Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 904: Hư không xuất hiện Truyền Pháp

Sắc mặt Lý Phàm trở nên âm u, không nói một lời.
Lập tức vận ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ muốn tu bổ các tổn hại trong thần hồn.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là Vô Cực Doanh Hư Pháp được xưng là ‘sức mạnh không dứt, thần hồn không diệt’ lại mất đi công dụng phục hồi khi đối mặt với thần hồn khô héo này!
Cảm nhận được vết tối đen trong thần hồn gần như có xu thế lan ra. Trong lòng Lý Phàm trầm xuống dứt khoát lựa chọn cắt đi bộ phận mục nát này.
Trong đầu giống như bị đại chùy gõ mạnh vào, Lý Phàm lập tức hoa mắt cảm thấy choáng váng.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, trong nháy mắt hiệu quả thần hồn bồi dưỡng ít nhất hơn nửa năm của Vô Cực Doanh Hư Pháp bị quét sạch!
Lý Phàm trong thoáng chốc đã hiểu ra trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như biến lượng cường độ của thần hồn thành một trị số cụ thể, vậy các loại tổn hại thần hồn mà Lý Phàm chịu trước đây đều tạm thời cắt giảm trị số này. Sau khi vận Vô Cực Doanh Hư Pháp trị số sẽ quay lại đỉnh một lần nữa.
Nhưng thần hồn khô héo không biết nguồn gốc này rõ ràng trực tiếp ảnh hưởng đến giới hạn trị số của cường độ thần hồn!
Cho dù Vô Cực Doanh Hư tu bổ như thế nào, giới hạn vô cớ bị mất đi cũng đành bất đắc dĩ!
Trong mắt Lý Phàm ánh lên một tia nguy hiểm, cơ thể lóe lên theo bản năng tránh xa Hàn Trung đã say như chết ở trước mặt.
Con sâu rượu này giống như không hề ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ nói sảng.
Cố gắng kiềm chế sát ý trong lòng xuống, ánh mắt Lý Phàm khẽ lóe lên, một thác nước bỗng xuất hiện trên đầu Hàn Trung.
Phốc!
Sau đó chảy vào người Hàn Trung không ngừng.
“Hửm? Ơ!”
Hàn Trung thật sự say như chết, bị nước xối hồi lâu mới chậm chạp tỉnh lại.
Hắn hơi ngơ ngác nhìn thác nước trên trời, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Tỉnh rồi?” Sau đó giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm truyền vào tai hắn.
Lúc này Hàn Trung mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng hắn có thêm một vị khách không mời mà đến.
Vừa giơ tay định ngăn dòng nước, vừa chậm rãi đứng dậy.
“Ngươi là...”
“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta rất hứng thú với cảnh ngộ của ngươi.” Ánh mắt Lý Phàm không ngừng đánh giá Hàn Trung.
Trong lòng Hàn Trung bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Thấy người đến không có ý tốt, Hàn Trung không dám thất lễ.
Chắp tay cung kính nói: “Tiền bối cứ hỏi, ta biết nhất định sẽ nói, không giấu giếm thứ gì.”
Lý Phàm khẽ gật đầu: “Ta vừa nghe ngươi nói trong mơ không ai tin tưởng ngươi...”
“Chuyện này là thế nào?”
Hàn Trung nghe vậy, nét mặt bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
“Thật ra là....”
“Một trải nghiệm khá kỳ diệu của vãn bối. Ta từng kể với người khác nhưng không ai tin. Thậm chí còn báo lên Tiên Minh nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nếu như tiền bối thật sự có hứng thú với chuyện này ta có thể kể lại một lần.”
Hàn Trung lo lắng nói.
Sau khi nhận được sự cho phép của Lý Phàm, hắn mới im lặng một lúc giống như sắp xếp từ ngữ.
Sau đó mới chậm rãi nói: “Không biết bao nhiêu năm trước, ta đã làm một việc ngu xuẩn...”
Chỉ mới câu đầu tiên đã bị Lý Phàm cắt ngang.
“Không biết bao nhiêu năm trước là cái gì?” Lý Phàm nhìn tu sĩ Kim Đan cùng lắm chưa đến trăm tuổi ở trước mặt, khẽ chau mày.
Hàn Trung cười khổ: “Bởi vì vãn bối thật sự không biết từ khi ta rời khỏi Huyền Hoàng giới rồi quay trở lại rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu lâu. Người quen đã chết, thậm chí thân phận Tiên Minh ban đầu của ta cũng đã bị xóa bỏ bởi vì trôi qua quá lâu.”
“Ngay cả Thiên Huyền Kính cũng không nhận ra ta. Không ít độ cống hiến ta tích lũy trước đây đều mất hết.”
Lý Phàm nghe đối phương nói ‘rời khỏi Huyền Hoàng giới’, tim khẽ nhảy lên.
Và câu ‘quay trở lại’ ở phía sau càng khiến hắn chắc chắn đầu sỏ gây nên dao động không gian dị thường kia chính là Hàn Trung ở trước mặt.
Điều này khiến Lý Phàm không khỏi hiếu kỳ về cảnh ngộ của đối phương.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Hàn Trung thấy Lý Phàm không cười nhạo, không khỏi kinh ngạc.
Thuận tay cầm vò rượu bên cạnh lên uống một ngụm.
Sau đó kể tiếp: “Năm đó lúc ta còn trẻ tràn trề sức sống, luôn giữ thái độ nghi ngờ đối với mọi quyền uy.”
“Khi du ngoạn đến châu Cửu Sơn đã kinh hãi trước kỳ cảnh cửu sơn đan xen, tu sĩ không thể bay qua. Lại nghe nói sử dụng truyền tống trận trong châu Cửu Sơn rất nguy hiểm...”
“Không biết lúc đó ta nghĩ như thế nào, cứ khăng khăng thử tìm đường chết.”
Hàn Trung thở dài.
Lý Phàm nheo mắt lại trong thoáng chốc nhớ đến điều gì đó.
Lúc trước khi đọc tài liệu về châu Cửu Sơn, Lý Phàm từng xem qua một giai thoại.
Kể rằng từng có tu sĩ xui xẻo, mang theo lòng thử vận may cứ muốn thử dùng truyền tống trận ở châu Cửu Sơn.
Kết quả trực tiếp bị truyền tống đến bên ngoài Huyền Hoàng giới, không thấy quay về nữa.
“Ngươi chính là tên xui xẻo bị truyền tống ra ngoài Huyền Hoàng giới trong truyền thuyết đó sao?” Lý Phàm buộc miệng hỏi.
Hàn Trung không ngờ rằng vị tiền bối này đã từng nghe câu chuyện của mình, sắc mặt lập tức ửng đỏ.
“Chính là vãn bối. Năm đó không biết trời cao đất dày quả thật làm chuyện ngu xuẩn.”
Lúc này Lý Phàm càng hứng thú: “Sau khi ngươi rời khỏi Huyền Hoàng giới thì đi đâu? Đã nhìn thấy những thứ gì?”
Hàn Trung thoáng chốc hốt hoàng và mê mang.
“Thật ra...”
“Ta cũng không rõ vị trí mà ta ở sau khi rời khỏi Huyền Hoàng giới. Dường như bị bao vây bởi một lớp bọc không khí vô hình, lang thang trôi nổi trong bóng đêm mênh mông vô tận.”
“Ở thế giới bên ngoài đa số đều là màu đen vĩnh viễn không thay đổi, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài quang cảnh vặn vẹo vút qua.”
“Nhưng...”
Hàn Trung run cầm cập: “Lúc đó ta sắp bị ép phát điên, cho nên không xác định được thứ ta nhìn thấy rốt cuộc có phải là ảo giác hay không.”
“Cho nên cuối cùng ngươi đã nhìn thấy thứ gì?” Giọng điệu của Lý Phàm đã có chút mất kiên nhẫn.
“Ta nhìn thấy....” Hàn Trung do dự một lúc lâu.
Nét mặt dường như chứng tỏ hắn đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Sau đó hắn mới thấp giọng run rẩy nói: “Dường như ta đã nhìn thấy Truyền Pháp thiên tôn.”
Nói rồi hắn dùng Thủy Kinh Thuật chiếu lại cảnh tượng mà mình đã thấy.
Trên quầng sáng hình tròn là bóng tối vô tận.
Bỗng nhiên một luồng kim quang xuất hiện.
Rõ rành rành trong bóng tối này.
Càng đến gần kim quang mơ hồ hiện thân.
Mái tóc trắng với bộ râu dài phất phơ. Nét mặt nghiêm nghị, không giận tự uy.
Mà trong Vạn Tiên Minh, Huyền Hoàng giới đương nhiên không ai không biết đến diện mạo của người này!
Giống hệt với tượng đá Truyền Pháp thiên tôn đứng sừng sững ở mỗi thiên thành Huyền Không.
“Hắn...”
“Chắc hẳn là Truyền Pháp nhỉ?”
Hàn Trung không chắc chắn hỏi.
Lý Phàm nhìn cảnh tượng trong quầng sáng chăm chú, khẽ gật đầu.
Lý Phàm không hề cảm thấy bất ngờ về việc Truyền Pháp xuất hiện ở bên ngoài Huyền Hoàng giới.
Điều thật sự khiến hắn chú ý là...
Món đồ phía sau Truyền Pháp.
Chỉ thấy Truyền Pháp lao vùn vụt trong hư không vô tận, vô số xiềng xích vàng kim vươn ra từ trên người hắn.
Nối liền với thứ ngoài sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận