Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1068: Huyền Hoàng đại thiên tôn

“Nếu như ta đoán không sai, Phùng Thụy bọn họ chắc chắn đã từng bị người khác đoạt xá.”
“Nhưng mà công pháp đoạt xá này có phần kỳ diệu. Lại có thể trả cơ thể lại.”
Truyền pháp giả Tưởng chau mày nói.
Lý Phàm cũng suy ngẫm: “Nhưng mà hễ tồn tại chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Trong thời gian đoạt xá này chung quy cũng xảy ra ảnh hưởng không thể chống lại với thần hồn, cơ thể của bọn họ.”
“Một vài đặc tính linh hồn của vị Pháp vương Thiên Huyền giáo kia vẫn còn lưu lại trên người bọn họ.”
Truyền pháp giả Tưởng nheo mắt: “Vị Pháp vương đó tên là Mặc Nho Bân? Thật sự là một nhân vật tài giỏi, đáng kính phục.”
Lý Phàm chỉ gật đầu, không đánh giá gì thêm.
“Bọn họ vẫn còn ký ức trong thời gian bị đoạt xá. Có điều dưới góc nhìn của bọn họ, những chuyện này là bọn họ cùng hoàn thành sau khi thương lượng với Mặc Nho Bân.”
“Còn về sự ngã xuống hiện tại của Mặc Nho Bân...”
“Từ một năm trước hắn đã cáo từ rời đi, không biết tung tích. Để bày tỏ lòng cảm ơn sớm tối chung sống với nhau trong khoảng thời gian này, thậm chí hắn còn để lại vài công pháp của Huyền Thiên giáo ngày trước để báo đáp.” Truyền pháp giả Tưởng tiếp tục giải thích.
“E rằng vẫn là thủ đoạn để quấy nhiễu tầm mắt của chúng ta. Nhưng mà thật sự cũng có hiệu quả rồi, tối thiểu ta lại lãng phí một thời gian dài.” Lý Phàm hơi tự giễu nói.
“Nhưng mà rốt cuộc hắn đã đi đâu? Thiên Huyền Kính bây giờ của Vạn Tiên Minh vẫn là tiên khí Thiên Huyền Kính ban đầu sao?”
“Điểm này ta sẽ điều tra.” Truyền pháp giả Tưởng nghiêm túc nói: “ Còn về cơ thể này của ngươi...”
“Vẫn nên giải thích với bọn họ.”
Con ngươi đen láy của truyền pháp giả Tưởng khóa chặt lên tiên khối Lý Phàm.
Dường như bị kéo vào một thế giới hư vô, cơ thể tiên khối Lý Phàm chậm rãi nhấn chìm bởi hư vô.
Một lúc sau biến mất hoàn toàn trên thế gian.
Trong Linh Mộc giới, cảm nhận được cảnh tượng cuối cùng cơ thể tiên khối truyền đến, Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Hắn không hề bất ngờ khi truyền pháp giả Tưởng đột nhiên động thủ.
Dù sao thì việc tố cáo thất bại hoặc là vu tội truyền pháp giả chắc chắn là một đại tội không thể tha thứ.
Nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho việc này.
Cho dù chỉ là bên ngoài.
Trước khi truyền pháp giả Tưởng tiêu hủy cơ thể tiên khối của mình đã từng truyền âm nói với mình đang ngầm điều tra Huyền Thiên Vương Mặc Nho Bân.
Có phát hiện gì sẽ liên lạc với truyền pháp giả Chu.
“Tưởng có lẽ là người đáng tin duy nhất trong nhóm truyền pháp giả.”
“Muốn biết nơi ở của Mặc Nho Bân vẫn phải đợi kết quả điều tra của hắn.”
Trước sau bị Mặc Nho Bân dắt mũi mất lần, trong lòng Lý Phàm không khỏi cảm thấy khó chịu.
Càng khiến hắn lo lắng chính là Mặc Nho Bân đã mất tích gần một năm rồi.
Trong thời gian hắn nắm giữ Vạn Tiên Minh, hắn đã điều động lực tính toán khổng lồ của Thiên Huyền Kính, chắc chắn có liên quan đến chuyện để Huyền Thiên Vương ngã xuống.
Thời gian dài như vậy mà hắn vẫn chưa hiện thân lần nào.
Có phải đã tìm ra Huyền Thiên Vương mất tích hay không? Hoặc có lẽ hắn vốn không đi tìm Huyền Thiên Vương mà chỉ lợi dụng thủ đoạn ngày đó Huyền Thiên giáo để lại để rời khỏi Tinh hải chí ám này?
Trong tâm trạng rối bồi đã lâu không xuất hiện, Lý Phàm cuối cùng cũng chờ được kết quả điều tra của truyền pháp giả Tưởng.
Trong tiểu thế giới cá nhân của truyền pháp giả Chu vẫn do cơ thể tiên khối mới chế tạo ra trận.
“Thiên Huyền Kính vẫn là Thiên Huyền Kính đó. Có điều sử dụng quá nhiều lực tính toán lại tổn hại đến bản nguyên kính.”
“Có lẽ trong một thời gian dài sắp tới, nhiều chức năng của Thiên Huyền Kính đều sẽ tạm thời ngừng sử dụng.”
“Nó lựa chọn im lặng không nói với sự ngã xuống của Mặc Nho Bân.”
“Nhưng mà Tưởng đã thăm hỏi chưởng kính nhân và Huyễn Chân Hiền Giả, tập hợp sức mạnh tam quyền cưỡng ép lấy ra ghi nhớ thôi diễn trước đây trong Thiên Huyền Kính.”
“Cuối cùng đã tìm được phương hướng của vị Pháp vương Huyền Thiên giáo kia có khả năng đến.” Giọng điệu của truyền pháp giả Chu lại nghiêm túc hơn bình thường.
Lý Phàm nghiêm túc chờ đợi câu tiếp theo.
Một kết quả mà ngay cả tiên khí cũng phải tổn hại bản nguyên mới có thể thôi diễn được, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
Im lặng một lúc, truyền pháp giả Chu mới thấp giọng nói, thì thầm nói.
“Ngươi có biết tương ứng với thực thể Huyền Hoàng giới, trên thế gian vẫn còn một thế giới hư ảo?” Chu lại hỏi một câu trông có vẻ không liên quan trước.
Lý Phàm thảng thốt trong lòng, gật đầu đáp: “Cái này ta đương nhiên biết. Tu sĩ Vạn Tiên Minh các ngươi gọi nó là ‘Vẫn Tiên giới’.”
“Không sai, Vẫn Tiên.”
“Khi vị tiên nhân này ngã xuống, đã nhìn Huyền Hoàng giới một lần cuối cùng. Thế là mọi sự vật lớn như sông núi biển cả, nhỏ như con kiến côn trùng trên thế gian này đều phản chiếu hoàn toàn vào trong thế giới hư ảo! Đây là thần thông thế nào!” Truyền pháp giả Chu xúc động, giọng điệu hơi khao khát.
“Như vậy ngươi có từng nghĩ đến, vị tiên nhân có thần thông không thể tưởng tượng nổi này rốt cuộc là ai? Tại sao lại ngã xuống?”
“Quả thực ta từng rất hiếu kỳ. Lẽ nào, các ngươi biết?” Lý Phàm hỏi.
“Thật ra trước đây ta cũng không biết. Nhưng mà theo kết quả thôi diễn của Thiên Huyền Kính, có lẽ có thể suy đoán được đôi chút.” Chu thẳng thắn nói.
“Ngươi có nhớ cách tiến vào Vẫn Tiên giới hay không?”
“Cách?” Lý Phàm lập tức nhớ lại nghi thức vô cùng cổ quái kia.
Cần có bốn loại đồ vật.
Một áo tang bình thường.
Một nhánh lúa đầy lúa.
Một mô hình căn phòng nhỏ nhưng tinh xảo.
Một xe lừa cỡ nhỏ sống động như thật.
Bốn món đồ này lần lượt đặt ở bốn góc trong không gian.
Sau đó bước ra bước đầu tiên, mặt hướng về áo tang, thầm niệm:
“Phúc sinh Huyền Hoàng tiên tôn.”
Bước thứ hai phải quay về nhánh đầy lúa, thành khẩn niệm:
“Phúc sinh Huyền Hoàng thiên quân.”
Bước thứ ba phải nhìn căn phòng tinh xảo, nín thở thấp giọng nói:
“Phúc sinh Huyền Hoàng thượng đế.”
Bước thứ tư phải nhìn cái xe chất đầy đồ vật.
Cuối cùng niệm: “Phúc sinh Huyền Hoàng thiên tôn.”
“Thật ra, đáp án luôn nằm trên câu đố.” Nét mặt Chu nghiêm túc: “Vị Vẫn Tiên này chính là ‘Huyền Hoàng thiên tôn’!”
“Áo tang, bông lúa, căn phòng, xe lừa có thể đáp ứng ăn mặc đi lại, là bốn điều cơ bản không thể thiếu của loài người để duy trì sự sống. Chính là trách nhiệm của Huyền Hoàng thiên tôn!”
“Huyền Hoàng thiên tôn!” Trong lòng Lý Phàm chấn động.
“Huyền Hoàng, Huyền Hoàng giới tương ứng, thiên tôn...”
“Là chỉ Trường Sinh thiên tôn sao?”
“Nhưng liên kết lại với nhau ta có chút không hiểu lắm.”
“Cường giả Trường Sinh kỳ có thể có uy năng giống như tiên nhân sao?” Lý Phàm chau mày thật chặt vô cùng khó hiểu.
“Cường giả Trường Sinh kỳ bình thường đương nhiên không thể làm ra chuyện trông có vẻ khó tin như vậy. Nhưng ‘Huyền Hoàng thiên tôn’ chắc chắn có thể.” Chu giải thích cho Lý Phàm.
“Huyền Hoàng thiên tôn không phải là một người nào đó đặc biệt mà là một phong hiệu.”
“Thử nghĩ xem nếu như một thế giới có tu sĩ có thể hợp nhất thân tâm với thế giới Thiên Đạo.”
“Mức độ ‘tâm ta là thiên tâm, ý ta là thiên ý’, mọi chuyện trên thế gian đương nhiên không thể lọt khỏi tầm mắt của hắn.”
“Huyền Hoàng đại thiên tôn chính là nhân vật như vậy.”
Theo lời giải thích của Chu, Lý Phàm lập tức nhớ lại Linh Mộc giới của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận