Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1091: Truyền thuyết sáng thế

“Lực u ám này tuy có thể sẽ giúp chúng ta thoát khỏi Tiên Khư. Nhưng đó hẳn là trong tình huống chúng ta có thể an toàn khống chế nó.”
“Nếu không...”
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc: “Nếu như thế giới bị u ám này ăn mòn, e rằng kết cục không thể tốt hơn rơi vào Tiên Khư chỗ nào.”
Trong lúc hai người nói chuyện, tựa như đạt được một loại phụng dưỡng nào đó, u ám chiếm cứ nửa bên thân thể Mặc Nho Bân bỗng nhiên mở rộng lần nữa.
Gần như hoàn toàn chiếm đoạt cả thi thể.
Nhưng kỳ lạ là, loại luật động không ngừng tản ra từ trên người hắn lại trước sau không dừng lại.
Thậm chí còn rõ ràng hơn trước đó.
Giống như trái tim rung động phập phồng, quanh quẩn ở tuyệt địa U Ám này. Làm cho trong lòng Lý Phàm dần có dự cảm chẳng lành.
Mấy truyền pháp giả trong đội ngũ cũng nhìn ra tình huống hình như có phần không đúng.
Rất nhanh hạ mệnh lệnh tạm thời cách xa.
Trốn ra khoảng cách xa một chút, bất an mãnh liệt trong lòng Lý Phàm mới chậm rãi biến mất.
“Đề nghị của ta là triệt để phong tỏa tuyệt địa nơi này. Trước khi chưa làm rõ thuộc tính chân chính của lực u ám, đừng tuỳ tiện tiếp cận thi thể Mặc Nho Bân nữa.”
“Sau khi ta trở về cũng sẽ lập tức báo cáo phát hiện lần này cho trong hội. Một khi có tin tức cũng sẽ nói cho các ngươi biết trước.”
Thấy Lý Phàm cẩn thận như thế, truyền pháp giả Chu mặt ngoài gật đầu đồng ý, thực ra trong lòng lại hơi khinh thường.
“Đạo hữu cũng không cần căng thẳng quá mức. Bất kể ra sao, đặc tính rời bỏ Tiên Khư của lực u ám sẽ không thay đổi. Điều này cũng đã định trước bọn chúng sẽ không tập kích Huyền Hoàng giới.”
Lý Phàm thấy thế, lắc đầu, cũng không nói thêm gì.
Mặc Nho Bân đã chết, Lý Phàm cũng không cần thiết ở lại đây nữa.
Tuy hành trình báo thù đầu voi đuôi chuột, nhưng sự phát hiện của lực u ám lại mang ý nghĩa trọng đại.
Bái biệt mọi người Vạn Tiên Minh, Lý Phàm nhanh chóng triệu tập thành viên các bộ môn của Liên Hợp hội, kể lại những chuyện trải qua ở tuyệt địa U Ám lần này cho bọn họ.
“Lực u ám...”
Vẫn là Bách Hoa đạo nhân lên tiếng phát biểu trước nhất.
Suy cho cùng cũng là nhân vật sống sót từ thời kỳ thượng cổ, tuy thực lực Bách Hoa chẳng ra sao nhưng quả thực kiến thức rộng rãi.
“Dường như ta từng nghe một vị đạo hữu năm đó nói về thứ tương tự.”
“Năm đó hắn từng tận mắt xa xa nhìn thấy quê nhà của mình rơi vào Tiên Khư, vạn vật vỡ vụn, hình thành cảnh tượng mộng ảo một vòng sáng vặn vẹo kỳ dị.”
“Dựa theo miêu tả của hắn, cùng lúc Tu Tiên giới hoàn toàn biến mất trong Tiên Khư, ở hướng ngược lại tựa như cũng có lượng lớn vật chất phun ra ngoài.”
“Mắt thường, thần thức đều không cách nào phát giác, hắn chỉ bất hạnh bị sát mép của nó đánh trúng, lập tức bản thân đã bị trọng thương. Cho dù sau này khỏi hẳn cũng biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Nhìn Bách Hoa đạo hữu vẽ ra hình ảnh tu sĩ đáng sợ trên mặt trải rộng không động lúc nhúc màu đen, mọi người không kiềm được vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Mà Xảo Công cư sĩ dường như cũng nhớ ra gì đó: “Năm đó ban đầu khi lực lượng Tiên Khư bao phủ ‘Tổ’, thực ra bọn ta rất có lòng tin độ qua kiếp nạn.”
“Bởi vì tính toán dựa theo cường độ thân thể còn lại của Tổ khi đó thì đủ để ngăn chặn lực hấp dẫn của Tiên Khư. Nhưng về sau, lực hấp dẫn của Tiên Khư càng ngày càng mạnh là một mặt...”
Xảo Công cư sĩ lộ vẻ mặt bừng tỉnh: “Cường độ của Tổ ngày càng yếu đi mới là nguyên nhân căn bản nhất! Giống như có đồ vật mang tính mấu chốt nào đó đang không ngừng xói mòn. Dẫn đến thân thể Tổ dần dần mục nát.”
“Lúc ấy các vị trưởng lão đều là trăm mối không thể giải. Cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi việc này cho sự cường đại của Tiên Khư.”
“Hiện tại xem ra, thứ biến mất rất có thể là lực u ám này.”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy lời của hai người thì như có điều suy nghĩ: “Ý của các ngươi là, thực ra lực u ám cũng là một phần trong hệ thống lực lượng tu sĩ tu luyện. Chỉ có điều tương phản với lực hút mang tính chất tự nhiên của Tiên Khư, bởi vậy trong quá trình đến gần Tiên Khư, bị cưỡng ép tróc ra.”
“Lực u ám của Tu Tiên giới khác lại bởi vậy mà tách rời. Nhưng ở Huyền Hoàng giới, lại vì một loại nguyên nhân chưa biết nào đó, tất cả đều hội tụ một chỗ. Vẫn trói chặt cùng một chỗ với Huyền Hoàng giới.”
“Nếu có một ngày, Huyền Hoàng giới có thể thoát khỏi Tiên Khư. Lực u ám hẳn sẽ trở về thế gian vạn vật Huyền Hoàng một lần nữa.”
Nghe xong phân tích của Lý Phàm, Xảo Công cư sĩ và Bách Hoa đạo nhân đều gật đầu.
Lúc này, Liễu Như Trần của Dược Vương tông bỗng cất nói: “Tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy cái gọi là lực u ám này, nhưng ta từng xem một truyền thuyết như thế này trong quyển sách cổ nào đó.”
“Lưu truyền trong các tộc đàn nhân loại, là về khởi nguyên của nhân loại.”
“Ban đầu, thế gian không hề tồn tại nhân loại, cũng không tồn tại các Tu Tiên giới. Trong hư vô tuyệt đối, phân ly rải rác mấy sinh linh cường đại. Về sau, một người trong đó cảm thấy nhàm chán, bèn lấy bản thân làm nguyên liệu, sáng tạo, mở ra từng thế giới.”
“Từ từ, trong hư vô dần trở nên tràn đầy. Mà tồn tại khác cũng dần bị những thế giới lạ lùng này hấp dẫn, sôi nổi bắt chước. Lấy bản thân làm nguyên mẫu, sáng tạo ra đủ loại chủng tộc khác nhau.”
“Mà tổ tiên của nhân loại cũng là người lúc đầu sáng tạo chư giới.”
Hiển nhiên mọi người đều là lần đầu nghe nói về truyền thuyết này, sôi nổi nổi lên hứng thú nghe.
“Tuy thế gian trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh những sinh linh cường đại này liền phát hiện dị thường. Bởi vì tất cả tồn tại được bọn họ sáng tạo ra đều không thể giống như bản thân bọn họ, bất tử bất diệt. Có cái gọi là giới hạn thọ mệnh.”
“Náo nhiệt chỉ là tạm thời, rất nhanh thế gian lại quay về vắng lặng. Ngẫu nhiên sáng tạo vì hứng thú của bản thân, nhưng nếu phải liên tục sáng tạo như vậy thì lại trở thành gánh nặng.”
“Cho nên sinh linh cường đại sôi nổi mất đi hứng thú với sinh mệnh bọn họ sáng tạo.”
“Nhưng có một người không phải như thế. Hắn không muốn nhìn thấy tạo vật của mình cứ như vậy biến mất, sau đó vậy mà đánh bại đồng bạn của mình, cũng rút ra lực lượng từ trên người hắn, tặng cho tất cả tạo vật thế gian.”
“Vì vậy, sinh linh thế gian bèn có năng lực sinh sôi.”
Lời Liễu Như Trần tới đây lại bỗng ngừng lại.
Mọi người đang nghe được say sưa, dồn dập dùng ánh mắt ra hiệu hắn tiếp tục nói tiếp.
Liễu Như Trần nhún vai: “Kế tiếp hết rồi.”
“Đơn giản là những lời giải thích giống như phải cảm tạ ân điển thần linh sáng thế.”
“Ta sở dĩ liên hệ tới lực u ám là bởi vì có lẽ có thể đạt được gợi ý từ bên trong, nghiên cứu mất đi hoặc là đạt được lực u ám rốt cuộc có ảnh hưởng gì đối với tu sĩ chúng ta.”
“Nếu như nói lực u ám này là bản thân tồn tại trong cơ thể chúng ta chỉ là theo sự xuất hiện của Tiên Khư mà phân tách. Đây chẳng phải có ý nghĩa là, chúng ta bây giờ...”
“Là không hoàn chỉnh?”
“So sánh với tu sĩ lúc Tiên Khư còn chưa xuất hiện, chúng ta lại có gì khác biệt?”
Xảo Công cư sĩ nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
“Ta nói mà, từ sau khi Tiên Khư chi kiếp xảy ra, ngộ tính, sức sáng tạo của ta tựa như đều kém xa trước rồi?”
“Sẽ không vì nguyên nhân này chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận