Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 700: Chúng tu tụ Thiên Linh

Bảy ngày sau, dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của Tiêu Tu Viễn, một tin tức hình như chỉ dùng nửa ngày thời gian đã lan truyền ra khắp Vạn Tiên Minh.
Vị tu sĩ thần bí trong tay nắm giữ hoa Thiên Linh kia sẽ một lần nữa hiện thân.
Đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ tổ chức “đại hội thưởng hoa”, kính mời các tu sĩ từ khắp nơi trong thiên hạ có hứng thú với loài hoa này đến đó thưởng thưởng.
Địa điểm tổ chức “Đại hội thưởng hoa” chính là tại châu Thiên Linh!
Đại đa số tu sĩ khi nghe thấy tin tức này truyền tới, đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù sao thưởng hoa hay đánh giá gì đó, đối với đám người tầm thường cả ngày chỉ biết tranh giành cực khổ kiếm chút độ cống hiến, suy tính xem lúc nào có thể lấy được công pháp bản thân yêu thích về tay mà nói, thật sự là có chút xa vời. Có thời gian rảnh như vậy, còn không bằng lại đi hoàn thành thêm một vài cái nhiệm vụ nữa thì hơn.
Chỉ có những tu sĩ vẫn còn duy trì hứng thú với hoa Thiên Linh mới rục rịch hành động. Bắt đầu nhờ người nghe ngóng thân phận của vị tu sĩ thần bí kia.
Nhưng đến khi “bản sao mô phỏng” của “Thiên Linh Chân Hoa” bắt đầu được trưng bày trong Thiên Lý đường ở mỗi một thành trì của Vạn Tiên Minh, mọi chuyện bắt đầu dần trở nên điên cuồng.
Thiên Linh Chân Hoa, là xưng hô mới mà Thiên Lý đường đặt cho một gốc Thiên Linh nguyên thủy duy nhất trên thế gian.
Tuy đã có vô số tin đồn nói rằng Thiên Linh Chân Hoa tuyệt vời và phi thường như thế nào.
Nhưng dù sao những người may mắn được tận mắt chứng kiến vào ngày hôm đó cũng chỉ là thiểu số.
Lời người khác nói có thật đến đâu đi nữa, cũng không có sức thuyết phục bằng chính mình tận mắt nhìn thấy.
Vì vậy, những tu sĩ vốn dĩ vẫn còn ôm tâm lý xem náo nhiệt sau khi nhìn thấy cánh hoa trong suốt kia ở trong Thiên Lý đường, toàn bộ đều từ trạng thái bán tín bán nghi biến thành thán phục không thôi.
“Đắc thiên chi linh, đắc thiên chi linh. Vốn dĩ ban đầu ta còn cho rằng là bọn họ khoa trương cường điệu, hiện tại xem ra...”
“Nghe nói, thần vận của cánh hoa trong suốt này còn không bằng một phần mười Thiên Linh Chân Hoa? Bản sao đã như vậy rồi, hoa thật sẽ yêu nghiệt đến mức nào?”
“Hây, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa. Thần vật bậc này, vĩnh viễn sẽ không rơi vào tay những tu sĩ bình thường như ta.”
Đại đa số tu sĩ sau khi được nhìn một lần, tuy đều sẽ vì vẻ đẹp tuyệt thế của Thiên Linh Chân Hoa mà cảm thấy chấn động và xiêu lòng. Nhưng nếu nó chỉ đơn thuần là “đẹp” thì bọn họ cùng lắm cảm thán nhiều thêm mấy câu, lưu lại một ấn tượng nhạt nhòa trong đầu mà thôi. Cuối cùng, theo thời gian trôi qua dần dần sẽ đi vào quên lãng.
Sẽ khiến bọn họ không quản đường sá xa xôi lặn lội đi châu Thiên Linh tham gia “đại hội thưởng hoa” gì đó ư?
Một chuyến cả đi lẫn về, cũng đã tổn hại không ít thọ nguyên rồi. Còn chưa tính thêm trên đường đi khó tránh khỏi có đủ loại tiêu phí...
Thứ đẹp trên đời nhiều vô kể, thiếu đi một cái hoa Thiên Linh thì có làm sao?
Thái độ của phần lớn tu sĩ đều là vậy.
Chỉ có điều, theo một số sự việc khó bề tưởng tượng liên tiếp phát sinh, hiện tại nhận thức của các tu sĩ về hoa Thiên Linh hoàn toàn bị đảo lộn.
Ban đầu, có một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ bị “thiên chi ách” giam cầm nhiều năm, sau khi nhìn thấy cánh hoa trong suốt được trưng bày ở Thiên Lý đường, trong lòng có cảm nhận, đột phá bình cảnh một cách khó hiểu. Thăng lên cảnh giới Kim Đan viên mãn, có hi vọng tiến lên cảnh giới Nguyên Anh. Nước mắt giàn giụa, kêu khóc không ngừng ngay tại chỗ.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều tin tức nói rằng tu sĩ tận mắt nhìn thấy bản sao Thiên Linh sẽ có đột phá từ mọi châu vực truyền đến.
Thậm chí, nghe đồn còn có một số tu sĩ từ trong kỳ cảnh Thiên Linh của cánh hoa, giác ngộ ra đủ loại thần thông.
Đồn đại càng lúc càng mơ hồ, vì vậy không tránh khỏi có người cho rằng đây là thủ đoạn cường điệu của Thiên Lý đường.
Nào là giác ngộ ngay tại hiện trường, nào là tạm thời đột phá, tất cả cũng đều là diễn kịch mà thôi. Thuần túy là thủ đoạn nhằm cố ý nâng cao giá cả Thiên Linh Chân Hoa.
Phía sau một thuyết âm mưu luôn có một thị trường tồn tại.
Loại nghi ngờ bàn luận này rất nhanh liễn thu hút được sự cộng hưởng của nhiều tu sĩ. Bọn họ chủ động tự mình điều tra thân phận của những tu sĩ từng đột phá ở trong Thiên Lý đường.
Nhưng sau một phen điều tra, một việc khiến bọn họ không ngờ tới đã xảy ra.
Phàm là những tu sĩ mà bọn họ có thể tìm thấy, vậy mà lại đều là hàng thật giá thật, khốn đốn nhiều năm ở bình cảnh tu hành.
Mà khoảng thời gian gần đây, cũng xác thực đã đột phá thành công. Mỗi một người đều có rất nhiều thân thích bằng hữu và nhiều chứng minh được ghi lại, không làm giả được!
Từ trước đến nay sự thật vẫn luôn mạnh hơn lời hùng biện, kết quả điều tra nhất thời dẫn đến làn sóng chấn động lớn.
Thiên Linh Chân Hoa vậy mà không chỉ là đẹp thôi đâu. Thậm chí còn có tác dụng giúp tu sĩ đột phá bình cảnh, thậm chí giác ngộ thần thông!
Vẻ đẹp đơn thuần và có thể đem đến tiến bộ trên tu vi.
Khoảng cách giá trị giữa hai cái này, không thể so sánh theo cách thông thường được.
Càng quan trọng hơn đó là, bảo vật có thể giúp đỡ tu sĩ ngộ đạo bậc này, bình thường đều bị cường giả độc chiếm. Người bình thường căn bản khó có cơ hội gặp được.
Mà hiện nay, hoa Thiên Linh này lại là miễn phí cho người ta thưởng thức!
Tuy chỉ là bản sao mô phỏng, nhưng cũng có hiệu quả ngộ đạo kia mà!
Các tu sĩ không khỏi rung động.
Vì vậy, bọn họ vội vã đuổi tới Thiên Lý đường gần đây nhất trước khi tin tức bị lan truyền hoàn toàn.
Trong phút chốc, Thiên Lý đường người người vây kín.
Trước cửa người xếp thành hàng dài, Tiêu Tu Viễn một bên cười tươi như hoa, một bên duy trì trật tự.
“Thiếu chủ, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của ngươi ư?”
Trong Thú Chủng giới, Liễu Tam nhìn thấy tin vui mà Tiêu Tu Viễn truyền tới, lông mày hơi nhấc lên có chút khó hiểu hỏi.
“Thiên Linh Chân Hoa, quả thực là có chỗ độc đáo. Nhưng những đồ giả mà thiếu chủ mô phỏng kia, cũng có thể giúp đỡ tu sĩ ngộ đạo?”
Ánh mắt hắn lóe qua một tia nghi ngờ.
“Có lẽ là bởi vì thiên tư của lão Liễu ngươi quá thấp chăng.” Trong nhãn cầu màu vàng đang bay lơ lửng ở một bên, đột nhiên phát ra âm thanh trầm ngâm của Phương Tái Tế.
“Tại sao ngươi cứ âm hồn bất tán vậy?” Vẻ mặt Liễu Tam đột nhiên thay đổi.
Giơ tay muốn bắt lấy “đồng thị chi nhãn”, không nghĩ tới chỉ tóm được không khí.
“Hừ, còn muốn bắt ta? Ta làm sao có thể phạm phải cùng một lỗi lầm đến hai lần?” Phương Tái Tế có chút dương dương tự đắc nói.
Phân thân Hứa Bạch không quan tâm đến Phương Tái Tế đang pha trò cười ở bên cạnh, mà hắn tạm thời ngừng vẽ mô phỏng hoa Thiên Linh, quay đầu lại nhìn Liễu Tam.
“Không cần nói bản sao mà ta sao chép xác thực có mấy phần thần vận của Thiên Linh Chân Hoa. Cho dù chỉ là một tờ giấy trắng, để số lượng tu sĩ đủ nhiều tiến hành tham quan học tập lẫn nhau, sẽ luôn có một số tu sĩ có thể lĩnh ngộ ra điều gì đó. Hắn cười nói.
“Trời... hóa ra là thế. Tông chủ, ngươi từ khi nào trở nên xảo trá như vậy?” Giọng nói khó tin của Phương Tái Tế truyền đến.
Sắc mặt Hứa Bạch bình tĩnh không đổi, vươn tay bắt lấy.
Lần này Phương Tái Tế lại trốn không thoát, nhãn cầu màu vàng bị hắn nắm chặt trong tay.
Âm thanh của Phương Tái Tế đột nhiên dừng lại, Lý Phàm quay lại giải thích cho Liễu Tam nghe: “Liễu lão, thần thức của người hiện tại vẫn đang ở trong mối liên kết đồng bộ với ‘đồng thị chi nhãn’, cho nên Phương trưởng lão mới có thể phát giác được hành động của ngươi. Chỉ cần tạm thời thoát ra thì sẽ không thất thủ nữa.”
Liễu Tam có chút bừng tỉnh: “Ta vậy mà lại quên mất chuyện này.”
Hứa Bạch hơi mỉm cười, bỏ qua vấn đề này.
Sau đó, biểu tình của hắn trở nên có chút nghiêm túc, lên tiếng hỏi Liễu Tam: “Liễu lão, đan dược mà ta bảo người luyện chế chuẩn bị đến đâu rồi?”
Liễu Tam từ trong tay cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ: “‘Dung hồn tiêu thể đan’ là đan dược được luyện chế từ hơn hàng trăm loại vật cực độc. Sau khi sử dụng, thời gian không tới một hơi thở cơ thể đã muốn tiêu tan, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Cho dù có là cường giả Hợp Đạo cũng không ngoại lệ.”
“Thiếu chủ, ý ngươi là...”
“Ta chuẩn bị cho bản thân đấy. Thuận tiện để ta tự sát vào thời điểm quan trọng.” Hứa Bạch thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận