Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 115: Phàm nhân đạo pháp giả

Chuyển đổi góc nhìn.
Cuồng phong rống giận, sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên.
Vòng bảo hộ phát sáng yếu ớt bảo vệ hòn đảo, run rẩy trước những con sóng lớn không ngừng ập đến.
Linh khí trong thiên địa cũng đang bùng nổ, như dã thú phát điên, va đập lung tung.
Gió. Gió vô tận không biết bắt đầu từ đâu, hoành hành giữa thiên không và đại dương.
Đây chỉ là hiện trường của một cơn bão bình thường trong Tùng Vân Hải.
Trong tiếng thét gào của cơn lốc, Trương Hạo Ba giống như bèo nổi trong gió, không ngừng dập dìu.
Toàn thân của Trương Hạo Ba dường như không còn khí tức. Nhưng, dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm mơ hồ nhìn thấy, trên người hắn có một loại nhịp điệu linh khí độc đáo dần dần hình thành.
Dường như đang bắt chước "phong" ở khắp mọi nơi trong thế giới.
Trương Hạo Ba lắng đọng tâm thần, nhắm mắt cảm ngộ.
Mãi cho đến khi cơn bão dần dần tiêu tán, hắn mới mở hai mắt ra.
Hắn hơi cảm ứng một lát, sau đó, bay đến một phương hướng nào đó.
Vẫn không có linh khí ba động như cũ, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Thật sự tựa như một cơn gió mát thoảng qua trong đất trời.
"Thân pháp này, không tệ." Lý Phàm khẽ gật đầu.
"Chẳng qua là, hắn đang cảm ngộ điều gì? Không phải nên tìm kiếm thiên địa kỳ vật để Trúc Cơ sao?"
Lý Phàm mơ hồ nhận ra, tại phương hướng Trương Hạo Ba đang bay tới, có một cơn bão khác đang dần dần hình thành.
Trương Hạo Ba, đang đuổi theo những cơn bão.
"Thú vị..."
Xem ra, hắn tạm thời còn chưa muốn Trúc Cơ.
Vì thế, phần lớn lực chú ý của Lý Phàm lại quay về bên Trúc Cơ đại sư.
Khoảng cách từ lần một nhóm mười mấy tu sĩ Luyện Khí thành công Trúc Cơ trước đó, đã là hơn mười ngày rồi.
Dựa theo tình hình từ trước đến giờ, cứ tối đa bảy tám ngày là sẽ có một hoặc hai tu sĩ mộ danh mà đến.
Nhưng bây giờ, đã hơn mười ngày rồi mà chẳng có ai đến.
Điều này không bình thường.
Vì thế, ba người trên đảo có vẻ như đứng ngồi không yên.
Mỗi ngày, họ đều tụ tập cùng một chỗ, không biết đang thương lượng điều gì.
Vì muốn nghe lén, Lý Phàm phát động Vô Tướng sát cơ tập trung vào thanh niên tên Lý Thần Phong kia, xem xem bọn họ định giở trò gì.
Ngày hôm nay, ba người lại mưu đồ bí mật một lần nữa.
Lý Phàm dùng Thiên Thị Địa Thính, quan sát tình huống trong phòng không sót một khắc nào.
Vẻ mặt của Trúc Cơ đại sư có hơi sốt ruột không yên, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn trời, trở nên khá sợ hãi: "Lại tới, loại cảm giác này lại tới nữa!"
"Sao vậy lão đầu, sao ngươi lại sợ hãi như vậy?" Lý Thần Phong dù có hơi khó hiểu nhưng vẻ mặt cũng ngưng trọng.
Trúc Cơ đại sư lắc đầu: "Các ngươi không hiểu, ta tuy rằng dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đã lâu. Thế nhưng, được quan sát cảnh tượng Trúc Cơ thành công của hơn mấy trăm tu sĩ, ta vô cùng mẫn cảm đối với dao động của thiên địa pháp tắc."
"Tuyệt đối sẽ không sai, loại cảm giác bị theo dõi này..."
"Nhất định là có một vị đại năng giả nào đó đang nhìn chăm chú vào nơi này..." Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trúc Cơ đại sư dường như có chút trắng bệch.
"Một lần hai lần thì có lẽ chỉ là vô tình liếc qua, nhưng việc này đã xảy rất nhiều lần rồi. Đây có phải là một lời cảnh báo? Hay là..." Trúc Cơ đại sự càng nghĩ càng sợ hãi.
"Được rồi, đừng có ở đó tự hù doạ mình! Nếu mọi chuyện thực sự bại lộ, đã sớm có người tới tận cửa tiêu diệt tất cả chúng ta rồi!" Lý Thần Phong không kiên nhẫn vỗ bàn, ổn định quân tâm.
"Huống hồ gì, gian mật thất này được Sinh Diệt pháp trận ngăn cách thần niệm, nào dễ dàng bị phát hiện đến thế!"
"Tuy vậy, lo lắng của lão đầu ngươi cũng không phải không có lý." Lý Thần Phong xoay chuyển đề tài.
"Tôn chỉ của chúng ta từ trước đến nay đều là không nên ở lâu một nơi. Chẳng qua là Tùng Vân Hải Vực này thật rộng lớn, tu sĩ muốn Trúc Cơ hàng năm quả thực không ít, nên mới ở đây lâu đến vậy."
"Kế hoạch vốn là làm ở đây thêm bảy, tám năm nữa rồi đi. Nhưng bây giờ, có vẻ như chúng ta kiếm quá nhiều lợi nhuận rồi, đã khiến kẻ khác chú ý."
Lý Thần Phong bình tĩnh phân tích: "Đã như vậy, chi bằng rút lui sớm hơn một chút. Thu dọn đồ đạc, sáng mai sẽ khởi hành. Tiếp theo, chúng ta đi về phía bắc, đến Ung Lương châu. Nơi đó là địa bàn của Ngũ Lão Hội, sau khi đến nơi đó, cho dù người của Vạn Tiên Minh muốn tìm chúng ta gây phiền toái, cũng không dễ như vậy đâu.”
Nam tử họ Tiếu kia cũng phụ họa: "Đúng vậy, sau đó, chúng ta lại thay đổi diện mạo, lập lại chiêu cũ.”
Lý Thần Phong đột nhiên hạ giọng, hỏi nhỏ: "Lão đầu, còn kém bao nhiêu nữa mới đổi được Thôn Hải Trường Sinh Công?"
Trúc Cơ đại sư nheo mắt lại: "Sắp rồi. Chúng ta cẩn thận chút xíu, làm thêm năm mươi mấy năm nữa, hẳn là có thể đổi. ”.
Nam tử họ Tiếu cảm thán, nói: "Thực không dễ dàng a. Chúc lão ngươi từ khi ly biệt quê hương đến nay, hẳn là đã gần một trăm năm rồi sao?"
Chúc lão cũng thổn thức: "Đúng vậy. Năm đó, ta tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể đột phá Tiên Tuyệt Đại Trận, đi đến tu tiên giới. Cách nay đã hơn chín mươi tám năm.
Lý Thần Phong trầm giọng, nói: "Hợp Đạo chân công, đương nhiên không phải chuyện đùa. Chúng ta chỉ cần tốn hơn trăm năm là có thể đổi được nó, đã là vận hạnh rồi."
Chúc lão có vẻ hổ thẹn: "Vẫn là nhờ Lý sư ngươi cơ trí, nghĩ ra được một phương pháp tốt như vậy. Thu hoạch trong một năm đã vượt xa mười năm của ta."
Nam tử họ Tiếu cũng liên tục khen ngợi.
Lý Thần Phong không có vẻ gì là tự đắc, nghiêm mặt: "Càng là thời khắc thành công, càng phải cẩn thận. Mưu đồ trăm năm, vô số người đã hy sinh, tuyệt đối không thể bị huỷ trên tay chúng ta được."
Chúc lão cũng nghiêm túc: "Lý sư nói đúng.”
Nam tử họ Tiếu thấp giọng, nói: "Chỉ cần có thể mang môn "Thôn Hải Trường Sinh Công" này trở về, như vậy, tất cả hy sinh đều đáng giá. ”.
Lý Thần Phong thở dài: "Cũng không biết những năm nay, đã bồi dưỡng được bao nhiêu con Liệt Giới Kình rồi. Lúc ấy, Đế Nữ đã suy tính, chỉ cần một bầy mười vạn con Liệt Giới Kình hợp lực là có thể ngăn cách triệt để lực hấp dẫn của tu tiên giới đối với quê hương. Ba mươi năm trước, khi ta rời khỏi quê hương, quy mô của đàn cũng mới hơn bảy vạn con mà thôi."
"Ba mươi năm, ba vạn..."
"Khó a!" Lý Thần Phong lắc đầu.
Chúc lão an ủi: "Số lượng Liệt Giới Kình không đủ thì vẫn có thể bồi dưỡng từ từ nha. Chỉ cần chúng ta có thể mang Hợp Đạo chân công về, là có thể giúp Để Nữ thu phục những thế lực phản phúc kia."
"Đến lúc đó, Đế quốc nhất thống. Tất nhiên chúng ta sẽ có thể trong vòng mười năm, toàn lực thúc đẩy Đế quốc thoát ly khỏi tu tiên giới này."
"Khi đó, dùng "Thôn Hải Trường Sinh Công" lập đạo thống, lại không có xiềng xích Tiên pháp không thể tu luyện chung."
"Đế quốc sẽ ngày càng có nhiều tu tiên giả."
"Tương lai của đế quốc, một mảnh quang minh a!"
Lời của Chúc lão khiến cả Lý Thần Phong và nam tử họ Tiêu đều rơi vào trong giấc mộng về một tương lai tươi đẹp.
Thật lâu sau, ba người nắm chặt tay nhau.
"Vì đế quốc, vì Đế Nữ!"
Khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng cuồng nhiệt, cả ba người cùng đồng thanh.
"Đế quốc, đạo pháp giả, thoát ly tu tiên giới..." Từ xa xa, nhìn thấy một màn trong mật thất này, Lý Phàm cũng lộ vẻ khó hiểu ra mặt.
"Xem ra, những tiểu thế giới và động thiên mà phàm nhân di chuyển đến lúc trước, không phải nơi nào cũng không có linh khí giống Đại Huyền."
"Hoặc là, lúc trước quả thật là như thế. Chỉ có điều, mấy ngàn năm đủ để khiến một ít biến số phát sinh."
"Có thể bồi dưỡng mười vạn con Liệt Giới Kình."
"Nơi gọi là Đế quốc này, thực lực cũng không kém a. Nhưng không biết, thủ đoạn của họ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận