Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 691: Thanh Huyền khả lượng thiên

Trên thế gian có ngàn vạn tấm kính.
Nhưng thứ duy nhất có thể khiến Lý Phàm trở nên trịnh trọng như vậy chỉ có ‘Thiên Huyền’.
Tuy tấm kính vuông trong tay Hoàng Phủ Tùng không hoàn toàn giống với Thiên Huyền Kính mà hắn từng thấy trước đây. Nhưng khí tức quen thuộc phát ra từ trên tấm kính khiến cho Lý Phàm gần như chắc chắn rằng nó có liên quan đến Thiên Huyền Kính.
Đúng như dự đoán, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ Tùng có chút khẩn trương mà thì thầm: “Đông Phương huynh, cẩn ngôn. Tuy tấm kính nhỏ này trông cũng tầm thường, nhưng nó chính là tạo vật vĩ đại mà Vạn Tiên Minh gần như đã dốc toàn bộ sức lực của tất cả các trận pháp sư kiệt xuất mới có thể nghiên cứu tạo ra.”
“Lượng Thiên Giám.”
Ánh mắt của Lý Phàm lóe lên, trong khi đầu óc Đông Phương Diệu vẫn còn chưa định hình được.
Có chút không nhịn được mà nói: “Đừng có như đàn bà nói được nửa một nửa đừng một nửa nữa. Ngươi nói rõ ràng hơn một chút đi.”
Hoàng Phủ Tùng cũng không tức giận, nhẹ nhàng vuốt ve ‘Lượng Thiên Giám’, có chút cảm khái nói: “Nói cặn kẽ chi tiết quá ngươi cũng sẽ không hiểu được. Ngươi chỉ cẩn biết rằng thứ này là một chí bảo sử dụng cấu trúc trận pháp trung tâm, dùng ‘Thiên Huyền Giám để làm vật liệu để luyện chế ra.”
“Có thể coi là phân kính của Thiên Huyền Kính có thể mang đi khắp nơi. Hơn nữa điểm mấu chốt chính là người sử dụng gần như có toàn quyền khống chế nó.”
Đông Phương Diệu nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Thiên Huyền phân kính? Bảo bối bực này, cho ta chơi chơi thử!”
Vừa dứt lời đã đưa tay nắm lấy Lượng Thiên Giám trong tay Hoàng Phủ Tùng.
Tuy nhiên, chuyện hắn không ngờ đã xảy ra. Rõ ràng là hai tay đã chạm vào kính vuông, nhưng lại trực tiếp xuyên qua, giống như dùng giỏ tre múc nước, chạm vào khoảng không.
“Là giả?” Đông Phương Diệu lập tức sửng sốt.
“Ha ha.” Hoàng Phủ Tùng đắc ý mà tung tung Lượng Thiên Giám trong tay, “Bảo vật đẳng cấp này tất nhiên là ở trong tay người có đức hạnh sở hữu. Nếu không có sự cho phép của Tiên Minh, cho dù tu sĩ bình thường có may mắn nhận được nó, căn bản là cũng không thể nào chạm vào nó được.”
Lúc này, cuối cùng thì Lý Phàm vẫn đang im lặng xem kịch cũng lên tiếng: “Hẳn là Hoàng Phủ huynh đã phải trả một cái giá không nhỏ mới có thể mượn được trọng bảo quý giá như vậy.”
“Nhưng mà rốt cuộc thì Lượng Thiên Giám này có lợi ích gì cho việc thăm dò sương trắng của chúng ta?” Lý Phàm nhìn Hoàng Phủ Tùng, cau mày hỏi.
Hoàng Phủ Tùng không tiếp tục ra vẻ thần bí nữa, giải thích: “Lượng Thiên Giám, đúng như tên gọi, có thể đo lường thiên địa. Trong sương trắng mênh mông, cho dù là thần thức của tu sĩ cũng không thể xuyên thấu đi rất xa, chỉ có thể lần mò bước một, tất cả đều là dựa vào vận may để thăm dò. Nhưng nếu sử dụng Lượng Thiên Giám nay...”
Hoàng Phủ Tùng mỉm cười: “Toàn bộ cảnh vật trong phạm vi trăm trượng đều rõ ràng rành mạch. Cho dù có sương trắng ngăn cản thì cũng là như vậy.”
“Đáng tiếc là cho ta đã dùng hết toàn bộ công lao tích lũy bao năm qua, thì cũng chỉ có thể mượn được một cái Lượng Thiên Giám hạ phẩm như thế này từ chỗ Kỷ viện trưởng. Nếu như là loại thượng đẳng, trong nháy mắt sẽ có thể dò xét rõ ràng toàn bộ mọi thứ trong vòng ngàn dặm.” Hắn không khỏi tiếc nuối nói.
“Phạm vi trăm trượng cũng đã là cực kỳ bất phàm rồi. Có được lợi khí như vậy, hành trình thăm dò sương trắng của chúng ta nhất định sẽ là làm ít công to.” Lý Phàm không nhịn được mà tán dương.
Hoàng Phủ Tùng nói thêm: “Lượng Thiên Giám và Thiên Huyền Kính là đồng thể dị sinh, cho nên khi báo cáo tin tức phát hiện được, cũng không cần phải tích góp từng chút một, đợi đến khi quay về mới kết toán cùng nhau. Mà sau khi Lượng Thiên Giám tiếp thu thông tin khu vực xung quanh, sẽ ngay lập tức ghi chép cống hiến.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Đông Phương Diệu mừng rỡ nói: “Ta vốn còn có chút sợ phiền toái, lo rằng cứ cách một khoảng thời gian thì phải trở về. Bây giờ thì tốt rồi, cứ trực tiếp đi thẳng vào trong sương trắng là được rồi.”
“Các huynh, ta không có tiền có quyền giống các ngươi. Một nghèo hai trắng tay, chỉ có thể cống hiến sức lực thôi!”
Đông Phương Diệu vỗ vỗ ngực, hứa hẹn: “Chuyện cần động thủ cứ giao hết cho ta. Các ngươi cứ ở phía sau xem kịch hay là được.”
Lý Phàm lắc đầu: “Đông Phương huynh nói đùa, nếu không có ngươi, ta làm sao có vinh hạnh gặp được Hoàng Phủ ca? Ta có thể so với những người tu hành khác đi trước một bước, khám phá sương trắng, hơn nữa một nửa phần tín dụng là của ngươi!”
Khuôn mặt Đông Phương Diệu sau khi nói hết một lèo sáng lên.
Ba người bàn bạc một lúc, cảm thấy tất cả mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa cho nên lập tức quyết định lên đường.
“Khu vực sương trắng thông thường nhiều nhất chỉ thưởng một chút độ cống hiến. Nếu muốn nhận được phần thưởng thực sự phong phú, vẫn là phải đi đi tìm mê vực chưa được phát hiện. Cho dù chúng ta có Lượng Thiên Giám mở đường, khu vực không biết như thế trong sương trắng quá rộng, cũng giống như mò kim đáy bể vậy. Chẳng qua là, ta từng nghe Kỷ viện trưởng nói, giữa các mê vực sẽ có hấp dẫn dung hợp lẫn nhau. Cho nên ở xung quanh mê vực đã biết rất có thể sẽ có phát hiện. Vừa đúng lúc ta biết rằng ở trong tường chắn sương chắn ở châu Thiên Vũ có một mê vực tên là ‘Du Văn Hoạt Tự’. Chúng ta cũng có thể qua bên đó thử vận may.” Hoàng Phủ Tùng đề nghị.
“Du Văn Hoạt Tự? Đó là nơi quỷ quái gì vậy?” Đông Phương Diệu sờ sờ đầu, tò mò hỏi.
“Nghe nói trong số mê vực đã được xác minh, tính nguy hại ở mức hạ đẳng. Chỉ là do văn tự trong đó không thể cố định được bằng bất cứ cách nào, trôi nổi trên bầu trời của mê vực như những sinh vật sống. Cảnh tượng khá là kỳ lạ.” Hoàng Phủ Tùng giới thiệu sơ lược.
Lý Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đông Phương Diệu thì lại càng không có ý kiến gì.
Cho nên ba điều khiển Phổ Hiền Chân Chu lao vào tường chắn sướng trắng theo sự hướng dẫn của Hoàng Phủ Tùng.
Ngay khi tiến vào làn sương trắng mênh mông, Hoàng Phủ Tùng đã ném Lượng Thiên Giám lên trên đầu.
Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt phát ra từ Lượng Thiên Giám, khuếch tán ra xung quanh. Dùng Phổ Hiền Chân Chu làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn có bán kính một trăm dặm.
Bị ánh sáng màu xanh bao phủ, đôi mắt Lý Phàm hơi híp lại. Sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện cơ thể cũng không có gì khác lạ, lúc này mới tạm thời yên tâm.
“Thật xui xẻo, chỗ này bị người khác nhanh chân đến trước mất rồi.” Hoàng Phủ Tùng liên tục lắc đầu.
“Vừa mới đi vào tường chắn sương mù mà thôi, bị người khác cướp trước cũng là chuyện bình thường.” Lý Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực ra sự chú ý của hắn đã tập trung vào một tấm bản đồ khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Hầu hết các khu vực trên bản đồ đều có màu trắng mờ mịt. Nhưng đã có một số chấm nhỏ và đường mảnh, đang bắt đầu không ngừng xâm chiếm.
Phóng to hình ảnh lên, một chấm màu đen nhỏ đánh dấu vị trí của bản thân.
Xung quanh là một mảng xanh đen, hoàn toàn tương phản với màu trắng mênh mông bên ngoài.
“Chỉ biết là khu vực này đã được xác minh, nhưng không có cách nào để biết được cụ thể thì bên trong khu vực có những thứ gì.”
Lý Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này.
Vạn Tiên Minh phát động kế hoạch khám phá sương trắng, rõ ràng là có mục đích của khác. Cảnh tượng chi tiết trong sương trắng đều là tuyệt mật. Làm sao có thể dễ dàng để cho các tu sĩ đảm đương công việc dò đường biết được.
Hoàng Phủ Tùng điều khiển Phổ Hiền Chân Chu, mục tiêu là phương hướng của mê vực ‘Du Văn Hoạt Tự’, đi vòng quanh khu vực màu xanh đen được biểu thị trên bản đồ. Vừa đi vừa kiếm cống hiến.
Sương trắng mênh mông giống như biển cả vô tận.
Dọc trên đường đi, ngoại trừ sương trắng thì không có gì khác.
Lý Phàm thông qua Lượng Thiên Giám để kiểm tra độ cống hiến của mình, điểm số tăng lên rất chậm.
Ba bốn ngày trôi qua nhưng chỉ mới hơn hai trăm điểm.
“Đối với tu sĩ bình thường mà nói, tốc độ kiếm điểm này không tính là chậm. Nhưng đối với ta mà nói, căn bản là vô dụng.”
“Khó trách Sóc Phong thấy chướng mắt.”
Ngoại trừ độ cống hiến, còn có một loại điểm tích lũy tên là ‘điểm thanh huyền’, dùng để đổi lấy vật tư đặc biệt.
Chỉ là điểm thanh huyền của Lý Phàm hiện tại vẫn là không, nên không thể xem xét danh sách cụ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận