Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 195: Tử Tiêu Quan Hồn Thuật

Hai người Lý Phàm và Chương Thiên Mạch thay đổi cách ăn mặc, lặng lẽ lẻn vào Ninh Viễn thành.
"Sư huynh, đệ thấy nếu thật sự có người định gây rối, muốn phục kích chúng ta thì phương pháp tốt nhất chính là ra tay bất ngờ."
"Rất có khả năng bọn chúng mai phục ở gần Xích Hà, người tình trước kia của huynh."
Lý Phàm truyền âm.
Gương mặt Chương Thiên Mạch hơi đỏ lên, suy tư một lát, bảo: "Sư đệ, đệ nói rất có lý. Chúng ta đến Túy Tiên Lâu quan sát trước xem sao."
Lý Phàm đi theo Chương Thiên Mạch đến tới gần tửu lâu phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành.
Đối diện tửu lâu chính là một câu lan cỡ lớn.
Trên đài lúc này đang có hí khúc, dân chúng xung quanh vây xem thành một vòng, cực kỳ náo nhiệt.
Còn lầu trên của Túy Tiên Lâu, cửa sổ mở rộng ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đùa phóng đãng của những nữ nam trẻ tuổi.
Vừa đến đây, Chương Thiên Mạch đã dán mắt nhìn chằm chằm vào một nữ tử mặc đồ hóa trang, anh khí bất phàm trên sân khấu.
Y giống như bị hút chặt, không thể dời mắt.
Lý Phàm thì lẫn trong đám người, tìm kiếm Sở Lương đang mai phục.
Có lẽ vì Chương Thiên Mạch và Lý Phàm còn chưa tới nên lúc này, Sở Lương cũng không che giấu hành tung.
Gã chỉ ẩn giấu khí tức, trốn trong đám người vây xem.
Lý Phàm không phí chút công phu nào thì đã tìm ra gã.
"Sư huynh, sao người nọ nhìn khá quen mắt?"
Lý Phàm đánh thức Chương Thiên Mạch đang chìm đắm trong màn biểu diễn của Xích Hà, dùng thần thức truyền bộ dạng của Sở Lương qua.
"Hả? Đúng là có vẻ quen mắt. Hắn ta là…?" Qua hồi lâu, vị Chương sư huynh mới nhớ ra Sở Lương này là người nào.
"Sở Lương? Không phải vì không thể tu hành, hắn ta đã sớm bị trục xuất khỏi sơn môn sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Chương Thiên Mạch cả kinh.
Lý Phàm cũng nhân cơ hội, nói: "Sở Lương này hình như không phải phàm nhân? Như là đang ẩn giấu tu vi?"
Chương Thiên Mạch thầm gật đầu: "Đúng là như vậy. Trong này tất có điểm kỳ quặc."
Y nghĩ một chút, bảo: "Sư đệ, hai người chúng ta một trước một sau, vây hắn ta lại. Sau đó cùng lúc dùng “Xuân Lôi Chấn” chế phục hắn ta trước. Rồi lại tra hỏi."
Tin tức liên quan đến “Xuân Lôi Chấn” lập tức xuất hiện trong đầu Lý Phàm, đây là một loại phương pháp công kích thần thức trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết.
Được ví như tiếng sấm sét đầu tiên trong thiên địa, tạo thành chấn động tinh thần, khiến đối thủ trong phút chốc mất đi quyền khống chế thân thể.
"So với “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, đa số công pháp trước đó mình từng gặp hình như đều chỉ dùng để nâng cao cảnh giới tu luyện, còn pháp môn công kích kèm theo thì lại bị thiếu khuyết, giống như bị cắt xén có chủ đích vậy.”
“Có lẽ chỉ những công pháp như “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” thời thượng cổ này mới có thể xem như một môn công pháp thực thụ.”
Sau khi so sánh, Lý Phàm không khỏi suy nghĩ như thế.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán thoáng qua, bây giờ Lý Phàm không có thời gian cho việc này.
Sau khi đáp vâng, hắn và Chương Thiên Mạch phân tán trong đám người, lặng lẽ bao vây Sở Lương.
Tính cảnh giác của Sở Lương này không khỏi quá thấp.
Đến khi sư huynh đệ Lý Phàm gần đến bên người, gã mới ẩn ẩn cảm thấy không đúng.
Khi nhìn thấy Chương Thiên Mạch đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Sở Lương mới đột nhiên tỏ ra kinh hãi.
Thế nhưng, gã chưa kịp trở tay thì đã bị hai luồng “Xuân Lôi Chấn” một trước một sau đánh trúng.
Ngay tức khắc, hai mắt của gã dại ra, cả người cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Chương Thiên Mạch tiến lên khống chế, yên lặng mang gã ta đến một nhà dân không người.
Lúc này, Sở Lương đã khôi phục ý thức, gắt gao nhìn Chương Thiên Mạch chằm chằm bằng ánh mắt tràn đầy thù hận,.
"Ngươi là Sở Lương? Tại sao xuất hiện ở đây?"
“Trong ba mươi năm ngắn ngủi, vậy mà ngươi, từ một phàm nhân không thể tu hành, đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ."
“Rốt cuộc ngươi dùng tà pháp gì?”
Chương Thiên Mạch gằn giọng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc,.
Sở Lương hừ lạnh một tiếng, dùng sự im lặng đáp lời.
"Ngươi cho rằng không nói thì ta không có biện pháp biết được sao." Chương Thiên Mạch tỏ vẻ khinh miệt.
"Bàng môn tán tu, sao có thể đoán nổi bản lĩnh của danh môn chính tông chúng ta!"
Dứt lời, năm ngón tay Chương Thiên Mạch biến thành trảo, chụp vào đầu Sở Lương.
Trong phút chốc, Sở Lương như bị sét đánh.
Toàn thân của gã không khống chế được mà run rẩy.
Vẻ mặt của gã cực kỳ thống khổ, hai mắt dần mất đi thần thái.
Trong khi đó, Chương Thiên Mạch vẫn vững vàng nắm chặt lấy đầu của Sở Lương.
Cuối cùng, đồng tử của Sở Lương trở nên ảm đạm, chỉ còn lại cơ thể co rút theo bản năng.
"Bịch!"
Tiện tay ném Sở Lương đã mất đi giá trị lợi dụng trên mặt đất, Chương Thiên Mạch đứng sững tại chỗ, thật lâu không nói.
"Sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì?" Nhìn thấy cảnh tượng ban nãy cực giống sưu hồn, Lý Phàm chớp chớp hai mắt.
Chẳng qua, hắn tạm thời không có bất kỳ hành động khác lạ nào, chỉ lên tiếng hỏi thăm.
Chương Thiên Mạch không lập tức trả lời, vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó trong miệng:
“Lấy thiên địa chi tuỷ…”
"Tế thiên địa chi phách…"
"Nghịch thiên địa chi lý…"
Dường như tinh thần của y bị chấn động mạnh, tạm thời khó thể kiềm chế được bản thân.
"Sư huynh!" Lý Phàm không thể không lên tiếng lần nữa, đánh thức y.
"Phù…" Chương Thiên Mạch thở hắt ra một hơi, chậm rãi khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
Y tỏ ra cực kỳ ngưng trọng: “Sư đệ, e rằng chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của huynh và đệ.”
“Chúng ta phải nhanh chóng kết thúc công việc ở đây rồi trở lại tông môn, huynh phải bẩm báo cho chưởng môn sư tổ."
Lý Phàm cũng tỏ vẻ kinh hãi: "Rốt cuộc là chuyện gì mà lại phải kinh động đến sư tổ?"
Lúc này, Chương Thiên Mạch mới kể sơ lại chuyện có một vị tiên tôn truyền tân pháp, không cần tư chất linh căn cũng có thể tu hành.
"Trong thành còn có ba đồng lõa, ngoài ra, Tống quản sự kia cũng tu hành tân pháp, hiện giờ đã có tu vi Kim Đan. Đệ đi theo ta bắt ba đồng lõa Trúc Cơ kia trước."
"Tống quản sự cảnh giới Kim Đan kia thì phải làm sao?" Lý Phàm tò mò hỏi.
"Yên tâm, giao cho ta là được. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Chương Thiên Mạch tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lý Phàm gật đầu, cũng không phản bác.
Kế tiếp, hai người không phí nhiều công sức, dễ dàng tóm được cả ba tên tu sĩ Trúc Cơ có ý đồ phục kích kia.
"Sư đệ, đệ chờ huynh ở đây, thuận tiện canh giữ đám người này. Để huynh đi bắt Tống quản sự xong rồi trở lại.” Chương Thiên Mạch dặn dò.
Nhân cơ hội này, Lý Phàm xem xét sở học của Lý Trần mà mình đang chiếm cơ thể một lượt, nhưng chẳng tìm thấy sưu hồn thuật Chương Thiên Mạch vừa mới thi triển.
Vì vậy, hắn mở miệng hỏi: “Sư huynh, sưu hồn thuật này dùng như thế nào? Lúc này đệ cũng nhàn rồi, thuận tiện thử tìm xem trong đầu ba người này có tin tức gì hữu dụng không.”
Chương Thiên Mạch hơi ngạc nhiên, quan sát Lý Phàm vài lần, cười bảo: "Trước giờ ai nói sưu hồn thuật này quá mức tàn nhẫn nên không chịu học đây.”
"Hôm nay suýt nữa bị người mai phục, đệ đã hiểu được sự hiếm ác của tu tiên giới, khúc mắc đã được giải."
"Sư đệ, nhớ lấy, đại đạo chi tranh, nửa bước cũng không thể lùi."
“Càng không thể có lòng dạ đàn bà.”
"Đừng nói là sưu hồn thuật, đến cả lấy thân thể tu sĩ luyện chế con rối, dùng hồn phách tế luyện pháp khí, nhưng thủ đoạn càng tàn nhẫn đó, đến thời điểm nên dùng thì phải dùng!"
Chương Thiên Mạch vừa nói vừa dùng một ngón tay điểm vào mi tâm của Lý Phàm, truyền cho hắn “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận