, nói: "Sở dĩ vãn bối hao phí tinh lực cả đời để sưu tầm những cổ vật này, là bởi vì, lúc trước, khi vẫn còn là một phàm nhân, ta đã phát hiện ra một bí mật."
"Bí mật?" Lý Phàm hơi hứng thú nhìn Triệu Nhị Bảo, đợi gã nói tiếp.
Triệu Nhị Bảo khẽ gật đầu: "Dòng họ của vãn bối buôn bán đồ cổ từ đời này qua đời khác. Mưa dầm thấm đất, từ thuở nhỏ, ta đã say mê việc sưu tầm những cổ vật này."
"Có lẽ vì có tài nên ta có thể dễ dàng phân biệt được vật nào là đồ cổ thật, vật nào là hàng giả, hàng nhái."
"Vì thế, gia đình dần dần cho ta tiếp quản tất cả những công việc khác nhau để ta có thể được tiếp xúc với cổ vật hàng ngày."
"Cũng vì điều đó, ta mới mơ hồ phát hiện ra một bí mật được ẩn giấu trong dòng sông lịch sử của Tùng Vân Hải này."
"Tùng Vân Hải, dường như đã từng có một nền văn minh bị lãng quên."
Vẻ mặt của Triệu Nhị Bảo trở nên nghiêm túc, ánh mắt hơi híp lại, có vẻ gã đang nhớ lại điều gì đó.
"Cổ vật thuộc về nền văn minh này có phong cách cực kỳ đặc biệt, có nét riêng rõ rệt so với những thời đại khác trong Tùng Vân Hải."
"Những cổ vật được trưng bày trong căn cứ của vãn bối đều thuộc về nền văn minh này."
Lý Phàm cũng gật gù: "Nền văn minh này có điểm đặc biệt gì? Ta thấy những thứ này tuy rằng cổ xưa nhưng dường như chỉ là vật phàm mà thôi. Chúng hẳn là chẳng có tác dụng gì với một tu sĩ Luyện Khí như ngươi mới phải."
"Những vật này, bản thân chúng quả thực không có giá trị cao. Nhưng, nguồn gốc xuất xứ của chúng thì lại có giá trị to lớn." Triệu Nhị Bảo nói.
"Tiền bối có biết rằng, bên dưới đáy biển Tùng Vân Hải, khắp nơi đều là phế tích hay không?
Triệu Nhị Bảo lại đột nhiên đổi chủ đề, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận