Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 611: Tinh hỏa nhập Tiên Minh

“Không sai.” Thấy Liễu Tam tự lấy được đáp án, Lý Phàm rất là hài lòng.
“Tu Tiên giới hiện nay, sau khi trải qua mấy lần đại kiếp thiên địa, tuổi thọ của tu sĩ so với chúng ta khi đó, ngắn hơn rất nhiều.”
“Các loại bảo vật kéo dài tuổi thọ đã ít lại càng ít, chỉ sợ kéo dài trăm năm tuổi thọ, cũng có thể dẫn tới tu sĩ điên cuồng tranh đoạt.”
“Nếu như chúng ta có thể lại luyện chế số lượng lớn “Trường Sinh đan” lần nữa, đổi đầy đi công pháp tu hành cho mọi người trong môn, thì cũng có hy vọng.”
Lý Phàm chậm rãi nói.
“Chỉ là nắm lại nghiệp cũ thôi, chỉ cần nhân thủ đầy đủ, cũng không phải việc khó khăn gì.” Liễu Tam vừa nói, vừa lấy ra một bình ngọc từ bên trong nhẫn trữ vật của bản thân.
“Trên người ta, thì có chín viên Trường Sinh đan thượng phẩm lúc trước tông chủ ban thưởng, đều có thể kéo dài khoảng sáu trăm năm tuổi thọ.”
“Thiếu chủ cầm mà đem đi đổi thành linh... Ặc, bây giờ gọi là độ cống hiến”.
“Đúng vậy, tuy đổi cái tên, bản chất cũng không thay đổi.” Lý Phàm thuận miệng nói, cũng không từ chối, thoải mái nhận lấy lọ đan dược giá trị liên thành vào tay.
Liễu Tam chỉ là có chút lo lắng: “Theo như lời thiếu chủ, giá trị Trường Sinh đan này không rẻ. Chỉ thỉnh thoảng một hai lần là được, nếu thường xuyên lấy ra đem bán, có thể bị người nhìn chằm chằm vào hay không?”
Lý Phàm gật đầu đồng ý: “Lời Liễu lão ngươi nói là đúng. Chính vì như thế, chúng ta mới không tiện chủ động ra mặt.”
“Lúc trước đã nói với ngươi, ta làm quen với Chu Thanh Ngang đạo hữu. Bối cảnh người này thâm hậu, có thể giao toàn bộ cho hắn đi xử lý. Chỉ cần chia một phần lợi nhuận cho hắn là được.”
Liễu Tam khẽ cau mày, nhưng cũng không nói nhiều.
Lý Phàm thấy thế cũng nói tiếp: “Chẳng qua là kế hoạch tạm thích nghi. Sau này, chúng ta nhất định phải xây dựng lại Dược Vương tông.”
“Chỉ là vẫn còn cần chậm rãi lên kế hoạch.”
Lúc này Liễu Tam mới gật đầu.
“Trước tiên Liễu lão ngươi ở lại bên trong đỉnh, ta trở về một chuyến trước, đổi đan dược thành công pháp. Đánh thức một phần đệ tử tỉnh lại rồi nói tiếp.”
Lý Phàm lên tiếng chào hỏi, rời khỏi Dược Vương đỉnh.
Lý do vừa rồi, chỉ là dùng để ứng phó Liễu Tam. Trường Sinh đan đương nhiên sẽ không dễ dàng tung ra bán.
Lấy độ cống hiến hiện tại trên người Lý Phàm, gom đủ số lượng công pháp cần thiết cho đệ tử luyện Trường Sinh đan là dư dả.
Chẳng qua, sau khi Xích Viêm phần hải, thân phận “Lý Phàm tu sĩ Thiên Cơ tông” này phải vứt bỏ.
Mà các đệ tử Dược Vương tông vẫn có giá trị lợi dụng.
Làm sao để dưới tình huống không để hai người xuất hiện liên lạc, tẩy trắng toàn bộ thân phận đệ tử Dược Vương tông, chỉ còn lại một vấn đề.
Lý Phàm suy nghĩ một lúc, quyết định chọn dùng phương pháp xử lí “chia thành nhóm nhỏ”.
Phân thân Chu Thanh Ngang, tìm được Cao Viễn.
“Chu đạo hữu có gì chỉ giáo?” Cao Viễn có chút ngạc nhiên.
Kể từ khi Chu Thanh Ngang trở thành người phát ngôn của Bí sứ đại nhân, hắn liền mơ hồ trở thành chủ nhân chính trên thực tế của khu vực biển Tùng Vân.
Cho dù là Cao Viễn hay là Hà Chính Hạo, gặp phải chuyện quan trọng, cũng cần có sự cho phép của Chu Thanh Ngang.
Mà hắn không hổ là chính là nhân vật Bí sứ đại nhân coi trọng, chăm chỉ tới mức thấy sợ.
Gần như rất ít khi thấy hắn đi ra ngoài, suốt ngày ở trong Bố Chính đường, việc to lớn hay nhỏ bé gì đều tự mình xử lý.
Hôm nay đột nhiên tới cửa bái phỏng, thật sự có chút ngoài dự đoán của Cao Viễn.
Chu Thanh Ngang mỉm cười nói: “Cao đạo hữu đừng lo lắng. Chỉ là có chút chuyện nhỏm muốn nhờ đạo hữu hỗ trợ thôi.”
Sắc mặt Cao Viễn cổ quái, thầm nghĩ chức vụ của ngươi còn cao hơn so với ta, chuyện gì mà cần ta hỗ trợ?
Chu Thanh Ngang phối hợp nói: “Ta có một người bạn, tình cờ phát hiện một bí cảnh ẩn tàng. Bên trong bí cảnh này, có một đám tu sĩ đóng băng ngủ say. Đánh thức bọn họ, sau một hồi hỏi thăm mới viết được. Trước kia vì một chút nguyên nhân, để tránh né sự đuổi bắt của thập tông Tiên đạo, mới trốn vào bên trong bí cảnh. Nhưng vì ngoài ý muốn mà rơi vào ngủ say...”
Cao Viễn mới đầu nghe hết sức chăm chú, nhưng theo lời nói của Chu Thanh Ngang, sắc mặt càng ngày càng trở nên cổ quái.
Cuối cùng, khi hắn nghe được Chu Thanh Ngang muốn “sắp xếp” nhóm tu sĩ này vào trong Vạn Tiên Minh, thì lập tức biến sắc.
Chẳng qua hắn vẫn là một người khéo léo, không chất vấn tại chỗ, mà lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng: “Có phải thật trùng hợp hay không.”
“Không biết người bạn này của Chu đạo hữu, thân phận là gì? Đáng tin không?”
“Những người này, sẽ không phải là gián điệp phía bên kia phái tới chứ...”
Hắn chỉ chỉ về phía Ngũ Lão hội, thử thăm dò hỏi.
Chu Thanh Ngang thản nhiên cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Cao đạo hữu lo quá rồi, Chu mỗ ta nguyện dùng tính mạng bản thân thề, những người này tuyệt đối không phải là gián điệp của Ngũ Lão hội!”
“Ngươi có thể yên tâm!”
“Chỉ có điều, người bạn của ta không muốn để lộ tin tức bản thân có được một bí cảnh. Còn nếu những tu sĩ này dùng phương thức bình thường gia nhập Tiên Minh, chuyện này chắc chắn không thể dấu được. Cho nên mới nhờ ta...” Chu Thanh Ngang lộ ra một vẻ mặt ngươi hiểu mà.
“Đương nhiên, lợi ích cũng không ít. Ta biết Cao đạo hữu vì để đổi công pháp, gần như dùng hết của cải, gần đây ngay cả trạng thái ‘khải linh’ cũng sắp không mở được rồi. Cơ hội tốt như vậy dâng tới của, đạo hữu đừng bỏ qua.”
Cao Viễn nghe vậy, hơi có chút rục rịch. Lần này Chu Thanh Ngang giải thích, cũng miễn cưỡng nói thông.
Chẳng qua, hắn đúng là vẫn còn có chút băn khoăn.
“Bên Bí sứ đại nhân...”
Chu Thanh Ngang khoát tay áo: “Chuyện nhỏ cỡ này, không cần làm phiền Bí sứ đại nhân. Gần đây đại nhân mới vừa khôi phục tu vi Nguyên Anh, đang chuẩn bị xốc tinh thần, tiếp tục trùng kích cảnh giới cao hơn.”
Cao Viễn nghe vậy cả kinh.
Đây cũng là chuyện đại sự, tu vi Bí sứ đại nhân càng cao, địa vị của bọn họ cũng càng vững chắc. Chẳng qua hắn cùng với Hà Chính Hạo lại không biết chuyện này, xem ra ở trong lòng Bí sứ đại nhân, vẫn là Chu Thanh Ngang đáng tin tưởng hơn.
Nếu như Bí sứ đại nhân biết, tên Chu Thanh Ngang này làm những chuyện này sau lưng hắn...
Trong lòng Cao Viễn lập tức hiện lên một suy nghĩ trong đầu.
Vừa xuất hiện thì sẽ rất khó đè xuống.
“Nếu Chu đạo hữu cũng nói như vậy, vậy thì ta cũng không nên từ chối.” Cao Viễn chớp mắt một cái, đồng ý đầy miệng.
“Ngươi dẫn đám tu sĩ kia đến trước, lại tới chào hỏi ta một tiếng. Ta sẽ tự mình xử lý thủ tục gia nhập liên minh cho họ.”
“Được! Được!” Chu Thanh Ngang hài lòng rời đi.
Cao Viễn thì giống như đang xoắn xuýt chuyện gì đó, đi qua đi lại.
Cuối cùng vẫn cắn răng, hạ quyết tâm.
Thông qua Phân Thần Ngọc Giản Bí sứ đại nhân để lại, liên lạc với Lý Phàm.
“Bí sứ đại nhân, tiểu nhân có một chuyện muốn bẩm báo với ngài.” Cao Viễn tràn đầy nịnh nọt nói.
“Nói đi.” Giọng điệu Lý Phàm có chút lạnh như băng, khiến cho trong lòng Cao Viễn lộp bộp một chút, có loại dự cảm bất thường.
Chẳng qua là tên đã lên cung, không bắn không được, hắn chỉ đành phải kiên trì xốc lại tinh thần báo cáo hành đạm của Chu Thanh Ngang.
Nhưng nhận lại, cũng chỉ là sự im lặng.
Điều này làm cho Cao Viễn càng thêm thấp thỏm.
“Ta biết rồi.” Hồi lâu sau, rốt cuộc Lý Phàm cũng lên tiếng.
“Chỉ là, Cao Viễn à...”
“Tiểu Chu nói rất đúng, về sau loại chuyện nhỏ nhặt thế này đừng quấy rầy ta nữa.”
Trong lòng Cao Viễn trong nháy mắt nguội nửa đoạn.
“Hơn nữa, ta hi vọng ngươi hiểu được. Đoàn kết là quan trọng nhất.”
Dứt lời, Lý Phàm bên kia không còn động tĩnh gì nữa.
Chỉ bỏ lại Cao Viễn ngây người tại chỗ không biết làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận