Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1206: Thân là nguồn tiên tai

Theo lẽ thường, nếu chỉ là di cốt bình thường thì ắt hẳn Lý Phàm không thể nào cảm nhận được hơi thở của bất kỳ sinh linh nào từ trong đó.
Nhưng hai cục xương trước mặt...
Lại làm Lý Phàm chợt cảm thấy căng thẳng, giống như đang bị người nào đó theo dõi.
Tượng đá do xương hóa thành dường như có thể sống dậy bất cứ lúc nào, tỏa ra một luồng khí quỷ dị nhè nhẹ.
Lý Phàm nhanh chóng đưa ra quyết định, không nói hai lời trực tiếp chấm dứt hành vi nhìn trộm qua Vô Lượng Kính.
Khung cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi.
Xương cốt biến mất, thứ hiện ra trong tầm mắt vẫn là hai bức tượng đá trông có vẻ bình thường.
Cảm giác nguy cơ trong lòng Lý Phàm dần dần biến mất.
“Tiền bối...” Tôn Lộ Dao bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ hãi, có chút ngơ ngác không biết làm sao.
“Bảo ca ca của ngươi tránh xa hai bức tượng đá kia ra.” Mặt ngoài Lý Phàm lạnh nhạt phân phó, thực ra trong lòng đã nổi lên sóng gió cuồn cuộn.
Hai cục xương đó, rốt cuộc có phải là đại pháp sư hay không?
Đánh giá từ hình dáng bên ngoài, tám chín phần mười hẳn là thuộc về Thiên Đô đại pháp sư.
Nhưng tại sao hắn có thân thể bán tiên, mà lại có hai cục xương ở Nhất Thủy tông?
“Chẳng lẽ hắn bị thương nặng quá, đến nỗi xương của mình bị tu tiên giả cướp đi cũng chẳng thể nào đoạt lại?”
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Nhưng rất nhanh Lý Phàm đã tự đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Có khả năng đó không?
Lực lượng có thể bao phủ cả châu Nguyên Đạo, có thể cắn nuốt thời gian mười năm, chứng minh đại pháp sư chắc vẫn chưa ngã xuống.
Với uy lực của bán tiên, cho dù bị trọng thương đến thế nào đi chăng nữa cũng không phải là thứ mà những tu sĩ phàm tục có thể đối phó được.
Càng đừng nói đến Trường Sinh cổ pháp ngày xưa.
“Trừ khi...”
“Vô Lượng Kính.”
Lý Phàm nhìn về phía Tôn Lộ Dao đang sợ hãi rụt rè, vị này chính là Vô Lượng Kính Linh mới.
Khi huynh đệ Tôn gia nhặt được Vô Lượng Kính bị sứt mẻ, trong đó đã không còn thấy tiên khí chi linh nữa, lúc này mới để cho hai người phàm chiếm được lỗ hổng.
Nhìn từ cơn bão ma diệt bùng nổ từ trong Vô Lượng Kính ngày trước cách đây không lâu, có vẻ như trong quá trình chiến đấu chống lại tai họa, khí linh tiêu tán, Vô Lượng Kính bị hao tổn.
“Vô Lượng Kính là tiên khí Huyền Hoàng thượng cổ, do Tiên giới ban cho Vô Lượng tông. Cho dù Tiên giới bị phá hủy bởi kiếp nạn không thể diễn tả được, Vô Lượng Kính cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, cơn bão ma diệt đáng lẽ không nên xuất hiện ở phàm tục lại xảy ra trong Vô Lượng Kính...”
Lý Phàm đột nhiên nhớ tới ở bên kia tinh hải, sau khi phân thần Thánh Thai lẻn vào thuyền Huyền Tiên thì cũng dẫn tai ách vô hình trong tinh hải chí ám vào trong đó, dẫn tới chuyện vài tên tu sĩ chết thảm.
“Truyền bá...”
“Bên ngoài Huyền Hoàng...”
Trong lịch sử Huyền Hoàng giới, người duy nhất được biết là từng tiếp xúc với Tiên giới và đến từ bên ngoài Huyền Hoàng giới cũng chính là Thiên Đô đại pháp sư.
“Xem ra, Vô Lượng Kính thậm chí là Nhất Thủy tông đều có thể bị đại pháp sư liên lụy.”
Chuyện xưa nơi đây quá khó bề phân biệt, manh mối có thể nắm giữ hiện tại thật sự quá ít, Lý Phàm cũng chỉ có thể dự đoán đến thế.
“Chẳng qua, nếu như kết quả dự đoán tương đối chính xác, vậy thì nói không chừng có thể giải quyết được phiền phức của Vô Lượng Kính.” Ánh mắt Lý Phàm khẽ động.
Sau khi Kỷ Hoành Đạo và Tôn Lộ Viễn biết được những mối nguy hiểm ở nơi đây thì đã sáng suốt lựa chọn tạm thời rời khỏi gian mật thất này.
Nhưng kế tiếp phải làm thế nào, hai người đã có những quan điểm khác nhau.
“Di cốt của Thiên Đô đại sư không phải chuyện nhỏ. Chúng ta nên sớm báo chuyện này cho Tiên Minh biết đi.” Kỷ Hoành Đạo nghiêm túc nói.
Tôn Lộ Viễn thể hiện rõ sự phản đối: “Kỷ huynh hồ đồ rồi! Tương truyền đại pháp sư chính là sư của thập tông Tiên đạo. Nếu tin tức này tới tay Ngũ Lão hội, chỉ sợ bọn họ sẽ không tiếc hết thảy đại giới, đều phải đoạt về. Đại chiến khó tránh khỏi, sinh linh đồ than! Với trạng thái hiện giờ của Vạn Tiên Minh, ngươi dám cam đoan việc này sẽ không bị bại lộ chứ?”
Kỷ Hoành Đạo không nói nên lời.
Tôn Lộ Viễn lại nói tiếp: “Lấy thái độ chỉ có thiên tôn trong mắt của Truyền Pháp giả...”
“Cho dù là xương bán tiên, e rằng bọn họ cũng không có bất kỳ sự kính nể nào. Đến bên trong Tiên Minh, ngoại trừ kết cục bị dùng để nghiên cứu ra thì chính là bị đặt ở trong Bác Vật Thần Tàng quán, bị người người đến xem chỉ trỏ.”
“Hơn nữa, Đại pháp sư là một bán tiên trong truyền thuyết, khó có thể nói bản thân hắn có sa ngã hay không. Hôm nay nếu khinh nhờn, nói không chừng sau này sẽ phải nghênh đón sự trả thù của hắn.” Tôn Lộ Viễn tận lực nói, trên mặt tràn đầy sự chân thành.
Kỷ Hoành Đạo có chút không biết phải làm sao: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“Hoàn nguyên.” Tôn Lộ Viễn nói đầy khí phách.
“Kỷ huynh, ngươi thử nghĩ xem, cho là xương của bán tiên thì có lợi ích gì cho chúng ta chứ? Trước tân pháp, trường sinh gần như vô vọng, càng nói gì đến chuyện thành Tiên?”
“Lấy nó đi, có thể sẽ gây ra họa lớn sau này, cũng không có ích gì. Tội gì phải làm thế?”
Cuối cùng Kỷ Hoành Đạo vẫn bị thuyết phục.
Nguyên nhân cơ bản là bởi vì thứ này cũng chỉ là hai cục xương mà thôi.
Đúng hơn, đó chỉ là xương của một bán tiên phi thăng không thành công.
Tôn Lộ Viễn nói đúng, đối với tu sĩ bọn họ thì tác dụng không lớn.
Đương nhiên, nếu là di cốt của một vị tiên nhân chân chính, lựa chọn chắc chắn sẽ khác.
“Tuy chúng ta tạm thời không lấy đi, nhưng cũng không thể để người khác lấy đi được. Kỷ huynh, tu vi trận đạo của ngươi có thể công tham tạo hóa, không bằng dùng trận pháp phong tỏa hoàn toàn di tích này. Hơn nữa cộng thêm trận pháp phòng hộ ban đầu, bảo đảm sẽ không có tý sơ hở nào.” Tôn Lộ Viện lại đề nghị.
Như đang thể hiện thái độ và lập trường của bản thân.
Tôn Lộ Viễn đối với trận pháp gần như dốt đặc cán mai, chỉ cần Kỷ Hoành Đạo bày ra trận pháp ở đây, hắn không thể một mình tới đây trộm lấy di cốt mang đi.
Kỷ Hoành Đạo cũng không già mồm cãi láo, lập tức thi hành trận pháp.
Khi di tích bị phong tỏa lần nữa, trên đường trở về, Tôn Lộ Viễn thản nhiên nói: “Nếu một trong hai chúng ta có thể đạt được trường sinh bất tử, đến lúc đó sẽ đem bộ xương này ra nghiên cứu. Nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.”
Kỷ Hoành Đạo cười khổ lắc đầu, căn bản không để ý.
Nếu nói trước khi Hợp Đạo, lúc bọn họ còn trẻ thì còn từng có hùng tâm tráng chí, có lý tưởng trường sinh chứng đạo.
Thì bây giờ khi bọn họ đã đạt đến cảnh giới Hợp Đạo, lại đã sớm chặt đứt ý nghĩ có thể trường sinh.
Bốn nước Hợp Đạo, mỗi bước lại khó như leo lên trời.
Càng tìm hiểu về nó, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Hai người lần lượt rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tôn Lộ Viễn mới thở dài: “Thật không hiểu, có thể nghịch lý thành công thì rốt cuộc phải có tài năng kinh thế đến mức nào.”
“Nhiều năm như vậy, Vạn Tiên Minh chúng ta ngoại trừ thiên tôn ra cũng chỉ có một người mà thôi. Còn không biết tung tích ở đâu.”
“Nếu có thêm một người khác, tình hình ở Tiên Minh chúng ta chắc chắn sẽ rất khác.”
“Ngươi nói, tại sao bên Ngũ Lão hội lại có đến năm Trường Sinh thế? Chẳng lẽ bọn họ thực sự có thiên phú hơn Vạn Tiên Minh chúng ta, có thể đạt được điều mà chúng ta không thể đạt được à?”
Đây cũng là nghi ngờ mà vô số tu sĩ Vạn Tiên Mình không thể hiểu nổi.
Nghe được những lời cảm khái của Tôn Lộ Viễn, Kỷ Hoành Đạo giống như nhớ tới điều gì đó, muốn nói lại thôi.
“Hai huynh đệ chúng ta còn có chuyện gì không thể nói ra à?” Tôn Lộ Viễn trêu chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận