Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 105: Thiên địa có trường sinh

"Nghịch thiên địa chi lý..."
Lý Phàm chậm rãi nói nhỏ, chỉ nói một nửa, nửa câu sau thì đọc thầm trong đầu.
"Để chứng trường sinh!"
Từ khi bước vào Tu Tiên giới đến nay, Lý Phàm từng được chứng kiến tu sĩ Hoá Thần nhổ núi mà chiến, cũng đã từng nhìn thấy Xích Viêm Hợp Đạo cảnh nấu khô biển xanh.
Nhưng tất cả cũng không bằng giây phút này. Từ trong đủ loại dấu hiệu trái với lẽ thường, mơ hồ cảm nhận được một phần uy năng của Trường Sinh Thiên tôn, điều này đã khiến cho hắn phải chấn động không thôi.
Loại lực lượng vô hình vô tướng, bất tri bất giác ảnh hưởng đến tất cả mọi tu sĩ trong thiên địa này so với sự phá hư đơn thuần thì cường đại hơn nhiều lắm.
"Mình cũng bởi vì đã từng nhìn thấy Xích Viêm nấu biển, đây là loại tai ách trong tương lai, nên mới không bị loại lực lượng này ảnh hưởng."
"Vậy nên mình mới có thể so sánh trước sau, cảm nhận được ảnh hưởng mà vị Trường Sinh Thiên tôn này đã gây ra cho thế gian."
Qua hồi lâu, Lý Phàm mới chậm rãi xua tan đi sự sợ hãi được mang lại từ việc đột ngột phát giác ra bản thân lúc nào cũng đang sống bên dưới một bóng ma khổng lồ.
Trong Tu Tiên giới này, tu sĩ thông thường được tôn xưng theo tu vi: tu sĩ Kim Đan kỳ là Chân nhân, tu sĩ Nguyên Anh là Chân quân, tu sĩ Hoá Thần kỳ là Tiên quân, tu sĩ Hợp Đạo kỳ là Tiên tôn.
Cuối cùng, cường giả chí cao thì được gọi là Trường Sinh Thiên tôn.
Trường Sinh Thiên tôn trên thế gian phần lớn đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Ngay cả cụ thể có mấy vị, danh hào của từng vị là gì, tu sĩ bình thường cũng khó thể nào biết được.
"Vị Trường Sinh Thiên Tôn này, dưới ảnh hưởng của hắn, tu sĩ trong thiên hạ đều sẽ chậm rãi quên đi những tai ách đã từng xảy ra. Hoặc, không chỉ là tai ách. Dường như chỉ cần thuộc phạm vi một số loại ký ức mang đến đau thương, thì tất cả đều sẽ bị quyền năng của hắn ảnh hưởng."
"Dường như, hắn muốn biến Tu Tiên giới này thành chốn yên vui không âu lo..."
Lý Phàm trong lòng chậm rãi phân tích, đồng thời lại hiểu thêm nhiều điều.
Thiên đạo trong thế giới này có ác ý với tu sĩ lớn đến vậy, mâu thuẫn giữa Thiên và Tiên đã cực kỳ gây gắt.
Nhưng những tu sĩ mà hắn đã từng gặp như Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử, Hà Chính Hạo, Vũ Văn Tinh,... đều không có bộ dạng than trời oán đất, hở chút là kêu la muốn diệt thiên.
Tất cả, dù vô tình hay cố ý, đều xem nhẹ thiên địa ác ý.
Tối đa thì cũng chỉ cảm thán Tiên đạo gian nan, thậm chí còn vui vẻ cười ha ha cả ngày...
Nói không chừng, tất cả những điều này đều là tác phẩm của vị Trường Sinh Thiên tôn kia.
Là vì muốn tu sĩ trong thiên hạ có thể tập trung tu hành?
Hay vẫn còn mục đích gì khác?
Từ trước đến nay, Lý Phàm vẫn luôn không kiêng nể phỏng đoán ác ý về người khác.
...
Trường sinh, đây chính là mục tiêu chung cực khiến Lý Phàm không ngừng luân hồi.
Nhưng vào giờ phút này, hắn vẫn còn cách mục tiêu ấy quá xa.
Giữ đôi chân trên mặt đất, tu luyện từng bước vững chắc, mới là điều trước mắt hắn nên làm.
Khôi phục lại từ sự rung động do Trường Sinh Thiên tôn mang đến, Lý Phàm bắt đầu tìm kiếm tư liệu về Thân Hoá đạo thượng cổ.
Đây cũng không phải là bí mật gì nên hắn rất nhanh đã tìm thấy thông tin có liên quan.
Thân Hóa đạo, không phải là tông môn chuyên tu Cơ Quan Thuật gì.
Mà là đệ tử trong môn phái đều tu hành một loại pháp môn đặc thù: Thân Hóa Tha Tự Tại.
Có thể ký thác thần hồn niệm lên ngoại vật.
Sau khi ký thác, không những có thể điều khiển được vật ký thác, mà còn có thể đồng bộ hoá cảm giác của bản thân với nó.
Tu luyện tới cảnh giới cao nhất, càng có thể bỏ qua thân thể của chính mình, từ nay về sau, hoá thân thành vật ký thác.
Sở dĩ có thể dễ dàng như vậy đã tìm được tư liệu liên quan, cũng không phải vì pháp môn của Thân Hoá đạo cường đại cỡ nào.
Mà bởi vì...
Bên trong Thiên Huyền Kính, quả thực có không ít những chuyện "thêu hoa dệt gấm" miêu tả cảnh nam nữ tu sĩ của Thân Hoá đạo ký thác vào các loại vật cổ quái để "âm dương giao hợp".
Nhiều chuyện phong phú đến mức Lý Phàm cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Sau khi dò qua một phen, Lý Phàm lắc đầu tắt màn hình.
"Như thế xem ra, trước lúc lâm chung, Thiên Dương Chân nhân đúng là đã cố tình chôn khôi lỗi vào địa hoả dưới đáy biển. Cuối cùng, hắn đã ký thác hồn niệm vào khôi lỗi."
"Mấy ngàn năm trôi qua, khôi lỗi ngày đêm không ngừng hấp thu địa hỏa để trưởng thành. Còn Thiên Dương Chân nhân vì vậy mới có thể từ một tu sĩ dừng bước ở Kim Đan kỳ, biến thành loại tồn tại cường đại có thể đánh một trận Hoá Thần Tiên quân."
"Tuy rằng hắn hiện giờ hình như đã không còn thần trí. Chỉ có thể hành động theo bản năng. ”.
"Nhưng dù vậy, hắn hẳn cũng sẽ không hối hận."
"Thiên Dương cả đời, không kém gì ai."
"Cũng miễn cưỡng xứng đáng với những lời này."
Sau khi cảm khái, Lý Phàm bắt đầu bế quan tu hành.
Quan sát trận chiến Hóa Thần, hắn đã có cảm ngộ.
Chắc là hắn chỉ còn cách bình cảnh không xa nữa.
Sự thật cũng đúng như hắn đã đoán trước.
Giống như nước chảy thành sông, năm ngày sau, Lý Phàm cảm giác linh khí trong cơ thể đã bão hòa.
Tiến độ tu hành của "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương" và "Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết" cũng song song bước vào Luyện Khí hậu kỳ viên mãn.
Không thể tiến thêm một tấc.
Cũng may, điều khiến Lý Phàm cảm thấy kinh hỉ chính là, vào lần chạm tới bình cảnh này, hắn đã có thể mơ hồ cảm ứng được cơ duyên của bản thân.
Hơn nữa, lần đi tìm cơ duyên này nhất định cũng sẽ hữu kinh vô hiểm, gặp dữ hoá lành.
Lý Phàm sửa soạn một phen, chuẩn bị khởi hành ngay lập tức.
Nhưng hắn chưa kịp khởi hành thì đột nhiên có một đạo cảm ngộ huyền nhiệm tràn vào trong đầu.
Đúng là phân thân Lâm Phàm vốn giác ngộ đã lâu, nay rốt cuộc cũng xuất quan.
Quả nhiên là song hỷ lâm môn, một chuyện thuận lợi, mọi việc thuận lợi.
Điều này làm cho Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác lúc nào cũng được thiên địa trợ giúp.
Bình phục tâm tình, Lý Phàm cẩn thận thể ngộ thần thông từ lần ngộ đạo này.
Vạn vật trên thế gian đều liên quan đến nhau.
Vòng lặp đan xen, từ “sinh” đến “tử”.
Lý Phàm cảm ngộ một thức Sinh Tử Liên Hoàn này, có thể nói, đây chính là phiên bản nâng cấp của Vô Tướng sát cơ.
Định một người thành mục tiêu "tử" thì có thể ngược dòng dò tìm một đường "sinh" yếu ớt và trí mạng nhất của đối phương.
Sau đó, chém đường sinh cơ này đi thì có thể thần không biết, quỷ không hay thúc đẩy mục tiêu đi vào con đường đã được định trước là tử vong.
Vô Tướng sát cơ, cần phải tập trung vào vị trí của đối phương.
Ngoài ra, thực lực của đối phương không thể vượt qua Lý Phàm quá xa, nếu không, hắn sẽ bị cắn trả.
Hơn nữa, còn có nguy cơ bị đối phương phát hiện.
Còn Sinh Tử Liên Hoàn thì khác, chỉ cần biết đối phương có tồn tại là được.
Vả lại, có thể hầu như không cần để ý đến chênh lệch cảnh giới giữa hai bên.
Chỉ cần thu được đầy đủ tin tức, dù là Luyện Khí cũng có thể trảm Nguyên Anh.
Ví dụ như Thiên Dương động phủ lần này.
Nếu như Lý Phàm muốn diệt sát một vị Nguyên Anh Chân quân, không cần hắn đích thân động thủ. Chỉ cần hắn phát động Sinh Tử Liên Hoàn là có thể dò tìm đủ loại khả năng mà đối phương có thể sinh ra liên hệ với Thiên Dương động phủ.
Từ đó, hắn có thể tìm ra một khả năng thích hợp nhất, âm thầm thúc đẩy, khiến cho vị Nguyên Anh Chân quân này nảy nảy sinh ý định đi thám hiểm Thiên Dương động phủ.
Sinh Tử Liên Hoàn tuy mạnh nhưng để phát động cũng cần điều kiện nhất định để vận hành.
Đó là phải xác định được "cái chết" của đối phương.
Nói cách khác, đầu tiên là phải xác định được mục tiêu sẽ chết như thế nào thì mới có thể suy tính ngược dòng được.
Ngoài ra, "cái chết" này cũng phải tương đối khả thi thì mới được.
Ví dụ, Lý Phàm thiết lập rằng vị Nguyên Anh Chân quân này đang bay trên đường thì không may gặp phải linh khí rối loạn, dẫn đến mất khống chế, trực tiếp ngã từ trên trời xuống, tan xương nát thịt.
Điều này quả thực có thể xảy ra.
Nhưng muốn thúc đẩy loại kết quả này, Lý Phàm cần phải suy diễn ngược dòng cực kỳ phức tạp, không phải là loại tính toán mà hiện giờ hắn có thể gánh nổi.
Vì vậy, Sinh Tử Liên Hoàn cũng không cách nào phát động được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận