Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1252: Thạch mẫu quy tinh ngoại

Ý tứ của Thánh Hoàng rất rõ ràng.
Sắp đến lúc Thánh triều khai chiến với Vạn Tiên Minh, cũng là lúc Thái Diễn tông chọn ra chiến đội cuối cùng rồi.
Lúc Tôn Nhị Lang tìm ra Y Thuật trong Thánh Kinh thành, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, mỉm cười chờ đợi.
“Tiểu lang quân, chúng ta đi thôi.”
Tôn Nhị Lang cũng không mất tự nhiên, chắp tay, hai người đi thẳng về Thái Diễn tông.
“Khoảng thời gian này tiền bối ở Thánh triều bọn ta, có thu hoạch gì khác không?” Trên đường về, Tôn Nhị Lang thử thăm dò mà hỏi.
Y Thuật cười: “Cảnh quang Thánh triều, khác với Vạn Tiên Minh, càng không hoàn toàn giống với Huyền Hoàng giới đã ngàn vạn năm. Bọn ta cũng được lợi ích không nhỏ. Trước mắt tông môn đã đạt được ý kiến thống nhất, cũng đã được sự chấp nhận của Thạch Mẫu. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết thôi.”
“Đúng rồi, lần này nói không chừng ngươi vẫn có cơ hội thấy Thạch Mẫu.”
Lời của Y Thuật khiến lòng Tôn Nhị Lang hơi động.
Muốn thăm dò được càng nhiều tình hình từ đối phương, Y Thuật lại đổi chủ đề, nói về chuyện thời sự gần đây của Đại Khải.
“Bách tính của Thánh Hoàng ăn no mặc ấm, vì vậy đối với phương diện tinh thần càng truy cầu cao hơn. Tuy thực lực cảnh giới của bọn họ bình thường, nhưng trên tư tưởng nào đó thực sự khiến người ta cảm thấy thú vị. Lần này ta biết được một vị văn nhân, viết một quyển tiểu thuyết chí quái. Miêu tả trong tình hình Huyền Hoàng giới không có Truyền Pháp thiên tôn thì sẽ xảy ra chuyện gì…”
Tôn Nhị Lang hơi ngơ ngác, lại nghe Y Thuật nói: “Không giống với thế giới mô phỏng mà ngươi từng trải qua, trong tiểu thuyết ấy tuy không xuất hiện Truyền Pháp, nhưng lại vẫn có tai họa giáng xuống, làm loạn Huyền Hoàng.”
“Có ba vị tôn giả bình thường, gom hết thế lực thiên hạ, địa vị ngang nhau. Một vị giáo hoá nuôi dân, trở thành ‘thiên địa chi Sư’. Một vị phẩm đức cao thượng thuần khiết, khiến người bên cạnh vui vẻ thần phục, kết thành liên minh không thể lung lay. Gọi là ‘nhân gian chí Thánh’. Một vị vô cùng uy phong bản lĩnh, lập nên Tiên triều trên mặt đất. Binh phong sở chi, vạn vật thần phục. Gọi là ‘Thái Huyền Tiên Đế…”
Y Thuật nói đến đây, sắc mặt của Tôn Nhị Lang trở nên vô cùng vi diệu.
“Ba tôn giả long tranh hổ đấu, giao chiến hơn trăm năm cũng khó phân thắng bại, chi tiết trong đó, lấy năng lực cá nhân để thôi diễn, tuy có hơi bừa bãi, không thể cân nhắc cẩn thận. Nhưng lại mười phần thú vị, mở ra mặt khác…”
Tôn Nhị Lang nhìn không được hỏi: “Vậy cuối cùng, rốt cuộc là ai thắng?”
“Quyển ‘Huyền Hoàng tam phân diễn nghĩa’ vẫn chưa viết xong, trước cửa nhà văn nhân đó đã bị người chen chúc chật như nêm cối. Chúng nhân đều nói truyện này quá bất kính với Thánh Hoàng, phải giáo huấn hắn đàng hoàng một phen. Tuy phía quan của Thánh triều không có kết cục, nhưng theo trong ‘diễn nghĩa’, Thái Huyền Tiên Đế xuất hiện một số chỗ không đúng, sóng gió lại càng lớn hơn, suýt nữa là gây ra chết người.”
“Văn nhân kia cũng không dám viết nữa. Nội dung truyện bị ngừng, ta cũng không biết người chiến thắng cuối cùng là ai.” Y Thuật cười như không cười.
Tôn Nhị Lang ho nhẹ một tiếng: “Đợi sau khi ta về, tống cổ mấy người kia đi, để hắn yên tâm viết sách. Nhưng chỉ là một quyển tiểu thuyết chí quái, sư tôn sao lại không cho mấy thứ này truyền ra?”
Y thuật lại có ý chỉ: “Tuy Thánh Hoàng thực sự sẽ không để ý, nhưng thần dân Thánh triều lại không nhất định cũng nghĩ như vậy.”
Tôn Nhị Lang vẫn còn muốn tranh luận, nhưng đã đến nội cảnh Thái Diễn tông rồi.
Bên trong thành Huyền Không trong tường pha lê trên trời, Tôn Nhị Lang lại tiến vào lần nữa. Điều không giống với lần trước chính là, lần này các tu sĩ gặp trên đường, ai ai cũng cười hi hi chào hỏi Tôn Nhị Lang.
Làm như ai cũng mười phần thân thiết với hắn.
Tôn Nhị Lang tự chia sẻ toàn bộ tin tức của Thái Diễn tông mà mình biết được, thực sự cứ như là một tổng thể hoàn chỉnh. Nhưng loại cảm giác đối phương biết nội tình của mình, mình lại không biết gì của đối phương, cũng khiến Tôn Nhị Lang cảm thấy kì cục.
May là đường đi không xa, rất nhanh Tôn Nhi Lang đã đến được trung khu của Thái Diễn tông, gặp được Trần Thiên Hải.
Trong tay Trần Thiên Hải cầm một trục sách, nghiêm túc đọc.
Y Thuật lại không tiến vào.
“Bái kiến tiền bối.”
Tôn Nhị Lang hành lễ, Trần Thiên Hải cũng không động đậy, cứ như không nghe thấy vậy.
Sau khi im lặng hồi lâu, Trần Thiên Hải mới mở miệng, vào thẳng chuyện chính: “Chiến sự của Thánh triều với Vạn Tiên Minh, Thái Diễn tông bọn ta quyết định…”
“Không giúp.”
Đáp án này thực sự có vượt ra khỏi dự đoán của Tôn Nhị Lang, ngây ngốc tại chỗ.
Cho dù chỉ là làm bộ ủng hộ cho thoả đáng đâu? Không có lập trường, ngồi trên núi xem hổ đấu tất nhiên sẽ giữ được bình yên nhất thời. Nhưng ngày sau mọi việc bình ổn, tất nhiên cũng sẽ nhận lấy chuyện bị tính sổ nghiêm trọng.
Theo lý mà nói, Thái Diễn tông chắc sẽ không làm hành động vô tri như vậy.
Tôn Nhị Lang tràn đầy nghi hoặc nhìn Trần Thiên Hải.
“Bọn ta ra quyết định như vậy, ngoại trừ trên vạn lần thôi diễn của Thạch Mẫu, đều nhận được ngoài đáp án gần như là người thắng đồng đều…”
“Càng nhiều hơn chính là vì, bọn ta quyết định tạm thời rời khỏi Huyền Hoàng giới rồi.” Câu nói gây sốc của Trần Thiên Hải.
“Hả?!” Tôn Nhị Lang bỗng ngơ ngác.
“Là bởi vì chuyện cầu vồng Không Minh xôn xao náo động gần đây sao?” Tôn Nhị Lang hỏi.
“Phải, cũng không phải. Trên thực tế, Thái Diễn tông bọn ta sớm đã có tính toán cho tương lai vũ trụ. Chẳng qua chỉ là tinh hải nguy hiểm, vẫn luôn bị gác lại vô thời hạn. Nhưng mà, trước đây Kiếm Tấn kia vượt qua tinh hải mà đến, lại khiến bọn ta thay đổi chủ ý.” Trần Thiên Hải mỉm cười.
“Kiếm Tấn chiếu rọi vùng trời Huyền Hoàng giới bảy ngày, thời gian này bọn ta tiến hành phân tích tường tận chuyện này. Cũng xem như có thu hoạch nhỏ. Kiếm Tấn đã có thế vượt qua tinh hải mà đến, vậy Thái Diễn tông bọn ta có thể truy ra nguồn gốc, theo dấu tích lúc nó đến, tìm được nơi bắt đầu xuất phát.” Trần Thiên Hải nói với lòng tin chắc chắn.
“Bên kia tinh hải, bên dưới tường cao, thật sự khiến người ta hướng đến.” Trần Thiên Hải cảm thán.
Tôn Nhị Lang dường như cũng cảm nhận được ý chí giống nhau của cả Thái Diễn tông.
Biết chuyện này đã không thể ngăn cản, suy nghĩ trong Tôn Nhị Lang lập tức thay đổi, muốn gấp rút trở về, báo chuyện này cho sư tôn.
“Tiểu lang quân không cần vội. Lần này từ biệt, lần gặp sau không biết đến bao giờ. Sao không gặp Thạch Mẫu một lần.” Trần Thiên Hải nhìn Tôn Nhị Lang kiến nghị.
Tôn Nhị Lang chần chừ một chốc, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Khoảnh khắc nhận lời kia, quang cảnh gian phòng xung quanh cũng theo đó biến mất. Giống như đặt mình vào tinh hải, bốn phía một mảnh đen kịt.
Chỉ có một luồng ánh sáng màu lam rực rỡ, đến từ nơi u tối. Biến thành một sợi dây mảnh, bay nhanh trong tinh hải.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy sợi dây mảnh màu lam kia, trong lòng Tôn Nhị Lang sinh ra tỉnh ngộ.
Đây chính là Hoá Đạo Thạch Mẫu.
Hoá Đạo Thạch ban sơ nhất.
“Ta vốn không phải vật của Huyền Hoàng giới. Chẳng qua cơ duyên trùng hợp, lúc xuyên qua tinh hải, đến được thế giới này.”
Một giọng nói xuất hiện trong đầu Tôn Nhị Lang.
Không phải trao đổi thông qua năm giác quan, thần thức, mà là tiến hành giao tiếp trực tiếp thông qua sự cộng hưởng giữa tinh thể Hoá Đạo Thạch trong ý thức của Tôn Nhị Lang.
Sắc mặt Tôn Nhị Lang nghiêm túc, thể hiện sự tôn kính.
Thạch Mẫu tự mình tự thuật: “Ta đến từ nơi nào, đã không thể kiểm chứng. Nhưng ta rốt cuộc phải đi về đâu, lại có đáp án.”
Lời này của Hoá Đạo Thạch Mẫu vừa nói ra, đã khiến thần trí Tôn Nhị Lang kịch liệt chấn động.
“Đi về đâu? Thạch Mẫu người có ý gì?”
“Bên kia tinh hải, không phải bên kia. Chẳng qua chỉ là một góc. Nếu không phải có tường cao ngăn cách, vạn năm trước chắc hẳn ta cũng đã đến đấy. Lại cộng thêm trước đây bị cắt xẻ, phân hoá, cũng mất đi năng lực băng qua vũ trụ. Không thể làm được gì, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.”
Cảnh tượng trước mắt Tôn Nhị Lang đột nhiên thay đổi.
Sợi dây mảnh màu lam vốn dĩ đang bay lượn thẳng tắp trong tinh hải, lại không hiểu vì sao đột nhiên chuyển hướng, rơi xuống Huyền Hoàng.
Bị tu sĩ trong Huyền Hoàng phát hiện. Thái Diễn tông nhận được sự giúp đỡ của nó, một bước trở thành tông môn vang danh khắp thiên hạ.
Vật trước đây vốn dĩ bị cắt xẻ, không thể khôi phục như xưa.
Không muốn thiên địa Huyền Hoàng giới thay đổi nghiêm trọng, thiên tai giáng xuống. Để chống lại nạn kiếp không thể đồng tu thuật pháp, tu sĩ Thái Diễn tông lại chủ động quyết định hợp thành một thể với Hoá Đạo Thạch.
Thông tin không mất, hóa đạo tái hiện.
Sau khi trải qua phân phân hợp hợp trên vạn năm, Hoá Đạo Thạch lại biến thành hình dáng ban đầu lúc đến Huyền Hoàng giới.
Từng cảnh tượng vụt nhanh qua, khiến thần trí Tôn Nhị Lang chấn động.
Hắn nhịn không được hỏi: “Tiền bối ở Huyền Hoàng giới lâu như vậy, gần như đã hiểu hết mọi thứ. Chỉ cần ở lại Huyền Hoàng giới, vạn kiếp không tổn hại cũng không phải lời hư ảo. Sao lại nhất định phải rời đi? Bên ngoài tinh hải, biến số chưa biết quá nhiều, cho dù là tiền bối, e rằng cũng không nắm được sự sống tuyệt đối?”
“Sao nhất định phải đi? Đáp án của câu hỏi này, cũng giống như tại sao tu sĩ các ngươi nhất định phải tu hành vậy.”
Lời Thạch Mẫu truyền đến, khiến Tôn Nhị Lang không thể phản bác.
“Tường cao, ngăn cách tinh hải. Nhưng có một vài thứ, nó cũng không ngăn cách được.” Giọng điệu Hoá Đạo Thạch Mẫu kỳ lạ.
Có chút hoang mang, lại có chút niềm tin không biết đến từ đâu.
“Tiểu gia hoả không cần nghĩ quá nhiều. Ta chẳng qua chỉ là định đi trước xem xem, nếu như thật sự không cách nào vượt tường cao, rất có khả năng bọn ta lại sẽ quay về. Còn về nguyên nhân lần này muốn gặp ngươi một lần…”
Sợi dây màu làm hư ảo trước mặt Tôn Nhị Lang, đột nhiên giống như thực thể, đột ngột bắn về hướng đầu Tôn Nhị Lang.
Bất kỳ phản ứng nào cũng không kịp, Tôn Nhị Lang đã bị dây lam bắn trúng.
Tôn Nhị Lang kiểm tra toàn thân, nhưng lại không cảm thấy tí ti dị thường nào. Chỉ là tinh thể Hoá Đạo Thạch trong ý thức, dường như trở nên có chút không giống.
“Tiểu gia hoả không cần căng thẳng. Chỉ là lưu lại một đánh dấu mà thôi. Để tránh sau này lúc định quay lại, không tìm được đường về.”
“Tất nhiên, bọn ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Tập trung tinh thần…”
Lời Thạch Mẫu đi cùng với sự nhấp nháy liên tục của Hóa Đạo Thạch, trong cảm ứng của Tôn Nhị Lang, vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến, gần như muốn nhấn chìm ý thức của hắn.
Hắn lập tức ngưng thần, thả chậm hình ảnh mà tiếp nhận.
Các cảnh tượng với số lượng lớn này, một số là Thánh triều chìm trong chiến tranh gian khổ, thương vong muôn trùng. Một số là Thánh triều liên tiếp chiến thắng, Vạn Tiên Minh chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở giữa bốn châu. Nhưng không hề có ngoại lệ, toàn bộ đều là chuyện chưa xảy rả ở thế giới hiện thực.
“Đây đều là kết quả thôi diễn của ta, tặng ngươi để tham khảo đi.”
Trong lòng Tôn Nhị Lang thở phào, vội đa tạ Thạch Mẫu.
“Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi rằng, đối với mấy thôi diễn này, tiểu gia hoả ngươi cũng không nên quá tin tưởng.”
“Huyền Hoàng giới này, cũng như một hồ nước sâu trũng không thấy đáy. Nếu như gió êm sóng lặng, thì từng gợn nước trên mặt hồ, đều có thể thôi diễn ra được. Nhưng nếu vật dữ dưới đáy hồ nổi lên, quấy đến không thể sống yên ổn…”
“Thôi diễn của gợn sóng, tất nhiên sẽ khác xa so với hiện thực. Đạo lý này, sư tôn ngươi nhất định đã biết.”
“Cho nên trên thực tế, không có Thái Diễn tông bọn ta, cũng không thay đổi gì lắm.”
Giọng Hoá Đạo Thạch Mẫu vẫn văng vẳng bên tai, khi Tôn Nhị Lang hồi thần lại thì đã xuất hiện bên ngoài Thái Diễn tông.
Tầng tường pha lê vốn dĩ không rõ ràng lắm, không biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi một ánh sáng thần bí màu lam.
Cả Thái Diễn tông, dần trở nên trong suốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể triệt để biến mất khỏi thế giới này vậy.
“Tiểu lang quân, ngươi phải sống thật tốt đó.”
“Nếu không, Thái Diễn tông bọn ta không tìm được đường về nhà.” Lời của Y Thuật cười như không cười truyền đến.
Lại dường như là một trận ảo giác.
Còn đang ngây ngốc, trước mắt là Thiên thành Huyền Không, nhưng lại hoàn toàn đã biến mất trong cảm ứng của Tôn Nhị Lang.
“Nói đi là đi, cũng nhanh quá rồi.”
Tôn Nhị Lang oán thầm, trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng mất mác.
Đứng ngây ra tại chỗ thật lâu, rồi mới trở về, đem chi tiết chuyện đã trải qua bẩm báo với sư tôn.
Nhìn Thánh Hoàng không mặt im lặng ngồi ngay ngắn phía trên, Tôn Nhị Lang không khỏi có chút căng thẳng.
Mà lời tiếp theo của Thánh Hoàng, lại khiến hắn có chút ngơ ngác.
“Đánh dấu gì chứ, chẳng qua chỉ là Thạch Mẫu trêu chọc mà thôi. Hoá Đạo Thạch Mẫu, chính là bất thế kỳ vật. Kiếm Tấn cầu vồng kia, ngay cả vi sư nhất thời cũng không thể hiểu thấu, vậy mà trong thời gian ngắn mà hắn lại có thể phá giải…”
“Đều có thể truy ra nguồn gốc, vượt qua tinh hải, thì cớ gì ngay cả đường cũng tìm không ra.”
“Sư tôn, vậy rốt cuộc…” Tôn Nhị Lang có chút không hiểu, “Cảm giác huyền ảo mà sợi dây màu lam khi chạm phải Hoá Đạo Thạch trong ý thức của ta, thực sự không giả mà.”
Thánh Hoàng lại mười phần hiếm thấy mà cười.
“Là tạo hoá của tiểu tử ngươi.”
“Thiên hạ Hoá Đạo Thạch, theo ý nghĩa nghiêm túc mà nói, chẳng qua đều là mảnh vụn từ thân Thạch Mẫu phân ra mà thôi. Tuy tu sĩ có thể dùng thuật pháp Hoá Đạo Thần Nhất, khiến nó trở thành của mình. Nhưng mảnh vụn chung quy vẫn là mảnh vụn, cho dù là Hoá Đạo Thạch cực phẩm nhất, chung quy cũng không thể qua được Thạch Mẫu. Nhưng Thạch Mẫu thi triển bắn sợi dây màu lam kia vào ngươi, lại có chút như đá biến thành vàng…”
Giọng điệu Thánh Hoàng có chút kỳ lạ: “Tuy trước mắt phẩm chưa qua thượng phẩm, nhưng lại bị điểm hoá rồi, tương lai vô cùng có khả năng.”
“Đến một lúc nhất định, nói không chừng sẽ biến thành Thạch Mẫu thứ hai.”
“Vậy…” Không ngờ rằng đối phương sau khi rời đi, để lại một trò tạo hoá lớn như vậy cho mình. Tôn Nhị Lang không kìm được ngây ngốc.
“Không cần lo lắng. Mỗi người đều có tạo hoá riêng, hoặc có thể chỉ là Thạch Mẫu thấy ngươi thuận mắt hơn.” Thánh Hoàng nhàn nhạt nói.
“Vâng…” Tuy Tôn Nhị Lang đáp như vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn, hiển nhiên hắn nhất thời vẫn chưa thể thích ứng.
“Đúng rồi. Sư tôn, hơn vạn kết quả kia mà Thạch Mẫu thôi diễn…”
“Đợi sau khi ngươi bình ổn lại, mới làm phân tích báo lên đi.”
“Cẩn tuân sư mệnh.”
Tôn Nhị Lang có chút thất thần, rời khỏi Thánh Hoàng toạ.
Bất tri bất giác, lại đi đến nơi ở của vị văn nhân viết ‘Huyền Hoàng tam phân diễn nghĩa’ mà trước đây Y Thuật đã nói.
Chỉ thấy trước cửa nhà, vẫn như cũ tập trung không ít quần chúng.
Tuy không làm ra hành động gì quá đáng, nhưng lại là hổ rình mồi, gắt gao nhìn chằm chằm lối ra.
Dường như văn nhân trong đó, có thù không đội trời chung với bọn họ vậy.
Bọn họ trông thấy Tôn Nhị Lang, nhất thời sắc mặt vui vẻ, không thể chờ đợi mà sấn qua, muốn kể chuyện văn nhân đáng ghét kia ra.
Nhưng lại bị Tôn Nhị Lang chau mày cắt ngang.
Chúng nhân thức thời mà tản ra.
Tôn Nhị Lang sải bước tiến vào trong nhà.
Văn nhân uống đến say mèm, Tôn Nhị Lang cầm lấy bản thảo trên bàn rồi đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận