Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 535: Một tương lai vô hạn

Người nói chuyện lúc này chính là một con Kỳ Lân khắp người đen như mực, dáng vẻ của nó to lớn mạnh mẽ, thần tuấn, giọng nói lại trong trẻo giống như em bé.
Sau khi Đế Nhất đứng đầu vạn yêu nghe thấy sự tra hỏi của Mặc Kỳ Lân thì phát ra từng tiếng cười trầm thấp.
“Thứ gọi là kinh nghiệm thật sự là một thanh kiếm hai lưỡi. Cho chúng ta lực lượng để đối phó với mối nguy hiểm, nhưng lại đẩy chúng ta xuống vực sâu trong vô tình.”
Cục thịt đen sẫm quay cuồng, giống như đang bày tỏ tâm trạng không hài lòng trong lòng.
“Đại kiếp lần này khác với bất kỳ kiếp nạn nào mà chúng ra đã từng trải qua trong lịch sử.”
“Nguyên nhân của nó đến từ…”
Lúc nói đến đây, bên trong cục thịt Đế Nhất đột nhiên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt yêu thú dữ tợn.
“Ngươi câm miệng!”
“Lảm nhảm với đám rác rưởi này làm gì! Không nghe lời thì nuốt chửng tất cả!”
“Tộc vạn yêu gì, trên thế giới này chỉ cần có ‘Đế Nhất’ ta là đủ rồi!”
Cảnh tượng kỳ lạ khiến vạn yêu đang tham gia hội nghị lập tức câm như hến.
Nhưng hiển nhiên, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng bất thường như vậy.
Trong ánh mắt chỉ có hoảng sợ, mà không có kinh ngạc.
Cục thịt quay cuồng lần nữa, lại nuốt chửng những đầu lâu có giọng điệu khắc nghiệt, đang liên tục kêu gào lần nữa.
Đế Nhất bên cạnh tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra: “Vì vậy, kiếp nạn lần này đã vượt qua hạn mức tối đa mà chính Huyền Hoàng giới có thể hóa giải.”
“Nếu như không có biến số phát sinh thêm thì cuối cùng mọi thứ trên thế gian này sẽ lấy biến mất làm kết thúc.”
Đế Nhất nói vô cùng nghiêm túc, đám yêu cũng sôi nổi cảm thấy kính nể.
“Nhưng mà, nếu ta đã nói sẽ đưa các ngươi đi thì tất nhiên là đã nghĩ kỹ cách thoát khỏi.”
Giọng nói của Đế Nhất vang vọng trong không gian ở đây giống như cộng hưởng của vạn tướng.
“Trong tu sĩ nhân loại có một môn phái tên là Thiên Kiếm tông, vì tìm kiếm một chút khả năng sống trong đại kiếp, bọn họ muốn rèn đúc ‘Thần binh phá giới’ có thể phá nát thời không, từ đó trốn thoát khỏi Huyền Hoàng.”
“Trước tiên không nói đến tính khả thi trong hành động này của bọn họ, hành động này của bọn họ lại gợi ý cho ta.”
“Đúng lúc ngọn núi dưới chân chúng ta là một ‘Thần binh phá giới’ tự nhiên. Chỉ cần thêm chút cải tạo là có thể dẫn dắt chúng ta thoát khỏi nơi này.”
Đế Nhất nói với niềm tin tràn đầy.
“Núi Nam Minh chính là chân trời, góc biển, biên giới của thế giới. Bởi vậy hội tụ rất nhiều năng lượng mà bản thân thế giới tràn ra…”
Đế Nhất trình bày nguyên lý bên trong cho đám yêu thú.
Đám vạn yêu không dám thờ ơ, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào nhưng ngoài mặt đều có vẻ lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Mà bên trong căn phòng trong suốt ở trên cùng, Hứa Khắc lại nghe xong rồi ngáp không ngừng.
“Thật buồn chán, sao yêu thú mạnh mẽ nhất lại thích lải nhải lắm điều như vậy. Không khí phách chút nào.” Hứa Khắc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn quay đầu nhìn về phía đứa trẻ ở bên cạnh còn nhỏ hơn hắn một chút, hỏi: “Ngươi dẫn chúng ta đến đây để làm gì vậy, đây là hội nghị nội bộ của Yêu tộc, chúng ta nghe lén cũng không tốt lắm.”
“Không sao, nó sẽ không ngại.” Đứa trẻ nhìn Đế Nhất Thú đang nói đĩnh đạc phía dưới, thản nhiên nói.
Tuy Hứa Khắc bẩm sinh ngây thơ, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng, dè dặt hỏi: “Nghe giọng điệu của ngươi thì hình như ngươi rất quen thuộc với Đế Nhất đại nhân.”
“Ngươi không phải là con riêng của nó chứ?”
“Nếu ngươi hoàn toàn muốn cho rằng như vậy thì cũng không sai.” Vượt quá dự đoán của Hứa Khắc là đối phương lại trực tiếp thừa nhận một cách hào phóng.
Chuyện này khiến Hứa Khắc sợ đến mức choáng váng.
“Có thể nói ‘Đế Nhất’ là ta. Nhưng ta không phải là Đế Nhất.” Đứa trẻ lại nói thêm.
Hứa Khắc lập tức trừng to mắt, trong đó tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Mà ngay lúc này, sự chú ý của Lý Phàm cũng từ trong diễn thuyết của cục thịt Đế Nhất phía dưới đến trên người đứa nhỏ trắng trẻo trước mặt.
Tuy đã sớm dự đoán được, nhưng không ngờ chúa tể yêu thú lại biến đổi thành một thân thể nhân loại.
Trong lòng Lý Phàm vẫn hơi khiếp sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của một người một chim là Hứa Khắc và Lý Phàm, Đế Nhất lại lộ ra nụ cười khó lường hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của bản thân.
“Sao vậy, kinh ngạc à?”
Hứa Khắc liên tục gật đầu.
“Thật ra cũng không cần như vậy. Sinh linh trên thế gian, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì thực ra có thể quy về một chỗ.”
“Yêu thú cũng được, nhân loại cũng thế. Thật ra đều không có sự khác biệt về bản chất.”
Nét mặt Đế Nhất bình thản, nhưng trong miệng lại nói ra lời nói khiến thế gian khiếp sợ.
Lý Phàm tin rằng ở thánh địa Yêu tộc này, nếu như không phải vị chúa tể Yêu tộc nói lời này, mà đổi thành bất kỳ ai khác thì chỉ sợ đã sớm bị vạn yêu tức giận nuốt sống.
“Kể ra thì cũng buồn cười, ta cũng đã trôi qua rất lâu, phải đến gần đây mới hiểu được đạo lý này.”
“Sau đó mới có ta.” Đứa trẻ Đế Nhất chắp hai tay sau lưng, quan sát một đám yêu thú phía dưới, ra vẻ ông cụ non nói.
“Năm đó Lục Nhai từng nói với ta rằng sở dĩ yêu thú mạnh mẽ như vậy là bởi vì lực lượng được kế thừa từ huyết mạch căn nguyên trong cơ thể. Nhưng theo sự sinh sôi nảy nở nhiều đời, huyết mạch của yêu thú cũng sẽ dần dần loãng đi. Tuy không loại trừ khả năng có biến dị phản tổ, nhưng thực lực tổng thể của Yêu tộc lại không thể nghi ngờ là đang càng ngày càng yếu.”
Nghe thấy đối phương nói đến Lục Nhai sư huynh, ánh mắt Hứa Khắc lập tức sáng lên, nghe kỹ lời nói của đứa trẻ Đế Nhất.
“Mà đối thủ của Yêu tộc là nhân loại. Nhân loại lại học tập và tích lũy trong nhiều đời, liên tục trở nên mạnh mẽ. Công pháp, phù lục, khí, trận, đan, dược và nguồn gốc lực lượng của nhân loại lại có thể được kế thừa từ đời này sang đời khác.”
“Khoảng cách càng ngày càng lớn, tương lai của yêu thú sẽ ở đâu đây?”
“Ta đã suy nghĩ vấn đề này khoảng ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không thể nghĩ rõ.”
“Ép buộc những gia hỏa không có đầu óc kia đi học tập luyện đan, luyện khí sao?”
“Sợ rằng ngay cả ta cũng không thể làm được. Mỗi ngày nằm, ăn uống tiệc tùng, mệt mỏi thì ngủ. Nếu làm vậy có thể trở nên mạnh lên, vậy thì tại sao còn phải cố gắng?”
“Đây chính là tình cảnh khốn khó của Yêu tộc. Cho dù sẽ có một vài cá thể đặc biệt, nhưng cũng không thể thay đổi sinh thái của cả một tộc.”
Giống như giải thích với hai người Hứa Khắc, lại giống như chỉ đang nói một mình.
“Cho nên, ngươi muốn biến yêu thú thành người sao? Giống như ngươi bây giờ vậy?” Dường như suy nghĩ cẩn thận gì đó, Hứa Khắc vô cùng giật mình, hoảng sợ nói.
Lông vũ trên người Lý Phàm cũng hơi dựng đứng, cảm thấy hơi khiếp sợ.
“Đúng vậy.”
“Nhưng cũng không phải.”
Đế Nhất lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Làm chúa tể của toàn bộ đám yêu thú, ta nhất định phải đứng trên góc độ của toàn bộ cộng đồng yêu thú mà không phải dựa vào yêu thích cá nhân để suy nghĩ và quyết định vấn đề.”
Đứa trẻ Đế Nhất chỉ về phía đại hội vạn yêu đang tiến hành phía dưới.
“Ta ở phía dưới đã quyết định muốn dẫn theo đám yêu thú thoát khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Cho dù ta có lòng tin tuyệt đối nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng kế hoạch này có thể thất bại.”
“Dù chỉ có xác suất một phần trăm triệu, ta cũng muốn tính toán bên trong.”
“Vì không khiến tộc yêu thú sẽ vì một quyết định của ta mà từ đó về sau đi đến bước đường cùng. Cho nên, ta cần phải có kế hoạch khác.”
Đế Nhất chậm rãi nói ra.
“Ta đã hiểu! Đây chính là mọi thứ phải chuẩn bị hai cách mà các sư huynh thường nói!” Hứa Khắc hơi hưng phấn mà nói ra.
“Không, ngươi không hiểu.” Đế Nhất lại không nể mặt chút nào.
“Chuẩn bị hai cách sao? Với tộc yêu thú khổng lồ thì không khác gì tự đi tìm chết.”
“Những đám yêu thú không chịu rời đi mà quyết định ở lại Huyền Hoàng giới, mức độ chấp nhận chuyện biến thành người của bọn chúng sẽ có bao nhiêu đây? Không cần nghĩ thì ta cũng có thể biết rằng nhất định chỉ có một nhóm nhỏ có thể chấp nhận kế hoạch này của ta.”
“Ép buộc sẽ chỉ mang đến tổn thương cho bộ tộc đã chia tách, cho nên ta cần bí mật thực hiện kế hoạch này.”
Hứa Khắc gãi đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ bối rối: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy, sao ta lại bị xoay đến mơ mơ màng màng thế này, càng ngày càng nghe không hiểu rồi vậy?”
Đế Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện một gốc cây có cành lá xum xuê.
Ở cuối một chạc cây trong đó, Hứa Khắc bất ngờ thấy được bóng dáng mình.
“Đây là…” Hắn có vẻ không hiểu hỏi.
“Đây là tương lai.” Đế Nhất trả lời một cách nghiêm túc.
”Tương lai nào đó có thể xảy ra.”
“Một loại vận mệnh có thể xảy ra trong tương lai của Yêu tộc gắn bó chặt chẽ với ngươi.” Đế Nhất nhìn Hứa Khắc nho nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ thăng trầm.
Hứa Khắc vẫn nhìn bóng cây đang không ngừng lan rộng, sinh sôi nảy nở, rơi vào bế tắc.
Cảnh tượng Yêu tộc hiển thị trên từng chạc cây kia, có cực kỳ tương tự, cũng có hoàn toàn khác biệt.
Có cảnh tràn ngập màu máu, Yêu tộc mất mạng, có cảnh sinh sôi nảy nở đến mức tột cùng, lặp lại cảnh tượng thời kỳ hùng mạnh nhất của Yêu tộc thượng cổ.
Có cảnh khác là người và yêu sống chung hài hòa, cùng thành lập văn minh xán lạn.
Còn có cảnh mơ hồ, tràn đầy hơi thở diệt vong và đổ nát.
“Tương lai vô hạn, có vô hạn khả năng.”
“Điều này cũng có nghĩa là cho dù khả năng lại nhỏ như thế nào thì dưới điều kiện tiên quyết của ‘vô hạn’, tất nhiên tất cả đều sẽ xảy ra.”
“Làm thủ lĩnh của tộc, ta nhất định phải cân nhắc hợp lý đến mỗi một loại khả năng, vận mệnh tương lai của Yêu tộc.”
Lúc này, thân thể trẻ con của Đế Nhất lại nói ra lời nói nặng như núi Thái Sơn.
“Đây chính là đáp án của ta cho vấn đề lúc trước của Lục Nhai.”
“Tuy nhân loại tràn ngập tiềm lực, tương lai có vô hạn khả năng, nhưng các ngươi mỗi người chỉ lo riêng mình, không thể tính toán chung lực lượng mạnh mẽ nhất trong tộc, ngược lại sẽ hao tổn bản thân trong nội đấu không ngừng.”
“Một khi gặp phải kiếp nạn, thì sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.”
“Có lẽ có thể dựa vào vận khí để vượt qua tai ách nặng nề, nhưng kéo dài tuyến thời gian, trải qua tai hoạ càng nhiều, xác suất nhân loại diệt vong cũng càng lớn.”
“Nhưng yêu thú chúng ta khác biệt. Có ta ở đây, ta sẽ cân nhắc tốt tất cả vì đồng bào trong tộc.”
“Tuy bọn họ có tư tưởng của riêng mình, nhưng trên vấn đề quan trọng về sinh tử tồn vong, bọn họ đều phải dựa theo ý chí của chúng ta đi chấp hành mệnh lệnh tương ứng.”
“Ta còn tồn tại một ngày thì Yêu tộc sẽ không hoàn toàn diệt vong.”
“Nếu đã không thể cùng cạnh tranh với nhân loại, vậy thì chỉ cần sống đủ lâu, chờ nhân loại tự mình diệt vong là được.”
Trong giọng nói của Đế Nhất có vẻ hơi châm biếm, thản nhiên nói.
Trên mặt Hứa Khắc tỏ vẻ không phục, muốn phản bác.
Nhưng trong chốc lát, hắn lại không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp.
Nín hồi lâu, hắn chỉ hỏi một câu: “Vậy làm sao ngươi đảm bảo được mình sẽ không chết trước khi Yêu tộc diệt vong?”
Đế Nhất liếc nhìn Hứa Khắc với vẻ sâu xa, nhưng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận