Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 192: Một lời định phong ba

Ở kiếp thứ mười hai, mặc dù tổng giá trị tài sản của bản thân Lý Phàm đã từng vượt qua trăm vạn điểm cống hiến, nhưng đó là tài sản kiếm được từ mấy năm độ pháp cẩn thận của Minh Nguyệt cung.
Tuy không đến mức mồ hôi nước mắt, nhưng cũng vất vả lắm mới kiếm được.
Đâu có giống như bây giờ, gần như không phải nỗ lực làm gì, chỉ nhân cơ hội thúc đẩy bơm thổi mà trong nháy mắt đã bỏ túi sáu mươi lăm vạn điểm cống hiến.
Số tiền khổng lồ này kiếm được quá dễ dàng, khiến Lý Phàm cảm thấy như bản thân đang ở trong ảo giác vô cùng hão huyền.
Lý Phàm lấy lại bình tĩnh, nhìn Hà Chính Hạo lẫn Tiêu Tu Viễn vẫn đang chìm trong cơn điên cuồng và tham lam, bản tôn và phân thân không nhịn được mà đồng thời lên tiếng khuyên nhủ.
"Thu tay lại đi, Hà đạo hữu!"
"Thu tay lại đi, Tiêu đạo hữu!"
"Hiện tại đã kiếm được đủ nhiều, thu tay lại còn kịp!"
Mặc dù hai người không ở cùng một nơi, nhưng lại phản ứng giống nhau đến lạ thường.
"Hiện giờ thu tay lại? Sao được? Vòng bạo tăng của Linh Vụ thảo này chỉ vừa mới bắt đầu!"
"Mấy khu trồng trọt kia bị hủy, chứng tỏ rằng hiện nay các đại lão đã chính thức tham gia vào! Ba trăm điểm cống hiến căn bản không phải là điểm cuối, mà chính là khởi điểm! Đạo hữu tuyệt đối không nên mắc sai lầm!" Hà Chính Hạo phân tích cẩn thận, chẳng thèm ngó tới đề nghị của Lý Phàm.
"Không đủ, không đủ, vẫn chưa đủ! Vẫn còn cơ hội buôn bán, chờ một chút!" Mặc dù lý trí hơn một chút, nhưng Tiêu Tu Viễn vẫn mang tham niệm, muốn kiếm lời nhiều hơn một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hai người, Lý Phàm hiểu rõ, bây giờ bọn họ sẽ không nghe theo lời khuyên của bất kỳ người nào.
"Lời thật khó khuyên quỷ đáng chết.”
"Không biết sau chuyện này, có bao nhiêu tu sĩ táng gia bại sản, đạo tâm vỡ vụn đây."
Lý Phàm âm thầm cảm thán trong bụng.
Bong bóng giá của Linh Vụ thảo vỡ tan nhanh hơn Lý Phàm tưởng tượng nhiều.
Điều này cũng nằm ngoài dự đoán của hầu hết các tu sĩ đang cuồng nhiệt.
Khi giá cả của Linh Vụ thảo một đường hát vang thẳng tiến, vượt qua mốc 350 điểm, mắt thấy sắp đột phá mốc 400 điểm.
Tất cả các tu sĩ đều đổ xô đi mua sắm cướp đoạt Linh Vụ thảo trong Thiên Huyền kính.
Đúng lúc này, giọng nói có vẻ máy móc và lạnh lùng của Thiên Huyền kính đột ngột vang lên trong đầu tất cả bọn họ.
"Do giá cả của Linh Vụ thảo dao động bất thường trên diện rộng trong mấy ngày liên tiếp, vì để đảm bảo sự phát triển ổn định và hài hoà của Vạn Tiên Minh, chúng ta xin thông báo như sau."
"Ba tháng trước, Vạn Tiên Minh vừa phát hiện ra một động thiên được phong bế. Động thiên này kia có quy mô cực lớn, linh khí thuộc tính Mộc cực cao, có các chủng loại linh thực và thảo dược cực kỳ phong phú."
"Theo ước tính đơn giản, chỉ tính riêng Linh Vụ thảo, sản lượng hàng năm của động thiên kia vào khoảng 1000 vạn gốc."
"Hoàn toàn có thể thỏa mãn các nhu cầu sản xuất tiêu hao cần thiết bên trong minh."
...
Mới đầu, các tu sĩ không thèm đếm xỉa gì đến lời của Thiên Huyền kính.
Nhưng khi nghe đến sản lượng hàng năm của Linh Vụ thảo cao đến 1000 vạn gốc, biểu cảm của bọn họ đã đông cứng lại.
Sau đó, sự sợ hãi vô tận ập đến trong nháy mắt, chiếm cứ tâm linh của bọn họ.
Tuy rằng đã có tin tức ngầm từ lâu, nói rằng sản lượng của động thiên thuộc tính Mộc kia lớn như thế nào...
Nhưng dưới xu thế tăng vọt một cách điên cuồng của Linh Vụ thảo, không người nào muốn tin vào tin tức này.
Bọn họ tình nguyện tin rằng đây là do người khác cố ý tung ra, là quỷ kế để đảo loạn thị trường.
Cũng không muốn tin vào tính chân thực của tin tức.
Tuy nhiên, bây giờ thì khác.
Bởi vì, người tuyên bố cái tin tức này chính là Thiên Huyền kính.
Là căn cơ lập minh của Vạn Tiên Minh, tất cả tài nguyên đều được trao đổi dựa trên chỗ dựa này.
Không có người nào có thể nghi ngờ tính xác thực của lời Thiên Huyền Kính nói.
Cho nên, sau khi thông báo của Thiên Huyền kính được truyền ra, tất cả tu sĩ đều như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại có một ý nghĩ:
Bán.
Có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.
Có thể thua thiệt ít hơn một chút thì thua thiệt ít hơn một chút.
Nhưng ...
Tất cả tu sĩ đều biết giá cả của Linh Vụ thảo đã hoàn toàn sụp đổ.
Tất cả mọi người đều muốn bán đi Linh Vụ thảo trong tay mình.
Mà không có người nào muốn mua nữa.
Cọng rơm triệt để đè chết con lạc đà chính là giá thu hồi chính thức do Thiên Huyền kính trực tiếp đưa ra.
4 điểm cống hiến một gốc.
Các tu sĩ muốn kích hoạt đặc quyền, bán cho Thiên Huyền Kính với giá theo thời gian thực.
Nhưng lại phát hiện Thiên Huyền kính từ chối thu về.
Sau đó, Lý Phàm thấy được một cảnh tượng khiến hắn rất khó quên.
Giá cả của Linh Vụ thảo như thác nước, đổ xuống cái ào.
Con số nhanh chóng thay đổi, từ ba chữ số, biến thành hai chữ số.
Rồi từ hai chữ số, biến thành một chữ số.
Chỉ trong mười hơi thở, giá cả của Linh Vụ thảo đã giảm từ gần bốn trăm điểm xuống còn bốn điểm.
Trong nháy mắt, giảm đi chín phần chín.
Trong Thiên Lý Đường, khuôn mặt của Tiêu Tu Viễn dại ra, nét mặt lộ vẻ dữ tợn.
"Tiêu Tu Viễn ta, xưa nay không làm chuyện mua bán lỗ vốn ..."
Sau khi khó khăn phun ra mấy chữ từ trong miệng, từng vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt của y, khí tức sinh mệnh nhanh chóng biến mất.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Tu Viễn, từ một người sống sờ sờ, biến thành một khúc gỗ khô héo rách nát.
Ngã rầm xuống mặt đất, phân thành mấy khối vụn.
"Tiêu đạo hữu!" Lý Phàm không khỏi "kinh hô" một tiếng, tiến lên xem xét.
"Ta... không có... chuyện gì."
Tiếng cắn răng nghiến lợi của Tiêu Tu Viễn truyền ra từ bên dưới quầy của Thiên Lý Đường.
Một Tiêu Tu Viễn hoàn chỉnh khác trèo ra khỏi đống đồ vật linh tinh phía dưới ngăn tủ, khuôn mặt ngăm đen của y lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Rõ ràng cơ hội buôn bán chưa dứt, nhưng lại bị một lời của Thiên Huyền kính cắt đứt ..."
"Lần này, thua thiệt thảm rồi."
Lý Phàm cũng giả bộ như đang thất hồn lạc phách: "Ta đã khuyên đạo hữu thu tay lại, nhưng ngươi không nghe."
"Ba thành lợi nhuận của ta cũng hóa thành bọt nước."
"Nếu rút tiền lúc ba trăm điểm, cho dù là lúc hai trăm điểm thì đó cũng là một khoản lợi nhuận ngoài sức tưởng tượng ..."
"Ầm!"
Khuôn mặt của Tiêu Tu Viễn vừa mới xuất hiện này lại hiện lên vô số vết nứt.
Chỉ trong giây lát, nó lại nổ tung thành vô số mảnh vụn.
"Ngươi ... đừng nói nữa."
"Để cho ta bình tâm một lát ..."
Lại một Tiêu Tu Viễn khác chậm rãi bò ra ngoài từ trong đống đồ vật linh tinh, dường như tim đang đang rỉ máu, y lộ vẻ mặt thống khổ.
Lý Phàm thấy thế, tỏ vẻ đã lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa những mảnh gỗ trên mặt đất và thân thể của Tiêu Tu Viễn, tỏ vẻ kinh hãi ra mặt: “Tiêu đạo hữu, ngươi là người hay sao?"
Nói sang chuyện khác dường như rất hợp ý Tiêu Tu Viễn.
Y ho khan một cái, khoát tay áo: "Đạo hữu không cần hoảng sợ, ta đương nhiên là người. Chẳng qua là ta tu luyện Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo mà thôi."
"Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo?" Hai mắt Lý Phàm híp lại.
"Chẳng lẽ tất cả Thiên Lý Đường trong tu tiên giới đều có khôi lỗi của đạo hữu hay sao?" Lý Phàm biết rõ còn cố hỏi.
"Ha ha, đúng vậy. Làm ăn khó khăn, đương nhiên phải tự dựa vào bản thân quản lý. Thuê thêm một người thì sẽ tốn thêm rất nhiều chi phí. Có lúc sạp cửa hàng quá lớn cũng chưa hẳn là chuyện tốt!" Tiêu Tu Viễn xoay người nằm xuống, yếu ớt nói.
"Giống như lần này, chỉ là nổ nhiều khôi lỗi như vậy thì sẽ ..."
Lời còn chưa dứt, cỗ khôi lỗi này cũng nổ tung ầm đùng.
"Đạo hữu, đừng nói chuyện nữa. Để cho ta yên tĩnh một hồi đi."
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Tu Viễn lại vang lên từ dưới đáy đống đồ linh tinh.
Một khối linh phù truyền tin bay tới trước mặt Lâm Phàm.
"Sau này chúng ta trò chuyện tiếp ..."
Phân thân của Lý Phàm cầm linh phù truyền tin trong tay, yên lặng đi ra khỏi Thiên Lý Đường.
Cũng không chỉ riêng Tiêu Tu Viễn bị đả kích trầm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận