Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 180: Sơn Hà Trận vạn dặm

Trên kết giới màu vàng bao phủ hòn đảo, lại có một lỗ hổng nhỏ hình tròn.
Hà Chính Hạo dẫn Lý Phàm tiến vào bên trong đại trận hộ đảo thông qua lỗ hổng nhỏ đó.
"Lát nữa, khi gặp mặt chư vị đại sư, ngươi đừng đề cập đến điểm cống hiến trước mặt bọn họ. Phải xem tình hình đã, chờ khi mọi chuyện thành công, ngươi cứ chuyển điểm cống hiến cho ta là được, rồi để ta chuyển cho Trương Chí Lương.” Hà Chính Hạo lặng lẽ dặn dò.
Lý Phàm mỉm cười, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ha ha! Hà đạo hữu đến thật đúng lúc!"
Ngay lúc này, tiếng cười của Cung Bá Vũ vang đến từ phía xa.
Lý Phàm nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy mấy vị đại sư trận pháp của Sách Trận đường đều có mặt ở đây.
Trước mặt bọn họ là một màn sáng khổng lồ dựng đứng đang hiện ra rõ rệt.
Trên màn sáng có rất nhiều đơn vị trận pháp nhỏ bé loé qua rất nhanh.
Các vị đại sư trận pháp thỉnh thoảng chỉ trỏ vào màn sáng, thảo luận với nhau gì đó, ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau.
"Đây là..." Hai mắt của Lý Phàm cũng sáng ngời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trận pháp màu vàng trên bầu trời.
Quả nhiên, hắn mơ hồ thấy có rất nhiều vòng tròn nhỏ đang bám víu vào mặt ngoài của kết giới trận pháp giống như những con bò sát vậy.
Chúng hấp thụ sức mạnh của trận pháp, đồng thời chuyển số liệu của những đơn vị bé nhất cấu thành trận pháp về phía trung tâm của bức màn ánh sáng.
"Phá Trận Bàn."
Ở đời thứ mười hai, di chúc của Trương Chí Lương đã từng đề cập đến loại pháp bảo này.
Nó có thể phân tích số liệu cấu tạo mà không làm tổn hại đến kết cấu của trận pháp, từ đó, cung cấp thêm phương án tham khảo để phá giải trận pháp.
Một bộ được tạo thành từ một ngàn trăm tám mươi Phá Trận Bàn, có giá trị không hề nhỏ.
Trước đây, hắn vẫn chưa có duyên gặp được thứ này, hôm nay lại trùng hợp được nhìn thấy nó trực tiếp.
"Đến đây đi, Hà đạo hữu, mau đến xem số liệu phân tích mới nhất này, coi có đúng là hòn đảo này nổi lên từ dưới đáy biển do liên quan đến biến động của địa mạch hay không!” Cung Bá Vũ nhiệt tình kêu gọi.
Tuy Hà Chính Hạo cũng rất nóng lòng muốn xem thử, nhưng y cũng không quên chính sự, quay sang nói với Trương Chí Lương trước: "Trương đạo hữu, vị này chính là Lý Phàm đạo hữu, người muốn đi theo ngươi nhậm chức tu sửa trận pháp mà trước đó ta có nhắc đến, có tu vi Trúc Cơ, cũng hiểu biết chút ít đối với trận pháp.”
Trương Chí Lương chỉ tuỳ ý đánh giá Lý Phàm một lượt rồi ném Thức Linh cầu ra, bảo: "Ngươi cứ kiểm tra trước một lần xem, chỉ cần không phải loại chẳng biết gì về trận pháp thì không thành vấn đề.”
Lý Phàm tiếp nhận Thức Linh cầu, dùng thần thức dạo quanh một vòng bên trong rồi thoát ra, rất nhanh đã hoàn thành trắc nghiệm.
Trương Chí Lương thấy số lượng điểm sáng loé lên trên Thức Linh cầu, hơi kinh ngạc:
"Nghe nói trước giờ ngươi chỉ tự học trận pháp thôi? Thành tích này của ngươi không tồi, thừa sức làm một chân tu sửa trận pháp!”
Trương Chí Lương biết rõ đề thi trong Thức Linh cầu của mình có độ khó như thế nào, một số câu hỏi trong đó có thể nói là khá khó. Đừng nói người tự học trận pháp, đến cả học đồ bình thường trong Sách Trận đường cũng chưa chắc đã làm tốt hơn người trước mắt này.
"Đại sư quá khen! Vãn bối tư chất ngu dốt, chỉ dựa vào duy nhất một chữ “chăm” thôi!” Vẻ mặt Lý Phàm bình tĩnh đáp lại.
Trương Chí Lương gật gù, càng thêm hài lòng, y đưa cho Lý Phàm một tấm ngọc bài.
Trên ngọc bài có một đồ án hình lập phương kim loại nghiêng nghiêng được khắc lên, đây chính là biểu tượng chủ đạo của Sách Trận đường.
Trương Chí Lương dặn dò: "Ngươi mang ngọc bài này đến Bố Chính đường để tiến hành đăng ký thân phận trước và nhận vật phẩm liên quan ở Thiên Huyền kính. Sau khi quyền hạn được mở, ngươi có nghi vấn gì thì cũng có thể tìm câu trả lời trong Thiên Huyền kính.”
Lý Phàm gật đầu, tỏ ý đã biết, cất ngọc bài rồi hành lễ cảm tạ.
Thấy mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Hà Chính Hạo cũng lộ vẻ vui mừng.
Mọi việc đã xong, lúc này, y tập trung lực chú ý lên màn sáng Phá Trận Bàn.
Vẻ mặt chuyên chú, khí chất đột nhiên biến đổi, trong phút chốc, y như đã biến thành người khác.
Lý Phàm nhìn theo, cũng không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ.
Trên màn sáng, tốc độ lấp loé của hình ảnh không ngừng tăng nhanh.
Hà Chính Hạo dường như cũng trở nên hơi quá sức, trán bắt đầu đổ mồ hôi giọt giọt.
Bên trên đỉnh đầu của y, có một bức tranh đang từ từ mở ra.
Từ trong bức tranh, có thể nhìn thấy cảnh tượng những dãy núi liên miên và hệ thống sông ngòi dày đặc.
Sông và núi gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời.
Khí thế to lớn, cực kỳ hùng vĩ.
"Đây hẳn là kỳ vật Trúc Cơ ”Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” của Hà đạo hữu. Từ uy thế này, xem ra nó hình như không phải kỳ vật nhân chi đơn giản như vậy.” Lý Phàm cẩn thận quan sát, nhủ thầm trong bụng.
Qua khoảng nửa tuần trà, lúc này Hà Chính Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi dị tượng của kỳ vật.
"Ánh mắt của Cung đạo hữu thật siêu phàm! Một từ thôi, chuẩn!” Đầu tiên, y khen ngợi một câu.
Sau đó, y mới chậm rãi nói: "Quả thực hòn đảo này đang ở trên một địa mạch. Có lẽ một tiết điểm nào đó trên địa mạch này đã xảy ra biến đổi lớn nên mới khiến hòn đảo đã chìm xuống đáy biển ba ngàn năm này nổi lên mặt nước một lần nữa.”
“Thế nhưng, tiết điểm đó hình như cách Tùng Vân Hải rất xa. Với tu vi Trúc Cơ kỳ, ta cũng khó thể nào cảm ứng được vị trí cụ thể của nó.” Hà Chính Hạo tiếc nuối nói.
Lời Hà Chính Hạo nói lập tức khiến đám người trận pháp sư ở đây thảo luận sôi nổi.
"Vậy mà đúng là do địa mạch biến động gây ra? Động tĩnh này lớn đến cỡ nào?"
"Hà đạo hữu mà cũng không cảm ứng được, tiết điểm bị biến động chắc là khá xa. Xa vậy mà còn có thể gây ra ảnh hưởng như thế này, e rằng tối thiểu cũng là cảnh tượng lớn như “trăm núi hoá đồng bằng” nha.”
"Quay về hỏi thăm thì ắt sẽ biết chuyện này xảy ra ở châu nào.”
“Chưa chắc đâu, có khi biến động của địa mạch xảy ra ở nơi cực sâu dưới lòng đất, có lẽ mặt đất cũng chỉ hơi lắc lư nhẹ mà thôi.”
Bên kia thảo luận sôi nổi, lúc này, Trương Chí Lương cũng không tham gia vào trong đó, mà lại đột nhiên hỏi: “Hà đạo hữu, ngươi thấy đại trận hộ đảo này thế nào?”
Hà Chính Hạo nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Trận pháp này nối liền cùng địa mạch. Nếu ta đoán không lầm, nó hẳn lấy “Sơn Hà Đại Trận” làm cơ sở."
"Một khi địa mạch không hỏng, đại trận phòng hộ này cũng sẽ vận chuyển không ngừng. Trong khi đó, Vạn Tiên Đại Trận kia chắc hẳn cũng ngưng tụ địa mạch của cả một châu, có sức phòng thủ cực mạnh, có lẽ dù ba bốn vị Hợp Đạo đích thân đến, cũng không thể phá vỡ.”
"Nó mạnh hơn phương án phòng hộ thời nay không chỉ một cấp độ.”
Trương Chí Lương từ từ gật đầu: "Trận pháp phòng ngự này tuy mạnh nhưng nếu bị phá huỷ, nó sẽ gây nên ảnh hưởng lớn cho địa mạch. Cũng không biết khi ấy gặp phải tình huống như thế nào mà Vạn Tiên Minh lại chọn phương án cực đoan như Sơn Hà Đại Trận này."
Lúc này, Cung Bá Vũ cũng tiến lại gần, bảo: "Quan tâm nhiều như thế làm gì, Sơn Hà Đại Trận miễn phí này đang ở ngay trước mắt, không cần tốn công huân hay điểm cống hiến vẫn có thể quan sát, đây đúng là chuyện tốt trăm năm khó gặp."
Hà Chính Hạo nói tiếp: "Cung đạo hữu nói có lý. Cơ hội tốt không thể bỏ qua, chúng ta vẫn nên dốc lòng nghiên cứu mới đúng."
Nói xong, mấy người lập tức đắm chìm vào hình ảnh không ngừng hiện lên trên màn sáng Phá Trận Bàn.
Lý Phàm cũng thử quan sát một lúc, đáng tiếc, nền tảng trận đạo hiện tại không đủ để giúp hắn lĩnh ngộ thứ trước mắt này.
Thấy chư vị đại sư trận pháp hẳn sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Lý Phàm cũng không ở lại đây làm chi nữa.
Sau khi cáo từ, hắn lặng lẽ trở về Vạn Tiên đảo rồi đi thẳng đến Bố Chính đường ở ngay trung tâm hòn đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận