Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 841: TIên tuyển giả cứu thế

“Tinh lực của con người là có giới hạn. Khi sức chú ý tập trung lên một sự việc nào đó, thì tất nhiên sự chú ý lên những chuyện khác sẽ giảm xuống.”
“Hơn nữa, tập tranh tinh phẩm thật có chứa sức mạnh của Triệu sư tỷ, đã bị chìm ngập trong vô số bản bắt chước cẩu thả của Vạn Tiên Minh. Vì vậy sức ảnh hưởng truyền bá của ‘Nhất Tâm thiên tôn’, bị hạn chế ở mức độ lớn nhất.”
“Tài nghệ này, diệu nha! Học được rồi.” Quý Thiệu Ly nhìn rõ mồn một đủ loại hành động của Vạn Tiên Minh, không kiềm được than một tiếng.
Một lát sau, hắn lại hơi cau mày: “Nhưng mà, làm như vậy chỉ có thể giảm thiểu nguy hại. Lại không có cách nào hoàn toàn gây được sức ảnh hưởng của Triệu sư tỷ đến cuối cùng…”
“Vạn Tiên Minh ắt vẫn còn đường khác.”
Sự việc giống y như suy đoán của Quý Thiệu Ly.
Khi đại đa số tu sĩ của Vạn Tiên Minh còn chìm ngập trong trận phong ba thảo luận bị cố tình tạo ra này. Vẫn luôn có một nhóm người, căn bản không cảm thấy hài lòng mấy bản bắt chước kia. Vẫn cứ miệt mài theo đuổi tập tranh phải đặc sắc hơn.
Nhưng bọn họ lại không biết, phàm là thứ có thể lưu hành trên thị trường, toàn bộ đã bị Vạn Tiên Minh âm thầm giám sát nghiêm ngặt. Chỉ là chưa thu lưới mà thôi.
Lúc bọn họ vất vả cực khổ cuối cùng mới ra tay tìm được người bán. Ngay trong khoảnh khắc hoàn thành việc mua bán, toàn bộ đều bị một lưới tóm gọn.
Tóm hết mấy tên tội nhân định lật đổ Tiên Minh.
Trước mặt con nước lớn thảo luận náo nhiệt lại có vẻ lặng im không tiếng động. Nếu không phải trước đây Quý Thiệu Lý có để mắt tới mấy tu sĩ này, e rằng cũng sẽ không chú ý đến, bọn họ lại bốc hơi giữa nhân gian.
Một bên nghe nhìn lẫn lộn, một bên câu cá chấp pháp.
Hai bút cùng vẽ, khoảng ba tháng trôi qua, sự ảnh hưởng mà cuộc thăm dò sơ bộ của Triệu sư tỷ mang đến cuối cùng mới bị Vạn Tiên Minh hoá giải.
“Tuy lần giao chiến này, Vạn Tiên Minh trông có vẻ là kẻ chiến thắng, thực chất lại là thua cuộc.”
Quý Thiệu Ly thầm lắc đầu: “Đối với Ngũ Lão hội mà nói, đối với trận hỗn loạn này, bọn họ phải bỏ ra điều gì? Vỏn vẹn chỉ là mấy tập tranh có thể sản xuất số lượng lớn mà thôi. Nhưng Vạn Tiên Minh lại phải tốn lượng lớn thời gian và tinh lực, bị ép đi dẹp loạn chuyện này.”
“Lần này thì đè xuống được. Nhưng Ngũ Lão hội lại có thể ngóc đầu dậy bất kỳ lúc nào, cũng không cần quá nhiều vốn liếng. Vạn Tiên Minh thì phải đề phòng mọi lúc. Đây chính là, tính co giãn của sức mạnh thiên tôn.”
“Sự suy tàn của Vạn Tiên Minh toàn bộ lộ ra…”
“Nhưng vẫn mong là, sau này, nó có thể đem đến chút kinh ngạc vui mừng cho ta.”

Trên đời không có đề tài nào là sôi nổi mãi mãi.
Theo dòng thời gian, độ quan tâm của chúng tu sĩ đối với mấy sách quý được tuồn ra kia cùng ngày càng giảm xuống.
Thay vào đó, là kỳ đại khảo nhậm chức của Vạn Tiên Minh cuối cùng cũng sắp bắt đầu kéo rèm khai mạc.
Nguyên nhân độ quan tâm đến lần đại khảo này lại cao như vậy, ngoại trừ bởi vì quy mô chưa từng có, còn có thể nói đến nguyên nhân là do một mặt không lâu trước đây Vạn Tiên Minh vừa ra thông cáo có tính bùng nổ.
Để đối phó với cái nhìn như hổ đói của Ngũ Lão hội, Tiên Minh sẽ thông qua lần đại khảo này, tuyển chọn ra ba mươi ba vị ‘Tiên tuyển giả’.
Ký thác hy vọng chống lại Ngũ Lão hội, một khi trở thành ‘Tiên tuyển giả’ sẽ nhận được sự bồi dưỡng không công của Vạn Tiên Minh.
Phổ cập tất cả những thứ cần thiết, đan dược, công pháp, động thiên, giáng sinh chi biến, thậm chí là thiên địa chi phách…
Vạn Tiên Minh cũng sẽ cung cấp miễn phí!
Bất kể trước khi bọn họ được chọn là tu vi gì, đều nhất định có thể trong vòng mười năm, trở thành Hợp Đạo chi cảnh!
Lần này tuyển chọn ‘Tiên tuyển giả’, gia thế sau lưng, thậm chí thiên phú tu hành, đều không phải là trọng điểm khảo thí.
Trọng điểm duy nhất. chỉ là năng lực cá nhân của tu sĩ. Sau này khi đối phó với Ngũ Lão hội, có thể phát huy tác dụng riêng biệt hay không!
Tin tức truyền ra, chớp mắt tu sĩ của Vạn Tiên Minh rơi vào điên cuồng.
Căn bản tu sĩ đều có chút hoang tưởng tự đại.
Cho dù là tu hành cảnh giới, gian nan nhất thời không qua được. Cũng sẽ không trách móc bản thân.
Chỉ đem nguyên nhân đổ lên các nhân tố bên ngoài như công pháp, tài nguyên.
“Nếu như ta là Hợp Đạo, còn không mạnh hơn nhiều mấy tên dựa vào gia tộc che chở mà thăng bậc sao? Cũng không đến nổi dưới sự tấn công của Ngũ Lão hội, lần nào cũng thua mà rút lui…”
Không biết trong đầu bao nhiêu tu sĩ khi nghe được thông cáo đó, chớp mắt liền tuôn ra loại ý nghĩ này.
Thế là trong lúc đầu óc sôi sục, liều lĩnh mà lũ lượt xông đến nơi báo đanh đại khảo.
Thậm chí ngay cả Quý Thiệu Ly, trong một khoảnh khắc, trong lòng có chút dao động.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là ý niệm nhất thời mà thôi.
Việc gì cũng có cái giá của nó. Cái giá của việc được đốt cháy giai đoạn, nhanh chóng trở thành Hợp Đạo, có thể hắn không có cách nào chịu đựng được.
Phân thân có liên quan đến bí mật của bản tôn, tất nhiên sẽ không thể mạo hiểm.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại. Cho dù hắn có muốn, cũng chưa chắc được chọn trúng.
Dưới trướng Vạn Tiên Minh, số lượng tu sĩ nhiều không kể xiết. Chọn ra ba mươi ba người trong đấy…
Cho dù có khả năng có mấy thiên kiêu không phù hợp ý nghĩa truyền thống. Nhưng tin rằng mỗi người bọn họ, đều có nhưng ưu thế độc nhất vô nhị của bản thân.
Có người thời vận không tốt, cũng không phải là do yếu hơn kẻ khác. Thực ra chỉ là thiếu một cơ hội.
Một khi thuận gió mà lên, liền có thể ngạo tiếu cửu thiên!
Quý Thiệu Ly không hề nghi ngờ, trong ba mươi ba người này, nhất định sẽ xuất hiện một vài lứa trước đây âm thầm vô danh. Trong đợt tuyển chọn này, thể hiện xuất sắc, chấn động Huyền Hoàng.
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút hiểu rõ.
Đem hy vọng đối chọi với Ngũ Lão hội, ký thác lên người mấy ‘Tiên tuyển giả’ này. Không phải là đang nói người cầm quyền hiện nay khó có thể đảm nhiệm nhiệm vụ lớn sao?
Vạn Tiên Minh hà cớ gì lại làm ra chuyện tự vả mặt như vậy kia chứ?
Không nói đến mấy vị truyền pháp giả thần bí. Ngay cả việc trong thời đại này lựa chọn ra mấy thiên kiêu thần hồn, lúc này cũng không có kết quả.
Vạn Tiên Minh chắc là vẫn không đến nỗi vô năng đến mức độ này.
“Trừ khi, ba mươi ba vị Hợp Đạo này, gọi là hy vọng chi tinh…”
“Chỉ là mượn danh nghĩa.”
“Bọn họ còn có tác dụng khác.”
Ánh mắt Quý Thiệu Ly loé lên.
Dưới ánh mắt của hàng vạn quần chúng, đại khảo lần này của Tiên Minh chính thức bắt đầu.
Quy tắc khác xa trước kia.
Duy trì đủ thời gian một tháng, tất cả tu sĩ tham dự khảo thí, đều thông qua Thiên Huyền phân kính của các châu, tiến vào trường thi.
Trước khi đại khảo vẫn chưa kết thúc, trạng thái khảo trường được phong bế hoàn toàn, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Bởi vì số lượng tu sĩ tham gia đại khảo lần này thực sự quá nhiều, thậm chí trực tiếp dẫn đến các châu của cả Vạn Tiên Minh trở nên có chút quạnh quẽ.
Trong thời gian một tháng này, nội bộ Vạn Tiên Minh trống rỗng.
Vì để đề phòng Ngũ Lão hội tập kích, Vạn Tiên Minh không những bố trí trọng binh tăng cường phòng thủ nghiêm ngặt ở biên cảnh.
Đồng thời cũng im hơi lặng tiếng mà phát động phản kích.
Trong Linh Mộc giới.
Lý Phàm tạm thời chặn đứt tiến trình thôn phệ Ngũ Hành đại động thiên, nhìn khối cầu hình tròn lấp lánh như kim cương mà Lâm Linh gửi qua, sắc mặt có chút nặng nề.
Thứ đồ này, là của Ngũ Lão hội gửi sang đây.
Thân là “bạn đồng hành” đã trao đổi thành công vài lần, lần này Ngũ Lão hội vậy mà lại trực tiếp đến tận nơi tìm kiếm sự giúp đỡ…
Thực sự khiến Lý Phàm có chút ngoài dự liệu.
Nghe nói, khối cầu lấp lánh này, đã tạo ra không ít phiền toái cho Ngũ Lão hội.
Vả lại tạm thời vẫn chưa tìm được phương pháp hoá giải.
Thế là hết cách, ôm ý nghĩ đi thử xem, xem ở ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ có thể đóng tình báo của vật này lại hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận