Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 537: Đi ở đều do mệnh

Lần này không tiếp tục gây động tĩnh lớn như vậy nữa, Đế Nhất chỉ nhẹ nhàng chỉ vào ấn đường của Hứa Khắc, rồi không có động tác gì nữa.
Hứa Khắc sờ lên trán mình, dường như cũng không thể cảm nhận được gì.
“Đến thời điểm, ngươi sẽ tự biết tác dụng của nó.” Đế Nhất nói.
“Gì vậy, tất cả đều là câu đố. Thật sự tức chết ta rồi.” Trong miệng Hứa Khắc khẽ lẩm bẩm, hắn liếc nhìn Đế Nhất, cuối cùng vẫn không có can đảm phát cáu.
Hắn đành phải kiềm chế lại.
“Chuyện ở đây xong rồi, rốt cuộc Nam Minh không phải là nơi nhân loại nên ở lâu. Ta dẫn các ngươi rời đi.”
Trong không gian phía dưới, lúc này hội nghị vạn yêu cũng có kết quả cuối cùng.
“Kiên quyết ủng hộ và giúp đỡ quyết định vĩ đại của Đế Nhất bệ hạ!”
“Dưới sự lãnh đạo của Đế Nhất bệ hạ, tộc yêu thú chúng ta sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn!”
“Không cần Huyền Hoàng giới nho nhỏ cũng được!”
Đám yêu thú như núi gào biển gầm, đã đạt thành nhất trí.
Còn trong đó lại thật lòng bao nhiêu, có lẽ có thể nhìn thấy một chút trên vẻ mặt của đứa trẻ Đế Nhất đang nhìn từ trên cao nhìn xuống, xuất hiện nụ cười châm biếm bình tĩnh.
Đứa trẻ Đế Nhất dẫn Hứa Khắc vượt qua lối đi ngoằn ngoèo khúc khuỷu không người, đi tới trước cánh cửa lúc đầu.
“Các ngươi đi đi.”
Đế Nhất dừng bước chân, nói lời ra lệnh.
Hứa Khắc muốn nói lại thôi.
“Yên tâm, ngươi và ta…”
“Sẽ có một ngày gặp lại.” Trong lời nói của Đế Nhất như có ý riêng.
Mà giọng nói còn vang vọng trên không trung, bóng dáng hắn lại biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Khắc không khỏi có loại cảm giác chán nản thất vọng.
Ôm quả cầu dường như bên trong có trái tim đập không ngừng, Hứa Khắc gọi Tiểu Thanh, mang theo Lý Phàm rời khỏi nơi này.
Trên đường về vượt qua đại dương Nam Minh, có lẽ bởi vì Đế Nhất nên bọn họ không gặp được những yêu thú khác.
Lên đường bình an không có chuyện gì, cũng càng ngày càng gần Ngự Thú tông.
Lý Phàm lại bay lên, đứng trên quả cầu mà Đế Nhất giao cho Hứa Khắc.
Dường như cảm thấy rất hứng thú với nó, có vẻ như trong ánh mắt lóe lên vẻ tham lam muốn nuốt chửng cả nó.
“Tiểu Hắc ngươi làm gì!?”
Đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của Lý Phàm, Hứa Khắc ôm chặt quả cầu, trong mắt tràn đầy đề phòng.
“Đây chính là thứ phải đưa về để báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Lục Nhai sư huynh, ngươi cũng không thể thèm ăn một lúc mà ăn vụng nó.”
Lý Phàm khinh thường trợn mắt nhìn Hứa Khắc, cho hắn một vuốt, cũng không giải thích.
Trong khoảng thời gian này, sở dĩ hắn nhìn chằm chằm quả cầu này, hoàn toàn chỉ vì hắn cảm nhận được một loại hơi thở quen thuộc nào đó từ trên người nó.
Sau khi trải qua phân biệt cẩn thận, hắn mới xác định loại cảm giác quen thuộc mơ hồ này chính là bầy Liệt Giới Kình bắt nguồn từ đời sau đang du đãng bên ngoài đại trận Tiên Tuyệt.
“Trước đó tuy ta và Hứa Khắc tìm được Liệt Giới Kình, nhưng hiển nhiên là bọn chúng khác rất nhiều với những gì ta nhìn thấy ở đời sau.”
“Không chỉ thể hiện về mặt hình thể, mà càng quan trọng hơn là dựa vào tài liệu mà đế quốc cung cấp thì sau này Liệt Giới Kình có thể chỉ dựa vào cắn nuốt năng lượng trong hư không để tiến hành tự mình sinh sôi nảy nở.”
“Chỉ có như vậy, bọn chúng mới có thể sinh nở hưng thịnh như vậy trong hư không mênh mông. Phát triển số lượng quần thể nhiều như vậy để hoàn thành kế hoạch hoàn toàn tách tiểu thế giới ra khỏi bản thể của Huyền Hoàng giới.”
“Lúc trước ta và Hứa Khắc tìm thấy những thứ kia, hiển nhiên không có đặc tính như vậy.”
“Ngược lại là tiểu gia hỏa này…”
Lý Phàm như suy nghĩ gì đó.
Hẳn là Ngự Thú tông đã sử dụng Liệt Giới Kình để lai giống sinh vật với quả cầu này, từ đó bồi dưỡng ra á chủng mới và phù hợp với yêu cầu.
“Cho nên bận rộn lâu như vậy, vẫn là bởi vì nhiệm vụ kia của Bạch tiên sinh?”
Lý Phàm không khỏi hơi thắc mắc.
Hình như câu chuyện Vẫn Tiên cảnh này hơi dài đằng đẵng quá mức.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết rõ rốt cuộc chấp niệm duy trì khoảng thời không này là gì.
Lại phá giải như thế nào.
Nhưng mà trong lòng Lý Phàm có linh cảm. Chờ trở lại Ngự Thú tông, có lẽ có thể tiết lộ câu đố này.
Từ Nam Minh trở về Ngự Thú tông, lộ trình xa xôi.
Đi chưa đến nửa đường, lần này thời gian kéo dài trong Vẫn Tiên cảnh cũng đã đến.
Trước mắt lắc lư một hồi, Lý Phàm lại quay trở về thế giới hiện thực.
“Đế Nhất Thú…”
Lý Phàm nhớ lại hiểu biết trong Vẫn Tiên cảnh, trong lòng không khỏi xuất hiện một thắc mắc.
Sau này, liệu kế hoạch di chuyển tổng thể của Yêu tộc có thành công không?
Nếu như thành công thì động tĩnh lớn như vậy không thể giấu giếm được tu sĩ ngay lúc đó.
Còn nếu có ví dụ thoát đi thành công trước đó, vậy tất nhiên là các tu sĩ cũng sẽ tiến hành noi theo.
Bọn họ cũng sẽ thử nghiệm các loại phương pháp, phá nát thời không, tránh thoát gông cùm xiềng xích của Huyền Hoàng giới.
“Năm đó Đại Đạo tông có ba vị Trường Sinh lánh đời không ra. Càng đừng nói đến những tông môn khác, toàn bộ Huyền Hoàng giới, số lượng tu sĩ cảnh giới Trường Sinh cũng không hề ít.”
“Bây giờ lại không thấy bóng dáng, có lẽ năm đó một số người trong bọn họ đã rời khỏi cũng nên.”
Lý Phàm đột nhiên lại nhớ đến lời nói của Đế Nhất.
“Trong tộc yêu thú cũng có rất nhiều bất đồng về chuyện hoàn toàn rời khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Càng đừng nói đến tu sĩ nhân loại như chúng ta.”
“Có muốn rời khỏi, hiển nhiên cũng có muốn ở lại.”
Tất cả chỉ là những lựa chọn khác nhau của mọi người khi đối mặt với đại kiếp thiên địa giáng xuống mà từ trước đến nay chưa từng có mà thôi.
Lý Phàm như suy nghĩ gì đó.
Từ Vẫn Tiên cảnh trở lại thế giới hiện thực, nghi thức đặt nền móng của Tùng Vân tiên thành đã sắp chính thức tiến hành.
Mà Chu Khắc Bảo cũng dựa theo giao hẹn, mang tiên thành động phủ đến.
“Đạo hữu nhìn xem!”
Hắn đưa tay phải ra, một tòa thành trì cỡ nhỏ tỏa ra hào quang rực rỡ bất ngờ xuất hiện.
Nhìn hình dáng này, nó hoàn toàn giống tiên thành ở các châu của Vạn Tiên Minh.
“Nơi này không phát huy được, mời Lý đạo hữu đi theo ta.”
Chu Khắc Bảo khẽ mỉm cười, đưa một pho tượng bạch ngọc có hình dạng tòa Linh Lung tháp.
“Đây là…” Lý Phàm nhìn món đồ nhỏ trong tay, cảm thấy khá quen mắt.
“Chính là chìa khóa dẫn đến Tiên Khiển cảnh, đạo hữu chỉ cần lấy nó làm trung tâm, bày trận nghi thức là có thể tiến vào trong Tiên Khiển cảnh cố định.” Chu Khắc Bảo giải thích với Lý Phàm.
“Thì ra là vậy.” Lý Phàm cũng từng thuê Tiên Khiển cảnh bạch cốt, lừa gạt mọi người trong Ly giới.
Hiển nhiên cũng không xa lạ gì chuyện này.
Cân nhắc một lát, tay hắn cầm pho tượng Linh Lung tháp, khởi động nghi thức.
Sau cảm giác choáng váng rất nhỏ, chờ Lý Phàm mở mắt lần nữa thì hắn đã ở trong một cung điện ở trên trời có mây trắng mù mịt.
Ngoại trừ Chu Khắc Bảo thì còn có một đám tu sĩ khác đã chờ đợi ở đây từ lâu.
“Đã lâu không gặp, Lý đạo hữu, hôm nay may mắn gặp được, thật sự là niềm vinh hạnh của chúng ta!”
“Ha ha, Lý Phàm đạo hữu, chúng ta cũng có thể tính là không đánh nhau thì không quen biết nhỉ!”
Bọn họ nhìn thấy Lý Phàm, đều sôi nổi nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Lý Phàm cũng mỉm cười đáp lại từng người.
“Được rồi, để Lý Phàm đạo hữu kiểm nghiệm hàng một chút.” Sau khi chào hỏi, một vị tu sĩ trong đó có gương mặt chữ điền, nhìn qua có vẻ không giận tự uy, trầm giọng nói.
Chu Khắc Bảo gật đầu, lúc này khống chế, mở rộng tối đa tiên thành động phủ trong tay.
Trong nháy mắt, một tòa thành trì khổng lồ lơ lửng trên không xuất hiện trên đám mây của cung điện.
“Lý đạo hữu, mời!”
Chu Khắc Bảo nói, dẫn đầu bay vào trong thành lơ lửng trên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận