Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 126: Duyên từ kiếp trước

"Cung đại sư, với tu vi trận đạo của ngài, bố trí "Thất Thải Lạc Tiên trận" chắc không khó đâu nhỉ."
"Còn phải hỏi, Cung đại sư chính là đại sư trận pháp số một số hai trong Tùng Vân Hải ta."
"Đúng vậy, bộ không thấy việc bảo trì trận pháp hằng năm đều cần phải do Cung đại sư đích thân ra tay hay sao."
Đám tu sĩ trẻ tuổi kia tranh cãi rối rít, loạn cào cào.
Còn Cung đại sư thì lại đứng một bên vuốt râu mà cười.
"Trận pháp đại sư sao." Nhìn thấy cảnh này, Lý Phàm khẽ rục rịch.
Ngược lại, hắn thiếu chút nữa quên mất lời dặn dò lúc lâm chung của người nào đó.
Ngay tức thì, hắn nghiêm mặt lại rồi hỏi vọng từ đằng xa: "Tiền bối chính là Cung đại sư?"
Tu sĩ râu dài kia hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Lý Phàm.
Ánh mắt của ông ta chợt loé lên một tia kinh ngạc, nhưng đã bị che giấu kỹ.
Ông ta cười tủm tỉm: "Tại hạ Cung Bá Vũ, không biết tiểu hữu là?"
Lý Phàm tỏ vẻ kích động: "Tại hạ Lý Phàm. Cung đại sư, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi. Ta đã tìm ngài lâu rồi mà chưa có dịp gặp gỡ!"
Cung Bá Vũ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên nhẫn, hỏi: "Không biết tiểu hữu có chuyện gì cần tìm ta?"
Lý Phàm thở dài, tỏ vẻ cảm thán: "Được người nhờ vả mà thôi!"
"Trước lúc lâm chung, Hà Chính Hạo bạn ta đã để lại một quyển Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải..."
Lý Phàm vừa mới nói được một nửa thì đã bị Cung Bá Vũ cảm xúc kịch liệt chặn ngang.
"Cái gì, ngươi là bằng hữu của Hà đạo hữu? Hắn còn để lại tâm đắc trận pháp cho ngươi?" Sắc mặt của ông ta hơi quái dị, có vẻ không tin nổi xen lẫn kinh hỉ.
Thân hình chợt loé lên, ông ta đã xuất hiện ngay cạnh Lý Phàm.
Trong phút chốc, Lý Phàm chỉ cảm thấy bả vai của mình bị nắm lấy, sau đó, tầm nhìn của hắn lập tức biến đổi.
Lúc kịp phản ứng lại, hắn nhận ra trước mặt mình đã là một toà nhà hình lập phương nghiêng nghiêng.
Toà nhà hình lập phương này dường như được xây bằng một kim loại nào đó, dưới ánh mặt trời, nó toả ra một vầng hào quang lạnh lẽo.
"Đi theo ta." Cung Bá Vũ nói với Lý Phàm, sau đó đi vào trong tòa nhà.
Lý Phàm đi theo, cũng tiến vào đó.
Xung quanh hắn tối sầm lại, toà nhà này có bề ngoài cao lớn như thế nhưng bên trong lại chỉ có một mảnh không gian nhỏ xíu khá bức bách.
Lúc đang cảm thấy kỳ quái, Lý Phàm lại nhận ra dưới chân mình đột nhiên chấn động, hình như không gian này đang động đậy.
Sau đó, vách tường và mặt đất trở nên trong suốt. Lúc này, Lý Phàm mới phát hiện rằng không gian bên trong vậy mà lại bị chia thành vô số khối vuông nhỏ độc lập.
Mỗi khối vuông đều di chuyển rất nhanh theo một quỹ đạo nào đó, có thể thấy được hình bóng của nhiều tu sĩ đang bận rộn bên trong.
Sau một khoảng thời gian, khối vuông hắn đang ở dường như va phải thứ gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
Tiếp theo ngay sau đó, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.
Không gian trở nên lớn hơn trước gấp mấy lần, xuất hiện vài bộ bàn ghế dùng để tiếp đãi khách nhân.
Sau khi mời Lý Phàm ngồi xuống, Cung Bá Vũ mang vẻ mặt tươi cười, đặt câu hỏi: "Không biết tiểu hữu có thể cho ta mượn xem quyển "Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải" kia được không?"
Đương nhiên là không có vấn đề gì.
Lý Phàm đã sớm xoá đi lời nhắn của Hà Chính Hạo trong ngọc giản, còn phục chế ra mấy bản dự phòng nữa. Giờ phút này, hắn chỉ cần lấy một bản từ trong nhẫn trữ vật rồi đưa ra.
Với vẻ mặt bùi ngùi, hắn nói: "Trước khi khởi hành thăm dò động phủ, Hà đạo hữu vì sợ rằng nếu lỡ bản thân gặp bất trắc, tâm huyết cả đời của mình từ nay về sau bị chôn vùi theo. Nên mới giao "Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải" cho ta, dặn rằng nếu hắn qua đời thì phải đưa vật này cho Cung đại sư ngài, hi vọng ngài có thể bổ sung Trận Đồ Tường Giải này thay hắn."
Cung Bá Vũ xem kỹ ngọc giản, lúc thì tỏ vẻ cảm phục, lúc thì ra vẻ khó hiểu.
Một hồi lâu sau, ông ta mới cẩn thận cất ngọc giản vào, nói với Lý Phàm: "Ôi, tuy Hà đạo hữu có tu vi hơi thấp, nhưng thiên phú trận pháp của hắn quả thật làm người khác phải tán thán. Đáng tiếc..."
"Trời cao đố kỵ anh tài a!"
Ngay sau đó, ông ta trịnh trọng nói với Lý Phàm: "Yên tâm, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thiện nó. Tất sẽ không để cho tâm huyết của Hà đạo hữu như minh châu bị che mờ."
Tiếp theo, hắn lại đưa cho Lý Phàm một linh phù thông tin: "Sau khi bổ sung xong, ta sẽ thông báo cho tiểu hữu trước tiên, cũng giao cho ngươi một bản phụ."
Trầm ngâm một hồi, Cung Bá Vũ nói thêm: "Quyển "Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải" này rất có ích đối với Sách Trận đường chúng ta. Bên trong cũng có nhiều quan điểm mới lạ, đến bản thân ta cũng cảm thấy được lợi rất nhiều."
"Ngươi đã cố gắng trăm cay nghìn đắng để giao nó cho ta, xem như cũng có công lao. Ta sẽ chuyển cho ngươi hai vạn điểm cống hiến sau."
Lý Phàm không ngờ rằng lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế, bèn vội vàng cảm ơn rối rít.
Thấy Cung Bá Vũ lại đắm chìm trong tác phẩm của Hà Chính Hạo, Lý Phàm vốn định rời đi nhưng lại phát hiện ra một chuyện khá xấu hổ.
Hắn không biết rời khỏi đây như thế nào.
Vì thế, hắn chỉ đành quấy rầy Cung Bá Vũ lần nữa.
"Ngươi không hiểu trận pháp chi đạo chút nào sao?"
Cung Bá Vũ kinh ngạc.
Sau đó, ông ta lại móc ra một miếng ngọc giản: "Đây là chương trình trận pháp nhập môn của Sách Trận đường ta, ngươi ngoài việc tu hành ra thì cũng có thể dành thời gian ra nghiên cứu nó một lượt. Sau khi trước tác của Hà đạo hữu được bổ sung, ngươi cũng không đến mức không hiểu được gì."
"Nhớ kỹ, không được truyền ra ngoài."
"Ngươi đi đi!"
Dứt lời, hắn phất phất tay.
Lý Phàm chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình chấn động, không gian xung quanh lại tách ra, trở về hình dạng khối lập phương một lần nữa.
Di chuyển nhanh về hướng đi đến ban nãy.
Trong chớp mắt, hắn đã trở lại lối vào Sách Trận đường.
Ra khỏi toà nhà có bề ngoài cực kỳ đặc sắc này, Lý Phàm ngoảnh đầu liếc nhìn.
"Còn mười mấy năm nữa, hi vọng ngươi có thể bổ sung kịp."
Trở lại trong Thiên Huyền kính, hắn đọc lướt qua ngọc giản được Cung Bá Vũ tặng mà không khỏi mừng rỡ.
So với các loại thư tịch nhập môn trận pháp trên thị trường, nội dung được truyền thụ bên trong ngọc giản này được sắp xếp từ nông đến sâu, dẫn dắt từ tốn.
Hơn nữa, nó còn hết sức rõ ràng và chi tiết.
Từ lý thuyết cơ bản đến thực hành bày trận, tất cả đều như được người khác nắm tay dẫn dắt vậy.
Kiếp trước, ở trên Thái An đảo, Lý Phàm cũng từng học được cách bố trí trận pháp lọc nước biển đơn giản.
Tuy đó chỉ là một trận pháp đơn giản đến không thể giản đơn hơn được nữa, Lý Phàm cũng phải mất chừng nửa tháng mới học được.
Trận pháp nhất đạo quả thực quá mức phức tạp.
Chỉ dựa vào tự học thì khó mà nhập môn nổi.
Tuy nhiên, nhờ ngọc giản này, mọi việc cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu nói theo tu tiên giới thời thượng cổ, đây có thể được xem như nửa bộ chân truyền.
Suy cho cùng, dù có nhiều điểm cống hiến hơn nữa thì cũng không mua được nội dung bên trong ngọc giản này.
"Tốt, tốt, tốt! Hà đạo hữu, ngươi quả thật đúng là chết vẫn còn toả ra hào quang a!"
Lý Phàm phấn chấn tâm thần, thốt lên ba chữ "tốt" liên tiếp.
Ngay sau đó, hắn dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu học tập kiến thức mới như đói như khát.
Hắn cứ say sưa đắm chìm vào ảo diệu của trận pháp, không hề để tâm thời gian trôi qua như thế nào.
Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn mới bị linh cơ trong lòng đánh thức.
Sau khi xem xét thời gian, hắn phát hiện rằng bây giờ đã là năm 18 sau Lưu Điểm.
"Nghiên cứu trận pháp còn tốn thời gian hơn tu hành a." Lý Phàm không khỏi líu lưỡi.
Trong cảm giác của mình, hắn tưởng chỉ mới mấy ngày trôi qua thôi chứ.
"Chỉ có điều, vì sao mình lại đột nhiên bừng tỉnh?"
Lý Phàm hơi cau mày, những chuyện trước đây lần lượt được tua lại trong đầu của hắn.
"Ba năm trước, tỷ tỷ đã bị một vị Tiên sư đi ngang qua nhìn trúng, được hắn mang đi. Thời gian đầu, nàng còn nhờ người đưa tin về cho chúng ta, báo rằng mình vẫn ổn. Nhưng sau đó, chúng ta không còn nghe được tin tức nào từ nàng nữa."
Hoá ra là chuyện này!
Lý Phàm tức khắc bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận