Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 833: Được bí lại mưu chức

Tuy mượn sự trợ giúp của lực lượng địa mạch, ba người họ đã nhanh chóng rời khỏi châu Kỳ Lĩnh.
Nhưng bọn họ vẫn có thể cảm ứng được tiếng nổ vang cùng chấn động khổng lồ truyền đến từ địa mạch tuôn trào.
Nó giống như một cơn sóng biển cực đại ập đến từ phía sau. Cho dù Lâm Linh có lực lượng cổ thụ Địa Mạch che chở, cũng bị lắc lư thân hình và chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu.
Không cần nghĩ cũng biết động tĩnh ở châu Kỳ Lĩnh kinh khủng đến mức nào.
Không chỉ các châu vực lân cận, ngay cả lãnh thổ của biển Tùng Vân xa xôi.
Cũng cảm nhận được chấn động nhẹ.
Trên đảo Hải Hiên.
Hội hỗ trợ của biển Tùng Vân đã có mười tám tên tu sĩ bắt đầu thảo luận sôi nổi về kế hoạch tương lai của tổ chứ.
Lúc này, trong phút chốc tất cả đều yên lặng.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc và bối rối.
“Hửm? Vừa rồi chắc không phải là ảo giác của ta đó chứ?” Hà Chính Hạo hỏi với vẻ mặt không chắc chắn.
Hà đạo hữu không hổ là tuấn kiệt thức thời vụ.
Tuy đã bỏ qua cơ duyên gia nhập hội vào lần đầu, nhưng sau khi hắn xác nhận tin tức Bùi Đà thành công thăng cấp lên Nguyên Anh là thật, hắn lập tức tới bái phỏng Quý Thiệu Ly lần nữa.
Cho dù đã bị từ chối ngay ngoài cửa bảy ngày nhưng hắn vẫn không từ bỏ.
Ngược lại, hắn vẫn kiên trì phát tin tức, trình bày nguyện vọng gia nhập hội mãnh liệt của mình.
Cuối cùng, Quý Thiệu Ly đã cảm động trước thành ý của hắn.
Vì vậy, Hà Chính Hạo trở thành một trong mười một tu sĩ của nhóm thứ hai gia nhập hội hỗ trợ của biển Tùng Vân.
Quý Thiệu Ly vuốt râu, không nói gì.
Người có tu vi cao nhất trong mọi người là Bùi Đà, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía châu Kỳ Lĩnh: “Không phải là ảo giác đâu. Ngay cả ở nơi này, chúng ta cũng có thể cảm nhận được đại địa khẽ rung chuyển. Xem ra có chuyện gì đó không hề nhỏ.”
“Thật đáng sợ. Không biết có bao nhiêu tu sĩ đã chết thảm trong kiếp nạn này.”
“Chẳng lẽ chiến tranh lại bắt đầu rồi?”
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Cuối cùng, Quý Thiệu Ly - người luôn chú ý đến động thái của Tiên Minh - ngay lập tức độc thông báo chính thức do chính phủ công bố.
“Châu Kỳ Lĩnh phát sinh địa chấn, đã có tu sĩ Hợp Đạo lập tức chạy tới hiện trường.”
“Trận địa chấn đã dần dần ổn định, tạm thời không có tu sĩ nào mất mạng khi sự việc phát sinh cả.”
“Qua điều tra sơ bộ, khả năng thảm họa tiếp tục xảy ra đã được loại trừ.”
“Không cần căng thẳng…”
Sau khi Quý Thiệu Ly chậm rãi đọc xong và nhìn về phía mọi người: “Chư vị, mọi người thấy thế nào?”
Hạng Tâm hừ lạnh lùng: “Tai họa lớn như vậy mà nói là không có tu sĩ chết. Ai tin?”
Tu sĩ tại đó cũng phụ họa theo: “Đúng rồi. Theo ta thấy là Tiên Minh cố ý giả cảnh thái bình.”
“Thật là càng ngày càng quá đáng, ngay cả thêu dệt thêm chuyện mà cũng lười nữa rồi ư?”

Phản ứng của mọi người giống như những gì Quý Thiệu Ly đã đoán trước.
Nếu như không phải nhóm người bản tôn là kẻ khởi xướng ra sự kiện địa chấn ở châu Kỳ Lĩnh này, chỉ sợ hắn cũng sẽ không tin vào chuyện phi lý rằng một tai họa kinh khủng như thế mà không gây ra bất kỳ thương vong nào cho các tu sĩ.
Tuy nhiên, hắn cũng không hề có ý định đứng ra chỉ chỗ sai.
Quý Thiệu Ly khẽ mỉm cười: “Được rồi, chuyện này thảo luận đến đây thôi. Nói với người mình thì không sao chứ ra bên ngoài thì tốt nhất vẫn nên giữ nó trong bụng. Nếu không, nó sẽ dễ dẫn tới phiền phức không cần thiết.”
Đám người ở đây, ai cũng không phải là kẻ ngu ngốc nên lập tức gật đầu tán đồng.
Một lần nữa, Quý Thiệu Ly đưa cuộc trò chuyện trở về chủ đề chính.
“Không phải tổ chức không tin mọi người, quả thật chuyện này có tầm quan trọng rất lớn, nếu như rò rỉ ra ngoài, chỉ sợ các vị đang ngồi ở đây đều khó thoát khỏi cái chết.”
“Cho nên, cần chư vị lập lời thề ước trước pho tượng “Chân Tiên cứu khổ cứu nạn, hồng trần từ bi”.
Quý Thiệu Ly đặt một tấm khế thư màu đỏ có khí tức yêu dị lên trước mặt mọi người.
Bùi Đà không chút do dự lập tức thề độc và khắc tên mình lên trên khế thư.
Những người còn lại cũng đồng loạt làm theo.
Quý Thiệu Ly hài lòng gật đầu và thu hồi khế thư màu đỏ.
Hắn lên tiếng: “Chư vị thấy thế nào về đại khảo Tiên Minh sắp tới?”
Mọi người hơi sửng sốt, nhất thời không biết Quý Thiệu Ly có ý gì.
Bởi vì mọi người có mặt ở đây đều nhậm chức trong thể chế Tiên Minh rồi.
Tuy đại khảo lần này thanh thế lớn, chiêu mộ một nửa chức vị. Nhưng nó hoàn toàn vô duyên với bọn họ.
Trừ khi…
Bọn họ từ chức ngay bây giờ và đăng ký thi một lần nữa.
Trước kia không phải là chưa từng phát sinh loại chuyện này.
Chỉ có những tu sĩ bất mãn với chức vụ đang đảm nhiệm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian dài, bọn họ đều không nhìn thấy hy vọng thăng cấp.
Chỉ những tu sĩ có hoài bão lớn mới như thế.
Suy cho cùng, đại khảo không dễ, ai có thể đảm bảo được sau khi từ bỏ chức vị ban đầu, còn có thể thuận lợi thi đậu một lần nữa chứ?
Hơn nữa, nếu làm như vậy thì sẽ đắc tội với cấp trên ban đầu của mình.
Nếu như không thể thành công thi vào lần nữa, chỉ sợ phải suy nghĩ đến việc đi tha hương tránh nạn.
Nếu không có lòng tin tuyệt đối, gần như sẽ không có ai lựa chọn cách làm giống như tráng sĩ cắt đứt cổ tay này.
Thấy mọi người tại đây đều trầm mặc, Quý Thiệu Ly cũng không giải thích trước.
Mà phân phát từng viên ngọc giản đến tay mọi người.
Sau khi mọi người xem xét thì đều đồng loạt cau mày.
Hiển nhiên bọn họ có thể nhìn ra, nội dung trong ngọc giản chính là cách thức đề thi đại khảo.
“Chẳng lẽ là…”
Bọn họ liên tưởng đến hành động thần bí trước đây của Quý Thiệu Ly.
Cùng với bối cảnh khủng bố thâm tàng bất lộ của hội hỗ trợ này.
Trong lòng mọi người không khỏi xuất hiện một sự suy đoán.
“Có thể ư?”
Rất nhanh, tất cả bọn họ đều âm thầm lắc đầu, tự bác bỏ.
Đề thi đại khảo nhập chức Tiên Minh là cơ mật trong cơ mật.
Cho dù bọn họ thỉnh thoảng có thầm phàn nàn về sự mục nát của Tiên Minh. Nhưng suốt nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe nói đến chuyện đề thi đại khảo bị rò rỉ.
Tuy phía sau hội hỗ trợ chắc chắn có thế lực lớn chống lưng.
Nhưng…
Hiện trường yên lặng trong chốt lát.
Vẫn là Quý Thiệu Ly lên tiếng xác nhận suy đoán nghĩ cũng không dám nghĩ ở trong lòng bọn họ.
“Nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn thì nội dung đề thi đại khảo lần này có lẽ đều ở trong ngọc giản.”
Lời nói nhẹ nhàng.
Nhưng lại như sấm sét giáng vào tai mọi người.
Rất nhiều tu sĩ trực tiếp đứng lên tại chỗ, trợn mắt há mồm hỏi Quý Thiệu Ly.
“Quý đạo hữu, chuyện này là thật ư?”
“Ta đã lừa gạt các ngươi bao giờ chưa?” Quý Thiệu Ly quả quyết nói.
Hắn yên lặng trong một lúc để cho mọi người có thời gian từ từ tiếp nhận đòn xung kích khổng lồ này.
Quý Thiệu Ly nhìn đám người Hà Chính Hạo, vẻ mặt ai nấy đều biểu hiện khác nhau, hắn nói tiếp: “Tuy nói có tổ chức ủng hộ, thực lực của mọi người chắc chắn sẽ tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn thăng chức theo cách này thì vẫn có chút khó khăn.”
“Suy cho cùng, mọi người bằng lòng gia nhập hội hỗ trợ chúng ta cũng không có bối cảnh hùng hậu gì.”
“Hơn nữa, biển Tùng Vân là một vùng đất xa xôi vắng vẻ, không thể so sánh với sự phồn hoa ở các châu trung tâm của Tiên Minh được.”
Sau khi Quý Thiệu Ly giải thích lý do tại sao hắn muốn hỗ trợ mọi người.
Hắn mở miệng hỏi: “Đề thi đại khảo thật sự ở đây. Không biết có những đạo hữu nào bằng lòng dấn thân đánh cược một lần?”
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.
Từ biểu cảm trên gương mặt mọi người, hắn có thể thấy được nội tâm rối rắm của bọn họ.
“Đây chỉ là vì ta muốn giúp đỡ các vị đạo hữu. Quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân các vị, ta tuyệt đối không ép buộc.” Quý Thiệu Ly mỉm cười nói thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận