Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1178: Di hải giấu huyền cơ

Tuy đã quyết định tìm được tin tức có liên quan đến vĩ lực tinh hải từ trong một nền văn minh còn sót lại khác nhưng Lý Phàm thánh thai vẫn không lỗ mãng tìm đến tận nơi ngay lập tức.
Dù sao bản thân đã vượt qua cả một nửa Tinh hải chí ám, để chống lại sự ăn mòn của căn bệnh lạ đốm đen hư không, liên tục cắt mòn thần hồn, sức mạnh suy yếu với mức độ to lớn.
Nếu việc tìm hiểu thông tin không thành, ngược lại còn sơ suất bị đối phương tóm sống, vậy chẳng phải là câu chuyện cười lớn?
“Nơi đây đã có thể có văn minh tồn tại, chắc hẳn cũng có phương pháp phòng tránh đủ loại ăn mòn kỳ lạ trong hư không. Ta âm thầm ẩn nấp trước, dần khôi phục sức mạnh rồi tính sau.”
Chỉ trong giây lát trôi qua, Lý Phàm thánh thai đã vạch ra kế hoạch.
Đầu tiên điểm vào mi tâm một cái, bất thình lình, bên trong thần hồn vốn đang vô cùng yếu ớt được thiếp lập một lớp cấm chế. Chỉ ngay khi có gì không ổn là có thể tự giải thoát, chỉ tích tắc sau hồn phi phách tán.
Sau đó Lý Phàm mới che giấu thân hình bắt đầu thăm dò biển di vật này.
Hắn cũng không dõi theo bóng người lén lén lút lút trước đó nữa bởi vì sợ là kế sách dụ địch xâm nhập của đối phương. Mặt khác, Lý Phàm thánh thai đã chọn phương hướng, quay đầu xâm nhập thăm dò.
“Trong hư không nguy hiểm bủa giăng này, nếu có tu sĩ ẩn nấp, tất cần dùng tới các loại phòng hộ trận pháp, cấm chế. Chỉ cần tìm ra những khí tức này là có thể tìm ra gốc rễ. Trình độ trận đạo của ta dẫn trước mấy thế hệ Huyền Hoàng giới, chắc hẳn vô địch thủ tại nơi này.”
Vốn dĩ Lý Phàm nghĩ như thế.
Nhưng hắn tìm tòi hơn mười ngày liền tù tì trong biển di vật cũng không tìm ra bất kỳ khí tức trận pháp văn minh gì. Thậm chí đến cả một chút sự sống, hắn cũng không cảm ứng được.
Tới mức Lý Phàm thánh thai hơi nghi ngờ, cái bóng mờ trông thấy trước đó liệu có phải là ảo giác của bản thân hay không.
Nhưng hắn không dễ dàng từ bỏ, hệt như thợ săn kiên nhẫn, từ đầu đến cuối luôn phục kích trong bóng tối chờ đợi con mồi xuất hiện.
Lại thêm mười bảy ngày trôi qua nữa, cuối cùng hắn đã có thu hoạch.
Một tiểu đội có tổng cộng ba tên tu sĩ tạo thành, trên người bọn họ mặc thiết giáp kỳ quái, khom lưng di chuyển, hết sức cẩn thận.
Mà cách bọn họ xuất hiện đúng thật hơi vượt ngoài dự kiến của Lý Phàm.
Vài vị trí chỗ di vật lặng ngắt như tờ trôi nổi giữa không trung kia biến ảo một phen, kế tiếp một đường hầm tự dưng xuất hiện.
Lý Phàm híp mắt nhìn đảo một vòng, thu hết tất cả di vật những tu sĩ kia vào tầm mắt.
Sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Tuyệt diệu! Không phải trận pháp đơn lẻ mà là cải tạo hình thành dựa trên nền tảng các di vật trôi nổi tự nhiên này, gần như hoàn toàn hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh.”
“Càng quan trọng hơn chính là…”
Lý Phàm thánh thai chậm rãi tiến đến gần các di vật trôi nổi này thêm chút.
“Những món đồ đến từ Tu Tiên giới đã bị hủy diệt, hoặc ít hoặc nhiều đều lây dính chút lực lượng Triện Tự Chân Tiên. Nhờ đó tạo thành một lớp phòng hộ tự nhiên, có thể che đậy tri giác thần thức các tu sĩ khác với mức độ lớn nhất. Đây cũng là nguyên nhân trước đó ta tìm kiếm vất vả mà không phát hiện ra nơi bọn họ ẩn thân…” Trong chớp mắt Lý Phàm hiểu ra.
Thật ra mức độ tinh diệu của trận pháp này chỉ ở mức bình thường, có điều hỗn tạp, sau khi rót thứ lực lượng Triện Tự Chân Tiên dẫn tới chư giới bị hủy diệt vào lại bất ngờ tăng lên không chỉ một cấp bậc. Thậm chí với trình độ trận đạo trước mắt của Lý Phàm cũng không có bất kỳ phương pháp phá giải tốt nào.
Đương nhiên, nếu không nhắm vào tác dụng phụ những di vật kia có thể mang đến, muốn cưỡng chế phá trận, hắn vẫn có thể làm được. Có điều như thế lại đi ngược lại dự tính ẩn nấp thu thập tin tức.
Lý Phàm nhìn cửa vào đường hầm ẩn kia, cuối cùng đè nén dự định xông thẳng tới đó.
Mà hắn đã đi theo sau lưng ba người kia, quan sát cẩn thận cả quá trình.
Ngoại trừ người mặc bộ thiết giáp kỳ quái, vóc người ba tên tu sĩ này có cũng không khác biệt gì so với Huyền Hoàng giới.
Hình như lần này bọn họ ra ngoài là để tìm kiếm vật tư trong biển di vật.
Chẳng qua đồ bọn họ cần khiến Lý Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ.
Dường như không có bất kỳ điểm tương đồng nào, từ mảnh vỡ pháp bảo tới từng mảng phế tích kiến trúc, hoặc là xương khô của vài tu sĩ, toàn bộ đều là mục tiêu thu thập của bọn họ.
Bọn họ không cất giữ luôn trong nhẫn trữ vật mà dùng một sợi dây thừng màu đen, buộc chúng nó lại với nhau, kéo lê ở sau lưng.
“Cảnh tượng này…” Lý Phàm hơi ngẩn người.
Ngược lại đã làm hắn nhớ tới cảnh tượng Truyền Pháp dùng xích vàng vận chuyển mảnh vỡ thế giới trong không trung.
“Chẳng lẽ có liên quan gì trong chuyện này sao?”
Sau gần nửa ngày, khi di vật được buộc sau lưng đã nhiều tới hơn hai mươi món, hình như ba tên tu sĩ này mới xảy ra bất đồng.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ đợt tìm kiếm này dưới sự chỉ huy của người dẫn đầu.
Bọn họ mang theo vật tư, xoay người bay về phía cửa đường hầm.
Lý Phàm thấy thế cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Hình như phạm vi ba tên tu sĩ chia nhau ra ngoài có giới hạn, không cách quá xa nơi bọn họ ẩn nấp. Rất nhanh đã một lần nữa đi tới trước đường hầm ẩn kia.
Chỉ thấy trên thiếp giáp một người trong số đó chợt lóe lên từng tràng ánh sáng lấp lánh theo quy luật.
Lý Phàm cảm nhận được một dao động có quy luật kỳ diệu phát ra từ trên chính bộ thiết giáp.
Hệt như đã khởi động cơ quan gì đó, vị trí di vật im lìm xung quanh nhanh chóng biến đổi, cửa vào hình tròn lặng lẽ xuất hiện.
Ba tên tu sĩ cùng nhau vừa túm vừa lôi hơn hai mươi món vật phẩm kia bay vào trong đó.
Lý Phàm cũng che giấu bóng dáng muốn tiến vào theo.
Không ngờ hắn vừa mới đến cửa vào đường hầm, một tràng còi báo động chói tai bỗng dưng vang lên.
Trong lòng Lý Phàm giật thót một cái, đưa phân thần bản thân đã chuẩn bị sẵn trước đó bám vào một món vật phẩm trong số đó.
Còn chính bản tôn thì cấp tốc lùi trốn ra xa.
Bởi vì có sự tồn tại của phân thần, tiếng cảnh báo không biến mất dù Lý Phàm thánh thai đã rời đi.
Ba tên tu sĩ vô cùng căng thẳng quan sát xung quanh, sau khi không phát hiện ra dấu hiệu kẻ địch xâm nhập trái lại đưa mắt tập trung vào số vật phẩm bọn họ đã thu thập lần này.
Sau đoạn thương lượng ngắn ngủi, bọn họ tách những món vật phẩm này ra, thử đưa từng cái khác nhau vào trong.
Cuối cùng bọn họ tìm ra cái mà phân thần Lý Phàm bám vào.
Bọn họ không chọn cách tiêu hủy mà dốc sức ném nó về phía sâu trong biển di vật.
Ngọn nguồn uy hiếp biến mất, tiếng cảnh báo cũng dừng lại.
Ba người mới xoay người trở về.
Cách đó không xa, Lý Phàm nhìn cửa vào đường hầm chậm rãi đóng lại, cuối cùng không chọn xông vào nữa.
“Thú vị đấy, cách thức cảnh giác vậy mà có thể phát hiện ra ta.”
Ánh mắt nhấp nháy, hắn đi tới cạnh di vật bị ném ra kia.
“Quả nhiên có hơi kỳ lạ, xem xét từ mặt ngoài, ảnh hưởng của Triện Tự Chân Tiên vẫn tồn tại như trước. Nhưng trên thực tế, lực lượng bám vào đã cực kỳ ít ỏi.”
“Thời gian dài như thế, phân thần yếu ớt kia của ta không phải chịu bất kỳ tổn thương nào…”
Thu hồi phân thần trở lại trong người, Lý Phàm tiện tay cầm lấy món di vật kia, cẩn thận quan sát một lần nữa.
Dường như là một món pháp bảo cờ lệnh, có điều lá cờ đã rách rưới, chỉ còn lại một cán cờ trơ trọi.
Linh tính đã mất hết, không cách nào phát huy năng lực vốn có của nó được nữa.
“Bọn họ thu thập những món đồ này làm gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận