Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 279: Ta Vô Địch ở Cửu Sơn châu

Điều khiến Lý Phàm cảm thấy nghi ngờ là theo như tư liệu mà hắn đã xem trước kia, khi luyện đến cảnh giới ngang ngửa Kim Đan, phương pháp tu hành mật tàng này sẽ bị quy luật của thiên địa áp chế, về sau càng tu hành thì tiến bộ sẽ càng chậm.
Nhưng Lý Phàm lại không nhận thấy hạn chế này có tác dụng trên người Diệp Phi Bằng, ít nhất là hiện tại không có.
“Hay là vì trên người y có huyết mạch yêu thú? Còn có loại phân biệt đối xử này nữa sao?”
Lý Phàm cũng hơi không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao.
“Chắc mình nên tìm cơ hội thử nghiệm xem sao.” Lý Phàm sờ sờ cầm, thầm mưu tính trong đầu.
Trong hai tháng này, thực lực của Diệp Phi Bằng tăng tiến thần tốc. Cùng lúc đó, Trương Hạo Ba và Tô tiểu muội cũng đã rời khỏi Tùng Vân Hải để tiến vào địa phận Cửu Sơn châu, nơi biên giới gần với Thạch Lâm châu.
Hai người nhìn Bạch Vụ bích chướng liên miên bát ngát vắt ngang cả một châu lục mà không khỏi rung động từ tận đáy lòng.
Lần đầu được chứng kiến kỳ cảnh như vậy, hai người dừng chân khá lâu rồi mới tiến về di tích Triều Nguyên tông.
Quá đỗi kinh ngạc trước khung cảnh thiên địa tráng lệ này, lần đầu tiên, Tô tiểu muội cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Trên đường đi, nàng đã biết thu liễm khá nhiều, hành sự khiêm tốn, chỉ tập trung lên đường.
Điều này khiến cho Trương Hạo Ba cảm thấy nhẹ lòng.
Bà cô nhỏ này thật là khó hầu hạ, tính tình nóng nảy làm người khác phải nhức đầu nhức óc.
Đây lại là lần đầu nàng đi xa sau khi “trưởng thành”, gặp việc gì cũng thích vào góp vui. Người khác thấy dáng vẻ nhỏ bé mà quái quỷ của nàng thì cũng khó tránh mở miệng trêu chọc một hai câu.
Thế mà nàng ta lại không nhịn được chút chuyện cỏn con như vậy, lập tức đòi đánh một trận với người ta. Chuyện như vậy đã phát sinh vài lần trên hành trình rồi.
May là Tô tiểu muội chỉ nóng tính chứ không ngu ngốc.
Chỉ khi biết đối phương là tu sĩ Trúc Cơ, mình có khả năng đánh thắng được thì nàng mới ra tay trước.
Tô tiểu muội lâm trận, Trương Hạo Ba cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Y đành phải liên thủ giáo huấn người ta một trận rồi cuốn gói đi nhanh.
“Hy vọng lần này nàng có thể yên tĩnh lâu lâu một chút.”
Khi phát hiện Tô tiểu muội trở nên yên lặng trầm tĩnh, Trương Hạo Ba cầu mong như vậy. Thế nhưng, lẽ thường của đời là trời không toại lòng người bao giờ.
Sau một thời gian đi xuyên qua Cửu Sơn châu, khi đến ngọn núi vắt ngang đầu tiên, Tô tiểu muội có vẻ như không “kiềm chế” được nữa, “bệnh cũ” lại muốn tái phát.
Bởi vì, trên ngọn núi vắt ngang đầu tiên này, Thạch Tế sơn, lại có một trạm gác được lập ra.
Hễ tu sĩ muốn vượt núi thì đều phải giao nộp một số linh thạch nhất định.
Theo ghi chú trên địa đồ Diệp Phi Bằng đưa, chín ngọn núi ở Cửu Sơn châu này đều có chung một quy tắc kỳ dị, đó là tu sĩ không thể phi hành trên không trung.
Thế nên, nếu muốn vượt qua Thạch Tế sơn thì ngoại trừ không ngại gian khổ trèo đèo lội suối và phải vượt qua không biết bao nhiêu rủi ro ra, tu sĩ chỉ có thể đi qua sơn đạo được thành lập sẵn này.
Trước khi khởi hành, hai người cũng đã chuẩn bị một ít linh thạch, trên đường đi, họ lại thuận tay thu thêm linh thạch từ những tu sĩ bị “giáo huấn” kia. Vậy nên hai người cũng không thiếu linh thạch để dùng.
Tuy nhiên, khi trông thấy Tô tiểu muội trừng mắt nhìn người thu linh thạch, sau đó còn luyến láy đôi mắt to tròn như đang âm mưu chuyện nguy hiểm nào đó, Trương Hạo Ba cảm thấy tim như ngừng đập.
Nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì sao dám lập trạm gác thu linh thạch ở đây? Nhất định không thể đắc tội đám người này.
Nghĩ thế, y vội vã kéo áo Tô tiểu muội, dùng ánh mắt ra hiệu nàng không nên gây rối.
Tô tiểu muội liếc y một cái, truyền âm: “Ta đâu có ngốc đến thế? Nhiều người ngoan ngoãn nộp lộ phí như vậy, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không tránh được, ta sao có thể tùy tiện kiếm chuyện, chỉ vài viên linh thạch thôi mà.”
Nghe thế, Trương Hạo Ba cũng hơi bất ngờ, hỏi: “Vậy ngươi đang suy tính gì thế?”
“Hì hì, ta không ra tay, nhưng tự khắc sẽ có người khác ra tay. Ngươi nhìn tên kia kìa.” Tô tiểu muội len lén chỉ về phía tu sĩ nọ.
Trương Hạo Ba nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện sắp đến lượt tu sĩ nọ qua trạm. Chẳng qua là y cũng nhìn ra vẻ mặt của tu sĩ kia có một tia chế nhạo.
Kẻ này dường như rất xem thường những tu sĩ phía trước phải nộp linh thạch để qua trạm.
“Có kịch hay để xem á.” Tô tiểu muội, kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn lên, rõ ràng đang phấn khích.
Trương Hạo Ba cũng có phần mong chờ.
Y biết, nhờ vào công pháp tu hành, tiểu muội rất nhạy cảm với những thay đổi về cảm xúc xung quanh mình.
Nàng đã nói vậy thì gần như có thể chắc rằng vị tu sĩ nọ sẽ có xung đột với đám người thu phí kia.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Hạo Ba cảm thấy kì lạ là tu sĩ này bề ngoài chỉ có tu vi Trúc Cơ, y lấy đâu ra tự tin như thế cơ chứ?
Hay đây là đại năng đang che giấu tu vi? Cũng may là không cần phải chờ lâu để biết lý do.
“Một trăm viên linh thạch hạ phẩm.”
Người nọ ngẩng đầu đứng yên trước thông đạo, khá lâu sau vẫn không có động tác gì.
Tu sĩ áo đen phụ trách thu phí thấy vậy thì khó chịu mà hối thúc một tiếng.
"Không có! " Người đó liếc mắt hừ một cái.
“Không có? Nghèo kiết xác thì tới đây góp vui làm gì? Tránh ra đi!” Tu sĩ áo đen trừng mắt, định ra tay đuổi người.
Thế nhưng, khi nhìn thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt như nhìn con kiến hôi thì gã bỗng dưng cảm thấy nội tâm hoảng loạn, làm gã cũng trở nên đắn đo.
Lăn lộn bên ngoài, quan trọng nhất là phải có mắt quan sát.
Ở nơi Cửu Sơn châu rồng rắn hỗn loạn này, không biết đã có bao nhiêu là tu sĩ đắc tội với người không nên đắc tội mà bị một cái phất tay đập chết.
Nhìn tư thế của người này, nếu đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn y là người che giấu tu vi cố ý đến gây hấn. Tu sĩ áo đen suy nghĩ một lúc rồi quyết định không vội ra tay.
Gã lui về sau một chút để kéo dài khoảng cách, sau đó bèn gọi người tới. Gã chỉ làm công ăn lương mà thôi, không cần phải bán mạng vì công việc này, mình không giải quyết được thì người khác giải quyết.
“Ngươi chờ đấy!”
Gã để lại một câu uy hiếp rồi lại vội vàng trốn vào trận pháp phòng hộ trên sơn đạo. Rất nhanh, có bốn, năm tên tu sĩ liên tiếp chạy ra từ đó.
Người dẫn đầu là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh tóc dài phất phơ, khuôn mặt âm nhu. Y đi đến trước mặt tu sĩ gây rối kia, khá hứng thú mà đánh giá người này.
“Ngươi thật là thú vị, không có linh thạch thì quay về là được, cứ chắn ở đây là có ý gì?”
“Hay ngươi nghĩ Linh Nguyên giáo chúng ta dễ ức hiếp lắm à.” Nam tử âm nhu tươi cười mà nói, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát ý.
Trên đỉnh đầu của y, một toà Đào Hoa động thiên chợt xuất hiện, những cánh hoa hồng thắm ngát hương phất phơ theo gió. Ngay sau đó, uy áp mạnh mẽ của tu sĩ Nguyên Anh cảnh lập tức lan tràn bủa vây tu sĩ gây rối kia.
Dưới uy áp của Nguyên Anh cảnh, đa số tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan đều trắng bệch mặt mày, run rẩy cả người.
Nhưng điều mà tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều không ngờ tới là tên tu sĩ gây chuyện kia dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi uy thế của Nguyên Anh cảnh. Ngược lại, y còn mỉm cười, trực tiếp chỉ đích danh nam tử âm nhu kia:
"Thẩm Ngọc Nhu, ngươi vẫn ẻo lả như trước kia.”
Thẩm Ngọc Nhu nghe thế thì sắc mặt đại biến, Đào Hoa động thiên trên đầu y cũng thoáng chốc biến mất. Y nghiêm nghị nhìn kỹ tu sĩ gây chuyện trước mặt mình:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam tử gây hấn phủi phủi áo quần, tùy tiện nói: “Thay một bộ y phục thôi mà ngươi đã không nhận ra ta rồi?”
Ngay sau lời nói đó, áo vải xanh trên người nam tử lộ ra một tia vàng kim, hoá thành một bộ áo giáp lấp lánh rực rỡ.
Thẩm Ngọc Nhu ngẩn người, rồi mới nhớ ra điều gì đó, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta Vô Địch?”
Ngay sau đó, y cũng tức tốc bay ra xa, cố gắng kéo dài khoảng cách. Một lát sau, y mới đột ngột ngừng lại, quay đầu nhìn “Ta Vô Địch” mà hỏi với vẻ nghi ngờ:
“Chẳng phải ngươi đã đột phá Hoá Thần rồi sao? Thế nào lại biến thành tu sĩ Trúc Cơ rồi?”
“Ta Vô Địch” nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng, trả lời: “Cảm thấy luyện sai rồi nên dứt khoát luyện lại từ đầu mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận