Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1293: Tinh hải đại hỗn chiến

“Ta đã từng theo mơ hồ cảm ứng, muốn tìm kiếm tung tích người này. Nhưng cuối cùng đều là thất bại...” Thánh Hoàng vừa nói vừa cảm nhận gió tinh hải dần nổi.
Khôi phục của tinh hải cùng lực Chân Tiên sót lại đối kháng là một quá trình tương đối dài dòng.
Đổi thành thước đo thời gian của nhân loại, ước chừng sẽ kéo dài hơn mười năm.
Trước khi trận bão táp tinh hải này đạt tới đỉnh phong, hắn đều có thể khai chiến lần nữa Truyền Pháp bất cứ lúc nào.
Hợp tác tạm thời không có nghĩa là hoà giải vĩnh viễn.
Lựa chọn ngưng chiến đi truy xét người sau màn trước, ngoài việc thực lực hai người quả thực ngang nhau, khó phân thắng bại ra, còn có một số suy nghĩ kéo dài thời gian ở bên trong.
Ánh mắt Thánh Hoàng trong lúc lơ đãng liếc qua Huyền Hoàng giới phía xa.
Tu sĩ ‘dựa ta để Trúc Cơ’ dần dần nhiều lên đang suy yếu căn cơ Truyền Pháp.
Kế hoạch lập Huyền Hoàng chính thống của phiến đá, Nhược Mộc cũng bởi vì Thánh triều tiếp quản hàng loạt lãnh địa vốn dĩ của Vạn Tiên Minh mà tiến triển càng thêm thần tốc.
Bão táp tinh hải từng bước tăng cường, cho đến trước khi đỉnh phong, kéo dài đều là có lợi đối với Thánh Hoàng.
Nếu Truyền Pháp đã chủ động nhắc tới, Thánh Hoàng tự nhiên cầu còn không được.
Huống chi, hành động hồ câu cá trì câu bảo cũng chưa từng dừng lại một khắc nào.
Nói không chừng trong thời gian này lại sẽ câu lên chí bảo gì đó có thể thay đổi chiến cục.
Trong lúc tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, dùng lưới lớn tinh thần hoàn thành phân phó cho thuộc hạ. Trong lúc nói chuyện với Truyền Pháp, Thánh Hoàng bức ra một giọt máu giữa ấn đường của mình.
Truyền Pháp ho nhẹ, đầu tiên là sửa chữa phục hồi mũ cao bị chém xuống trong chiến đấu vừa rồi.
Sau đó quang mang tuôn trào, bao phủ vết thương nhỏ nhặt toàn thân.
Thấy cảnh này, Thánh Hoàng như có điều suy nghĩ: “Chẳng lẽ Truyền Pháp kéo dài thời gian là để thừa cơ lĩnh ngộ ‘giả cũng là thật’ chi lý?”
Trong lòng có suy đoán như thế, nhưng Thánh Hoàng lại không lo lắng Truyền Pháp có thể lĩnh ngộ nó trong thời gian này.
Bởi vì Thánh Hoàng trong mơ hồ có cảm ứng, phương pháp ‘lấy thật làm giả, giả cũng là thật’ này tự có chỗ đặc biệt của nó.
Không phải chỉ đơn thuần dựa vào ngộ tính nghịch thiên là có thể hiểu rõ nó.
Lúc Thánh Hoàng đang suy nghĩ, Truyền Pháp thiên tôn đã khôi phục lão giả mũ cao từ bi trước kia, lại đánh ra từng pháp quyết bao phủ máu Thánh Hoàng giữa không trung.
Màu sắc quang mang không ngừng biến ảo, cuối cùng dừng lại ở màu vàng nhạt cực kỳ gần sát bề ngoài Huyền Hoàng thế giới.
Truyền Pháp thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến.
Động tác trong tay lại không dừng lại, tiếp tục thi pháp.
Máu trong quang đoàn vàng nhạt như sống dậy, giãy giụa mãnh liệt.
Sau đó phân ra hai cái gồ lên.
Một cái trong đó chỉ về hướng Huyền Hoàng giới.
Mà một cái khác...
Bất ngờ chỉ hướng bên ngoài tinh hải!
Thậm chí còn đang không ngừng xoay tròn kịch liệt!
Giống như vị trí nó chỉ dẫn cũng đang không ngừng nhanh chóng biến ảo phương vị!
“Sao lại...” Nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Truyền Pháp, Thánh Hoàng cũng không khỏi nghiêm trọng lên. Lời vừa hỏi ra còn chưa nói hết.
Không gian xung quanh bọn họ chợt bắt đầu cuồng bạo.
Khác với bão táp lực khôi phục tinh hải dẫn tới, dường như có thứ gì đó sắp phá đất mà lên, muốn từ dưới lòng đất chui ra.
Thánh Hoàng và Truyền Pháp đồng thời nghiêng mình, trốn ra xa.
Bọn họ nhìn máu trong bao bọc của quang đoàn màu vàng nhạt, cái gồ lên chuyển động từ từ lại.
Lặng yên chỉ về phía trước.
Một lúc sau...
Từng cơn gợn sóng nhỏ không cảm nhận được từ vị trí phía trước truyền đến.
Giống như vừa có giọt nước nhỏ xuống.
Thần thức, ánh mắt đều không tìm được mục tiêu, nhưng Thánh Hoàng và Truyền Pháp đều biết, phía trước vừa có thứ gì đó buông xuống.
Truyền Pháp híp mắt, như lộ ra vẻ hồi ức.
Nhưng lại nhìn giọt máu Thánh Hoàng, trong mắt lóe lên chút khó hiểu.
“Thú vị. Hung thủ sau màn thế mà chủ động xông ra...”
Trong quang đoàn vàng nhạt, giọt máu Thánh Hoàng từ từ cháy hết.
Nhưng gồ lên vươn ra vẫn một mực chỉ về hư không phía trước.
“Tiên chu...” Truyền Pháp thấp giọng nỉ non.
Thánh Hoàng cũng híp mắt.
Hắn tự nhiên rõ ràng đường kiếm quang truyền tấn xuất hiện bên ngoài Huyền Hoàng giới lúc trước.
Trong thoáng chốc, miên man bất định.
“Chẳng lẽ phía sau thật sự dính dáng đến âm mưu của tiên chu này?” Trong lòng Thánh Hoàng hơi rét lạnh.
“Nhưng mà...”
“Thời cơ chiếc này phi chu xuất hiện cũng quá trùng hợp rồi.” Thánh Hoàng nhìn chằm chằm phía trước, không dẫn đầu động thủ.
“Huyền Tiên Chu là bộ phận sót lại của Huyền Thương Tiên Chu thượng cổ. Luôn trốn trong phế tích vô tận dưới tường cao...” Truyền Pháp giới thiệu khái quát bối cảnh Huyền Tiên Chu trước mặt cho Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng nhìn cảnh tuyệt đẹp của biên giới tinh hải, dưới tường cao trước mắt, không khỏi thoáng chốc vì đó thất thần.
Có đoạn tiếp xúc ngắn ngủi với chân ý bản nguyên tinh hải, bởi thế mới biết sự mênh mông vô tận của vùng tinh hải này.
Nhưng nguyên nhân là như vậy càng lộ rõ ra chỗ đáng sợ của tường cao phong tỏa chặt chẽ vùng tinh hải này.
“Ngươi ta đại chiến, bọn họ lại xuất hiện ở đây...”
“Để lão phu xem, những năm này Huyền Tiên Chu rốt cuộc đã tiến bộ được bao nhiêu.” Trong mắt Truyền Pháp lóe lên một tia hàn quang.
Thân hình sừng sững bất động, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn.
Không gian phía trước bởi vì Huyền Tiên Chu xuyên qua mà đến, tạo nên từng cơn sóng gợn từ từ trở nên bình tĩnh.
Sau đó giống như băng phong buông xuống, không gian dần rơi vào bất động tuyệt đối.
Tịch diệt hệt như tinh hải tận thế, không có bất kỳ dao động nào phát ra từ trong vùng tử vực.
“Thần thông của Truyền Pháp quả nhiên đều không tầm thường.”
Thánh Hoàng nhìn thấy một màn này, đồng tử hơi co lại. Trong đầu tự hỏi, nếu là mình thì nên ứng đối với chiêu này như nào.
Băng phong tuyệt đối không thể kéo dài.
Trước khi sắp hoàn toàn hoàn thành, một luồng lực lượng thô bạo bỗng nhiên hiện lên.
Nổ cảnh băng phong hoàn toàn vỡ vụn.
Hình ảnh Huyền Tiên Chu vụt sáng lướt qua.
Lực lượng Huyền Tiên Chu thả ra không chỉ đơn giản phá giải cảnh băng phong của Truyền Pháp. Càng đưa tới nơi đây tinh hải rất nhiều còn sót lại tiên lực cộng minh.
Như trăm sông hợp dòng, bỗng chốc cuộn trào mãnh liệt mà đến.
Nếu như nói bẫy Thánh Hoàng dẫn lưu bố trí mai phục lúc trước là dòng nước lực Chân Tiên sót lại.
Như vậy lúc này bị dẫn động lại là một con sông lớn cuồn cuộn.
Bởi vì đối kháng với lực khôi phục tinh hải, những lực Chân Tiên sót lại vốn sinh động hơn xa bình thường.
Lúc này bị hấp dẫn, sau khi cảm ứng được khí tức sinh linh Truyền Pháp và Thánh Hoàng càng giống như dã thú ngửi thấy con mồi, phút chốc đuổi theo tới.
Hai người đều bị ép né tránh.
Tuy nói hai người đều đã đạt đến cực hạn tinh hải tên là ‘Thái Thượng’.
Nhưng đối mặt với tàn lực Chân Tiên có thể chống lại bản thân tinh hải vẫn hết sức kiêng kị.
Nhất là hai người vẫn còn ở trạng thái đối địch trong hợp tác, nếu như một bên bị trọng thương, chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong trong cuộc quyết chiến phía sau.
Suy cho cùng tàn lực Chân Tiên không giống chiêu thức bình thường, không dễ dàng xua đuổi như vậy.
Hai người đều dựa vào bản lĩnh.
Thánh Hoàng dựa vào quan hệ với tinh hải, gần như có thể nhìn rõ ràng tàn lực Chân Tiên như thủy triều đánh tới. Quen thuộc tiến hành né tránh.
Ngẫu nhiên có cái thực sự tránh không thoát, trường bào tinh quang chớp động, tinh túy nguyên lực từ từng tiếng cầu nguyện của Thánh triều Đại Khải truyền đến, tuôn trào ra cũng có thể rất nhanh xua đuổi tàn lực Chân Tiên ra ngoài.
Mà thủ đoạn của Truyền Pháp thì lại hơi kỳ lạ.
Hắn lại lần nữa lấy ra cánh tay dài từ vô số thế giới tàn diệt cấu thành.
Giống như hai miếng bọt biển hừng hực hút vào toàn bộ tàn lực Chân Tiên.
Ầm!
Có những tàn giới dưới tẩy lễ của tàn lực Chân Tiên triệt để hóa thành tro bụi.
Bên trong cánh tay không quá lớn lại rất nhanh có tàn giới khác bổ sung.
Thật không biết những năm gần đây Truyền Pháp rốt cuộc đã thu thập bao nhiêu mảnh vỡ thế giới như vậy.
Mắt thấy Truyền Pháp, Thánh Hoàng dễ dàng hoá giải nguy cơ như vậy. Huyền Tiên Chu mượn đao giết người không thành công lại lần nữa thi triển thủ đoạn.
Một tấm bùa giấy màu vàng đất chầm chậm từ trong hư không bay xuống.
Nhìn như chậm rãi.
Thực ra nhanh chóng vô cùng.
Hai người Thánh Hoàng và Truyền Pháp mới giây trước vừa cảm ứng được sự tồn tại của bùa này, nháy mắt sau bùa này đã rơi vào trên người bọn họ.
Chính là chỗ đặc biệt của bùa giấy này.
Lúc đầu lúc bay xuống rõ ràng chỉ có một tấm. Nhưng bởi vì mục tiêu có hai người, cho nên đồng thời rơi vào trên đầu hai người.
“Triện Tự Chân Tiên...”
Trong đầu Thánh Hoàng và Truyền Pháp đồng thời lóe lên ý nghĩ này.
Rất nhanh bọn họ lập tức cảm nhận được lực lượng Triện Tự Chân Tiên ẩn chứa.
Vù!
Đầu tiên, Thánh Hoàng đã nhận ra liên hệ giữa mình và tinh hải chí ám bị cắt đứt.
Không phải Triện Tự Chân Tiên trực tiếp cắt đứt mà là bản nguyên tinh hải chủ động tách ra liên hệ.
Thậm chí Thánh Hoàng có thể ẩn ẩn cảm nhận được địch ý từ chỗ tinh hải mơ hồ truyền đến trước khi mất liên hệ.
Vốn có thể xem như nửa sân nhà, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có lực tinh hải gia tăng. Mà hiện giờ lại như lún trong đầm lầy, nhất cử nhất động đều chịu lực cản cực lớn.
Truyền Pháp trước kia coi như là đối tượng hợp tác tạm thời, Thánh Hoàng cũng cảm nhận được ác ý nồng đậm từ trên người đối phương.
Trong nháy mắt, nhìn quanh bốn phía đều là kẻ địch!
Càng làm cho trong lòng Thánh Hoàng ẩn ẩn lạnh lẽo là lực lượng trợ giúp bản thân thu được từ Thánh triều cũng đang thong thả suy giảm. Tuy không đến mức lập tức không thể sử dụng, nhưng tiếp tục theo chiều hướng này, e rằng không bao lâu nữa Thánh triều cũng sẽ giống như tinh hải, từ trợ lực biến thành đối địch!
Thánh Hoàng chưa từng trải qua cảnh ngộ như vậy, nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
“Đây chính là lực lượng Triện Tự Chân Tiên?”
“Không phải tàn lực có thể nhìn thấy khắp nơi trong tinh hải, mà là lực Chân Tiên hoàn chỉnh...”
Trong đầu Thánh Hoàng cố gắng nhớ lại đồ án trên bùa giấy vừa thấy.
Vậy mà không cách nào nhớ lại mảy may.
Cùng lúc tìm cách nghĩ cách ứng đối lực lượng thù địch càng ngày càng đậm xung quanh, Thánh Hoàng nhìn về phía Truyền Pháp cách đó không xa.
Bởi vì địch ý dần nồng đậm, khoảng cách giữa bọn họ trong bất tri bất giác xa hơn trước đó rất nhiều.
Mũ cao của Truyền Pháp phát ra ngân quang như bạch ngọc.
Phía trên chiếu ra từng bức tượng đá Truyền Pháp thiên tôn cao vút tại Huyền Hoàng giới.
Một bức tượng đá trong đó từ trong mũ cao đi ra.
Trong quang mang chớp động, biến thành thực thể.
Tượng đá vừa ngưng tụ đều bị tất cả lực lượng xung quanh vây công. Lực tinh hải, tàn lực Chân Tiên, thậm chí cả bản thân Truyền Pháp...
Tượng đá ầm ầm vỡ vụn. Nổ tung kịch liệt do nhiều mặt lực lượng va chạm tạo thành quét ngang mà qua, lúc lan đến vị trí của Thánh Hoàng.
Lại chuyển mục tiêu, cuốn tới Thánh Hoàng.
Giống như thật sự nhìn thấy kẻ thù không chết không thôi nào đó.
Thánh Hoàng nghiêm túc hoá giải đòn trùng kích này. Đồng thời tiếp tục quan sát động tác của Truyền Pháp.
Theo một pho tượng đá khác từ trong mũ cao đi ra, bị nhiều mặt lực lượng liên thủ đánh thành cặn bã.
Thánh Hoàng lại cảm ứng được, lực Triện Tự Chân Tiên ngưng tụ trên người Truyền Pháp thiên tôn đã yếu đi một ít.
“Đây là mượn tượng đá dùng chết giả thay chính mình tiêu giảm địch ý?”
Thánh Hoàng ngộ tính không tầm thường rất nhanh hiểu được ý đồ của Truyền Pháp.
Trong lòng chợt động, trong thánh bào tinh quang cũng có một ảo ảnh Thánh Hoàng mơ hồ đi ra.
Không ngoài dự liệu, trong nháy mắt ảo ảnh được phân hóa lập tức bị tất cả lực lượng xung quanh đột ngột tập kích.
Bao gồm cả bản thân Thánh Hoàng.
Thậm chí lúc Thánh Hoàng xuất thủ đánh tới ảo ảnh chính mình phân hóa, trong lòng đều cảm nhận được chút khoái ý báo thù hoàn thành.
Cho dù tia ảo giác này theo ảo ảnh tiêu tán rất nhanh đã biến mất. Nhưng vẫn khiến Thánh Hoàng cảm thấy chấn động vô cùng.
Hắn và Truyền Pháp đều đã đứng ở vị trí cực hạn tinh hải.
Sau khi chịu ảnh hưởng của Triện Tự Chân Tiên lại như không hề có sức hoàn thủ.
Vẫn phải dựa vào “cách chết” này mới có thể từ từ xoá bỏ ảnh hưởng của Triện Tự Chân Tiên.
Căn bản là không có cách làm đến, theo đồng cách trên lực lượng đối kháng.
“Có lẽ sau khi hiển hóa ra Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, dựa vào cảm ngộ ‘Giả cũng là thật’ có thể chống lại.”
“Về phần thủ đoạn khác ta nắm giữ trước mắt...
Trong đầu Thánh Hoàng nhanh chóng lướt qua một lượt, sửng sốt không tìm được thủ đoạn có thể đánh đồng với nó.
Trong tinh hải thoáng chốc xuất hiện một màn có chút buồn cười.
Hai cường giả ‘Thái Thượng’ trống rỗng bị một Triện Tự Chân Tiên định tại chỗ.
Mà Huyền Tiên Chu ẩn nấp trong bóng tối quan sát một hồi lâu lại cuối cùng cũng có hành động.
Bên tai Thánh Hoàng có phần chật vật lại truyền tới một truyền tấn.
“Huyền Tiên Chu chỉ cầu vật tư có thể sinh tồn trong tinh hải.”
“Có lẽ giữa chúng ta có thể hợp tác.”
Trong lòng Thánh Hoàng không kiềm được ngạc nhiên.
Thấy Thánh Hoàng rất lâu không trả lời, Huyền Tiên Chu lại lần nữa gửi tới tin tức: “Bọn ta có thể giúp Thánh triều các ngươi đối phó Truyền Pháp. Chẳng qua sau khi chuyện thành, cần cung cấp cho bọn ta một nơi cư trú.”
“Yên tâm, trên dưới Huyền Tiên Chu cộng lại chỉ có mười vạn. Huyền Hoàng giới rộng lớn như vậy, nhiều thêm mấy người bọn ta cũng không khác gì nhau.”
Truyền tấn của Huyền Tiên Chu hết sức thành khẩn.
Điều này lại càng làm trong lòng Thánh Hoàng nghi ngờ.
Nếu như không có chỉ dẫn của huyết mạch Truyền Pháp trước đó chỉ ra trên chiếc tiên chu kia tồn tại độc thủ sau màn. Như vậy nói không chừng Thánh Hoàng còn sẽ thật sự động lòng.
Nhưng hiện giờ...
Thánh Hoàng âm thầm nghĩ ngợi, Huyền Tiên Chu này rốt cuộc muốn làm trò gì.
“Chẳng lẽ là thấy ta và Truyền Pháp đã đạt thành hợp tác, vì vậy mới lại ra mặt châm ngòi?”
Gần như dĩ nhiên, Thánh Hoàng nghĩ như vậy.
Thánh Hoàng rất lâu không trả lời.
Mà dường như đã nhận ra địch ý của Thánh Hoàng, Huyền Tiên Chu lại lần nữa truyền đến một tin tức.
Khiến trong lòng Thánh Hoàng chấn động kịch liệt.
“Truyền Pháp, tuyệt đối không thể tin!”
“Nhiều năm trước người này đã lẻn vào tiên chu bọn ta, mượn danh nghĩa quan sát đánh cắp rất nhiều mật tàng trên thuyền!”
“Tuy năm đó đã biến ảo dung mạo lại không lừa được bọn ta...”
Rất nhiều tư liệu liên tiếp truyền đến.
Làm cho Thánh Hoàng lại lần nữa rơi vào trong trầm mặc.
“Nếu có hứng thú, dùng pháp này liên hệ bọn ta.”
Hỗn loạn Triện Tự Chân Tiên dẫn tới dần dần biến mất.
Thấy Thánh Hoàng chậm chạp không trả lời, Huyền Tiên Chu đành phải giữ lại bí pháp kia.
Bóng dáng hoàn toàn biến mất không thấy.
Sóng gió lắng lại, địch ý đến từ thế gian cũng chầm chậm biến mất.
Liên hệ với tinh hải cũng đang sửa chữa phục hồi.
Có điều Thánh Hoàng và Truyền Pháp đã kéo dài khoảng cách, hai người lại không đến gần một lần nữa.
“Tuy đã chạy. Nhưng vẫn có thể mượn huyết mạch của đạo hữu toả định vị trí của bọn họ.” Truyền Pháp nhìn Thánh Hoàng, chậm rãi nói.
“Huyền Tiên Chu này ngược lại khó dây, vô ảnh vô tung. Đạo hữu không cách nào truy xét tung tích của bọn họ sao?” Thánh Hoàng lại chậm chạp không tiếp tục bức ra huyết dịch mà là hỏi như thế.
Truyền Pháp khẽ cười: “Nhiều năm như vậy đến nay, xem ra Huyền Tiên Chu này thật sự đã có chút tiến bộ. Nghiên cứu về Triện Tự Chân Tiên lại đã đến loại tình trạng này. Tuy trong mắt chúng ta chỉ là vào nhầm ngã rẽ. Nhưng không thể không nói...”
Truyền Pháp nhìn về phía tinh hải.
“Trong tinh hải chí ám này, đúng thật là hơi khó dây.”
“Tàn lực Chân Tiên còn sót lại quy mô nhỏ. Có lẽ không sợ. Nhưng nếu tập hợp lại như vừa rồi thì đạo hữu cũng nên cẩn thận.”
“Nếu như sơ suất lây dính ấn ký, sợ rằng phải tốn rất nhiều tinh lực loại bỏ. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đạo đồ tương lai...”
Truyền Pháp nhắc nhở.
Thánh Hoàng như có điều suy nghĩ, nhìn tàn lực Chân Tiên đã trải qua một trận đại náo, tuy đã tản đi nhưng lại chưa tan biến xung quanh.
“Lẽ nào không có biện pháp chân chính loại trừ những lực lượng này? Ngoại trừ dựa vào lực khôi phục của bản thân tinh hải.” Thánh Hoàng hỏi.
“Đạo hữu có biết vì sao tiến độ sửa chữa phục hồi Huyền Hoàng giới của ta từ tốn như vậy không?”
“Phải tìm được vật liệu thích hợp. Đó thật đúng còn khó hơn mò kim đáy biển.”
“Tàn lực Chân Tiên, không thành Chân Tiên, phải loại trừ...” Truyền Pháp khẽ lắc đầu.
Thánh Hoàng im lặng.
“Thời gian để lại cho ta thực ra cũng không nhiều.” Truyền Pháp bỗng nói một câu như vậy.
Thánh Hoàng chợt cảm thấy kinh ngạc một hồi, không khỏi nhìn về phía Truyền Pháp.
Truyền Pháp lại không giải thích mà là đổi giọng hỏi: “Đạo hữu, hiện tại có dự định thế nào?”
“Tiếp tục truy kích Huyền Tiên Chu, tìm được hung thủ sau màn...”
“Hay là đánh một trận với ta?!”
“Vừa nãy trên Huyền Tiên Chu hẳn đã truyền tấn nói gì đó với ngươi nhỉ.” Truyền Pháp tự nhiên nhìn ra nguyên nhân thái độ Thánh Hoàng thay đổi.
Thánh Hoàng cũng không giấu giếm, gật đầu hỏi: “Có phải đạo hữu đã từng lên Huyền Tiên Chu không...”
“Đúng vậy. Ta còn mang đi một số thứ mà ta cần.” Truyền Pháp thản nhiên thừa nhận.
Thánh Hoàng nghe vậy, không nhịn được nhìn chăm chăm vị Truyền Pháp thiên tôn này.
Sự thẳng thắn của vị thiên tôn này ngược lại có phần nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Giống như ngươi, muốn cứu vớt Huyền Hoàng. Ta cũng có thứ ta nhất định phải giữ vững.” Có lẽ đã rất lâu không nói chuyện với người khác, lúc này Truyền Pháp chẳng khác gì đang hàn huyên với một lão bằng hữu.
“Muốn đạt thành mục tiêu này, nhất định phải không từ thủ đoạn.”
Thánh Hoàng không đồng ý, cũng không phản đối.
Truyền Pháp chỉ về phía Huyền Hoàng giới phát ra quang mang nhạt cách đó không xa, góc độ chếch lên: “Đạo hữu có từng đi Tiên Khư lần nào chưa?”
“Chưa.”
“Nơi đó có một Ngộ Đạo Chân Tiên đang ngồi. Hắn chính là một trong những thủ phạm tạo nên kiếp nạn của vùng tinh hải này. Ngươi có từng nghĩ tới, cho dù đánh bại ta, sau này lại làm sao mang theo cả Huyền Hoàng giới trốn thoát từ trong tay vị Chân Tiên này?” Truyền Pháp hỏi.
“Thời gian để lại cho Huyền Hoàng giới cũng không nhiều nữa.” Truyền Pháp cười khẩy.
Thánh Hoàng chỉ lại im lặng không nói.
“Ta có biện pháp.” Truyền Pháp ngạo nghễ nói.
“Vì hai chữ Huyền Hoàng, coi nhẹ tương lai có thể diệt sạch. Lại có thể xứng với một chữ ‘Thánh’ này hay không?” Truyền Pháp hỏi.
Thánh Hoàng không bị lời này của Truyền Pháp dao động tâm chí: “Ngươi có thể tìm được cách cứu thế, ta tự nhiên cũng có thể.”
“Nhưng nếu cứ như vậy bị ngươi thuyết phục mà từ bỏ, lại làm sao có thể đối mặt với hàng tỉ con dân Thánh triều?”
Truyền Pháp hờ hững cười, không tranh luận với Thánh Hoàng nữa.
Chỉ khẽ thở dài nói: “Đạo hữu không biết cảnh ngộ của ta mấy năm nay thôi...”
Một lát sau, Truyền Pháp nghiêm mặt nói: “Ta vốn không có ý là địch với đạo hữu. Cũng không sợ ngươi kéo dài thời gian.”
“Đạo hữu muốn đối chiến, ta cũng có thể tiếp bất kỳ lúc nào.”
“Tất cả đều xem quyết định của đạo hữu.”
Thánh Hoàng nghe lời của Truyền Pháp, suy nghĩ rất lâu, đang muốn mở miệng.
Không gian xung quanh bỗng nhiên lại có từng cơn gợn sóng hiện lên.
Lại là Huyền Tiên Chu đi mà trở lại!
Lần này không trực tiếp lấy Triện Tự Chân Tiên chào hỏi nữa, mà trước tiên khiêu khích nói: “Không hổ là Truyền Pháp thiên tôn đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên nói dễ nghe hơn hát. Cũng không biết khi nào có thể trả lại những mật tàng trộm của Huyền Tiên Chu bọn ta?”
“Phải rồi, hiện tại Huyền Hoàng giới có thể yên ổn tồn tại dưới Tiên Khư lâu như vậy. Trong đó có công lao của mật tàng bọn ta nhỉ!”
Âm thành Huyền Tiên Chu truyền đến tràn đầy thù hận với Truyền Pháp.
Truyền Pháp cũng không phản bác.
Thánh Hoàng thì nghe được lời này, bắt đầu suy nghĩ cái gọi là mật tàng Truyền Pháp đánh cắp rốt cuộc là cái gì.
Hai Thái Thượng, một tiên chu thượng cổ cứ như vậy giằng co trong hư không.
Truyền Pháp và Thánh Hoàng, mâu thuẫn giữa hai người nằm ở chỗ mâu thuẫn giữa căn cơ Truyền Pháp và sự sống còn của Huyền Hoàng giới, gần như không thể điều hòa.
Mà giữa tiên chu và Truyền Pháp là kẻ thù truyền kiếp. Cũng không cách nào hoá giải.
Theo lý mà nói, Thánh Hoàng và tiên chu liên thủ, cùng nhau đối phó Truyền Pháp mới là hành động sáng suốt.
Nhưng bí thuật chỉ dẫn liên hệ huyết mạch lúc trước chỉ hướng Huyền Tiên Chu. Khiến trong lòng Thánh Hoàng cảm thấy bất an khó hiểu, thế nên mãi chưa đưa ra quyết định.
Không phải nhờ hết vò bí thuật của Truyền Pháp, bản thân Thánh Hoàng cũng cảm ứng được một vài khí tức quen thuộc từ trên chiếc tiên chu đó.
Nếu như nói Huyền Tiên Chu là từ phía dưới tường cao đến, như vậy lại vì sao có quan hệ với nguồn gốc của chính mình?
Tất cả quá mức khó bề phân biệt, mà lời Truyền Pháp vừa rồi cũng không thể không làm cho Thánh Hoàng đơn thuần muốn đánh bại Truyền Pháp lúc trước suy tính nhiều hơn.
“Vị trí Cam trưởng lão lựa chọn rất tốt. Nếu như cách xa hơn chút nữa, cho dù có lực lượng Triện Tự Chân Tiên che chở, tiên chu các ngươi muốn bảo toàn thì hơi khó đấy.” Truyền Pháp qua chốc lát sau, nhận ra âm thanh phía trên Huyền Tiên Chu.
Hắn lạnh nhạt nói, trong mắt lóe lên một tia lãnh quang.
Có điều dường như kiêng kỵ gì đó, không tuỳ tiện động thủ.
Mà Huyền Tiên Chu lại không để ý đến Truyền Pháp, quang minh chính đại thuyết phục Thánh Hoàng hợp tác với bọn họ.
“Đạo hữu không cần lo lắng an nguy Huyền Hoàng. Trong tiên chu của bọn ta cũng đã tìm được phương pháp cứu vớt Huyền Hoàng.”
“Đạo hữu cứ xem...”
Hàng loạt hình ảnh truyền đến trong đầu Thánh Hoàng.
Trên mặt đất Huyền Hoàng giới, vô số Phương Tiêm Bia hướng lên bắn ra ánh sáng rực rỡ.
Huyền Hoàng giới bởi thể được chầm chậm đẩy mạnh, rời xa Tiên Khư.
Thánh Hoàng thậm chí còn nhận ra nguồn động lực của những Phương Tiêm Bia này chính là biển U Ám giấu ở chỗ sâu Huyền Hoàng giới!
“Hình như...”
“Có thể thực hiện?”
Thánh Hoàng hơi thôi diễn một phen, trong lòng chấn động khó tả.
“Sao Huyền Tiên Chu này lại biết về sự tồn tại của biển U Ám?”
Như nhìn ra nghi vấn trong lòng Thánh Hoàng, Huyền Tiên Chu chủ động giải thích: “Nhiều năm trước, Huyền Tiên Chu bọn ta từng Huyền Hoàng giới. Từng có rất nhiều giao lưu...
Nhưng những lời này lại không tiêu tan được lo nghĩ của Thánh Hoàng.
Thậm chí trong lòng càng thêm đề phòng.
Mà nghe lời nói thuyết phục Thánh Hoàng của Huyền Tiên Chu, Truyền Pháp vốn còn có phần khinh thường.
Kết quả sắc mặt hơi biến hóa của Thánh Hoàng làm hắn cũng trở nên vô cùng kinh ngạc.
Nét mặt nhìn về phía Huyền Tiên Chu cũng lần nữa trở nên khác biệt.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện làm hắn khó hiểu, vượt ngoài khống chế củas hắn.
Những chuyện này ở mấy ngàn năm quá khứ chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng Truyền Pháp tin, chỉ cần tóm được Huyền Tiên Chu là nghi vấn có thể giải quyết rất nhiều.
Tuy suy xét đến nhân tố Huyền Hoàng giới và Ngộ Đạo Chân Tiên, nơi này không thích hợp động thủ.
Nhưng Truyền Pháp không tin, Huyền Tiên Chu có thể ở mãi ở đây.
Ánh mắt Truyền Pháp nhìn về phía chỗ sâu tinh hải.
Nơi đó có một luồng khí tức đang nhanh chóng đuổi đến đây.
“Chờ hắn đến, cho dù khai chiến ở đây cũng chẳng sao.”
Truyền Pháp nhìn chằm chằm Thánh Hoàng và Huyền Tiên Chu đang giao lưu, sau đó hơi nhắm mắt lại.
Tình thế tại đây cực kỳ vi diệu.
Đúng lúc này, một trận dao động đến từ Huyền Hoàng giới lại hấp dẫn sự chú ý của ba phe thế lực tại chỗ.
Huyền Hoàng giới vốn bởi vì viễn trình chi viện lực lượng Thánh Hoàng mà trở nên có phần yếu đuối lúc này lại có lượng lớn sinh cơ hiện lên.
Ầm! Ầm!
Giống như tiếng tim đập kịch liệt, có thể nghe thấy rõ ràng.
Quang đoàn Huyền Hoàng không ngừng quay cuồng.
Hệt như có thứ gì đang thai nghén trong đó.
Huyền Tiên Chu không rõ ràng lắm.
Trên mặt Thánh Hoàng có chút kinh ngạc. Hắn cảm giác được, liên hệ đến từ Huyền Hoàng giới đang nhanh chóng biến mất. Tuy tình cảm vẫn còn nhưng từ nay về sau lại không cách nào cung cấp bất kỳ trợ lực nào nữa.
Trên mặt Truyền Pháp trước tiên là kinh ngạc, đồng thời lại có mấy phần khó mà tin tưởng.
Tiếp sau đó lại như cảm ứng được gì, trong mắt bộc phát ra một trận tinh quang.
Vậy mà cũng không quản hai người tại chỗ nữa, trực tiếp nhanh chóng bay về phía Huyền Hoàng giới.
Huyền Tiên Chu sau một lát cũng kịp phản ứng.
Giọng điệu hoảng sợ, sau đó bất ngờ vạn phần: “Khí tiên linh! Còn là khí tiên linh nồng đậm như thế! Cái này...”
“Ít nhất có hai ba món tiên khí! Huyền Hoàng giới quả nhiên là bảo địa!”
Huyền Tiên Chu theo sát phía sau, hóa thành lưu quang phi độn mà đi.
Thánh Hoàng thông qua lưới lớn tinh thần, mượn góc nhìn của tướng sĩ Đại Khải, hắn cũng đã cảm ứng được chuyện xảy ra trong Huyền Hoàng giới.
“Huyền Hoàng Đại thiên tôn chân chính đã giáng thế.”
Không có buồn bã mất mát của “thất sủng”, trong lòng Thánh Hoàng chỉ có bất an mãnh liệt.
Dường như từ chuyện vừa rồi, tình hình đã triệt để mất kiểm soát.
Có một bàn tay vô hình đang ở trong bóng tối chủ đạo mọi chuyện.
Truyền Pháp, Thánh Hoàng hắn, thậm chí Huyền Tiên Chu, Huyền Hoàng thiên tôn mới sinh ra...
Giống như cũng nằm dưới sự thao túng của hắn.
“Cuối cùng...”
Trong lòng Thánh Hoàng nặng nề vô cùng, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài Huyền Hoàng giới.
Huyền Hoàng giới lúc này so với lúc trước có biến hóa cực kỳ rõ rệt.
Giống như một loại cơ quan yên lặng rất lâu nào đó bị kích hoạt, từ các nơi Huyền Hoàng giới tản ra những khí tức kỳ lạ.
Cũ kỹ, cổ lão, sau đó dựng dục lực lượng thần kỳ.
“Cái này...”
Trong mắt Thánh Hoàng lóe lên một tia hoảng sợ.
“Khí tiên linh?”
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy Truyền Pháp mặt mày u ám và Huyền Tiên Chu bị hắn chặn lại trước mặt.
Từng tia khí tiên linh từ các nơi Huyền Hoàng giới tỏ khắp mà ra.
Không cách nào xác định ngọn nguồn.
Thế nhưng lực lượng thần thánh cổ xưa này...
Lại không phải chuyện tốt lành gì đối với sinh linh Huyền Hoàng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vô số tu sĩ sau khi tiếp xúc với từng tia khí tiên linh, vẻ mặt say mê.
Sau đó nháy mắt nổ thành mảnh nhỏ.
Nhục thể phàm thai lại làm sao có thể tiếp xúc lực Chân Tiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận