Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 469: Người nào trảm tiên đồ

Rạng sáng, Diệp phủ.
Tên mập nhỏ Diệp Phi Bằng đang ngủ say, hình như vừa mơ thấy chuyện gì vui vẻ lắm nên khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn không hề phát hiện ra có một thân hình màu đen chợt hiện ra bên cạnh hắn.
Bóng đen nhẹ nhàng vung tay lên, Diệp Phi Bằng nghiêng đầu, hoàn toàn ngất xỉu. Tay phải nắm chặt, giơ cao trên đỉnh đầu.
Một lát sau, chậm rãi thu lại.
Một giọt máu màu đỏ biến thành đen kịt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Phi Bằng vốn có sắc mặt hồng hào lại giống như bị bệnh nặng, lập tức tái nhợt hẳn đi.
Giọt máu kia như vật sống có ý thức, không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay hắn, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của bóng đen.
Theo bóng đen nắm chặt ngón tay, không gian giãy giụa của giọt máu kia cũng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn bị hắn hấp thu vào cơ thể.
Bóng người đứng lặng lẽ trong đêm tối rất lâu.
“Phụt!”
Đôi cánh xương quái dị bỗng nhiên xé rách tám lưng, giang rộng ra sau lưng hắn.
Từng tia máu quấn quanh cốt dực, vang lên tiếng rì rì rất nhỏ, không ngừng mọc ra từ gai xương, chớp mắt đã bị bạch cốt âm u che lấp.
Cốt dực đầy ắp lên.
Nhưng dưới ánh trăng, vẫn trông thấy rìa cốt dực không ngừng nhỏ máu, trông rất đáng sợ.
“Huyết mạch Côn Bằng…”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng bóng đen, chốc lát sau, đôi cánh sau lưng hắn cứ thế kéo xuống.
Không có cảnh máu tươi phun ra, huyết nhục ở miệng vết thương giãy giụa một lát, sau đó bị một luồng sinh cơ to lớn tinh thuần đuổi ra khỏi cơ thể.
Qua giây lát, bóng đen lại khôi phục như ban đầu.
“Đại yêu thượng cổ, quả nhiên có ghê gớm.” Hắn nhìn hai cánh bị kéo xuống nhưng vẫn đang đập, cảm thán nói.
Bóng đen này chính là Lý Phàm.
Sau khi vào kinh thành Đại Ly, chuyện đầu tiên hắn làm là rút một ít tinh huyết Côn Bằng trong cơ thể Diệp Phi Bằng ra.
Bảo quản một phần tinh huyết trong nhẫn trữ vật, đồng thời dùng nhục thân của mình hấp thu một phần nhỏ.
So với lực dị thú Lý Phàm cảm ngộ được bên trong Thú Hồn châu thì càng bá đạo hơn.
Nếu như nói lực dị thú kia là cảm nhiễm, chiết xuất thì sức mạnh huyết mạch Côn Bằng này là thôn phệ, đồng hóa triệt để.
“Thảo nào ở kiếp trước, lời nói cử chỉ sau này của Diệp Phi Bằng, thậm chí là tư tưởng đều gần như giống với yêu thú chân chính.”
“Đây chính là hậu quả chắc chắn xảy ra sau khi sử dụng sức mạnh huyết mạch Côn Bằng.”
“Nhưng mà…”
Lý Phàm mỉm cười: “Ta dùng Tạo Hóa Hồng Lô Công mô phỏng nên không cần lo lắng chuyện này.”
“Côn Phệ, Bằng Phi, Kinh Bằng Biến…”
Hắn cẩn thận thì thầm, bóng người Lý Phàm trong đêm tối đang không ngừng vặn vẹo, thỉnh thoảng biến thành cá voi, lúc lại biến thành đại bàng, lúc lại biến thành thân người cánh chim.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm biến trở lại bộ dáng ban đầu của mình.
“Tinh huyết Côn Bằng dùng để lĩnh ngộ quá ít, trước mắt chỉ lấy được hình dáng, không thể nào hoàn toàn tái hiện lại thần thông Côn Bằng.”
“Nhưng không sao, ở đây đã có sẵn một kho máu rồi.”
Lý Phàm nhìn Diệp Phi Bằng, nở nụ cười hiền hòa.
Hắn mang theo tên mập nhỏ phóng lên trời, lập tức biến mất trong màn đêm.
Ngày thứ hai, kinh thành hỗn loạn.
Rất nhiều nhà quyền quý như Tô, Diệp, Hàn đều có trẻ con bỗng nhiên mất tích.
Mấy nhà liên hợp lại lật tung kinh thành lên, nhưng không tìm ra tung tích của đứa trẻ đâu.
Nhất thời, lòng người hoang mang, lời đồn nổi lên khắp nơi.
Mấy nhà bị hại tụ tập lại âm thầm thảo luận, cho rằng người có thể làm được chuyện này, ngoại trừ tiên nhân trong truyền thuyết ra thì chỉ sợ là hoàng đế Đại Ly kia.
Hiển nhiên, tiên nhân sẽ không lén lút làm chuyện như vậy. Vậy khả năng duy nhất là do hoàng đế gây ra.
Các đại thần quyền quý không khỏi nghĩ đến các loại tin đồn mình từng nghe, trong lòng nảy sinh nỗi oán hận.
Sau đó trong kinh thành, sóng cuộn biển gầm.
Mà kẻ gây ra những việc này là Lý Phàm đã rời khỏi Ly giới từ lâu rồi.
Sau khi trở về Huyền Hoàng giới, hắn không hề dừng lại.
Hắn không đến một địa vực nào ở Huyền Hoàng giới mà thông qua thông đạo Tiên Tuyệt, quay về quê hương của mình, Đại Huyền.
Thuyền Thái Diễn vượt gió bay đi, sắc mặt của mười sáu đứa trẻ hoảng sợ lo lắng luống cuống, chen chúc ngồi trong khoang thuyền, run lẩy bẩy.
Lý Phàm đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn bên dưới.
Cũng là một tiểu thế giới hoàn chỉnh, Đại Huyền không chỉ rộng lớn gấp mười lần Ly giới.
Nếu Ly giới có thể xuất hiện thiên tài tu hành như Tô tiểu muội, Tiêu Hằng, vậy thì không thể nào Đại Huyền không có được.
Trạm thứ nhất, cũng là thành Hàn Quảng màu mỡ giáp Đại Huyền.
Thần thức rộng lớn đảo qua người phàm bên dưới, Lý Phàm tìm ra người thích hợp.
Không lâu sau, Lý Phàm lại nhíu chặt mày.
“Tư chất này, sao lại không có mấy ai tốt hơn ta vậy?”
Hắn lắc đầu, thuyền Thái Diễn tăng tốc, đi đến tòa thành tiếp theo.
Kết quả vẫn khiến Lý Phàm thất vọng.
Tốn thời gian nửa tháng, Lý Phàm gần như đã tìm hết con dân Đại Huyền nhưng người thích hợp tu hành chỉ lác đác được vài người.
“Xem ra lúc đầu ta bước lên tiên lộ gian nan như vậy, e rằng cũng không phải ngẫu nhiên.
“Trời, người…”
Lý Phàm tung người bay lên không trung, nhắm mắt cảm nhận khí tức của bản thân Huyền giới.
“Người chính là vạn vật chi linh, tạo hóa của thiên địa.”
“Có người được thiên địa ưu ái thì có thể cảm ứng được thiên địa, thuận đường tu hành, bước lên tiên đồ.”
“Đây là những gì sẽ xảy ra lúc đầu.”
“Có thể được khí vận thiên địa, nhưng xác suất rất nhỏ. Với số người khổng lồ ở Đại Huyền, dựa vào lý luận thì hẳn là xuất hiện không ít thiên tài mới đúng.”
“Nhưng mà hết lần này đến lần khác…”
Lý Phàm nghĩ đến bầy Liệt Giới Kình lang thang ở bên ngoài Đại Huyền, cố gắng muốn tách biệt hoàn toàn Huyền giới với Huyền Hoàng giới.
“Nếu thiên địa không thích, người nào trảm tiên đồ?”
“Nhưng tại sao Ly giới lại đặc biệt như vậy?”
Sự nghi ngờ trong lòng Lý Phàm um tùm như cỏ dại, hắn thầm than, tạm thời bỏ ý định ban đầu của mình đi.
Hắn đi đường vòng đến gần núi Giải Ly, đưa hai thiếu niên có cốt cách đáng ngạc nhiên từng thấy lúc trước đi.
Rồi hắn rời khỏi Đại Huyền, lập tức trở về Tu Tiên giới.
“Ta biết ngay thế gian có tiên mà!” Vẻ mặt Tôn Nhị Lang Thần hưng phấn, đi qua đi lại.
Vương Huyền Bá to con vạm vỡ bên cạnh lại mặt ủ mày ê, có hơi bất an.
“Nhị Lang, ngươi nói tiên nhân bắt chúng ta đến đây, rốt cuộc muốn làm gì? Khi nào chúng ta mới được trở về, ta nhớ nhà…” Hắn nhỏ giọng nói với Tôn Nhị Lang.
“Có chí khí lên đi! Không học được bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, phá núi xuống biển, làm sao ta cam tâm trở về như vậy!” Tôn Nhị Lang bất mãn nói.
Vương Huyền Bá há hốc mồm, muốn nói gì đó thì phát hiện có một bóng người đột nhiên xuất hiện cạnh hai người.
“Tiên sư!” Vương Huyền Bá giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Tiên sư, xin dạy ta tu hành!” Tôn Nhị Lang cũng dập đầu bái lạy.
Ánh mắt Lý Phàm đảo qua hai người, không đáp lời.
Chỉ dẫn bọn họ đến chỗ Tô Trường Ngọc và mười sáu đứa bé trong khoang thuyền.
Đám trẻ con đã khá lớn, Lý Phàm đưa đến đây, không thấy gia đình của rất nhiều người.
Bọn họ hoang mang bất lực, không kiềm chế được mà khóc lóc không ngừng.
“Làm cho bọn họ giữ yên lặng, xem như đây là thử thách đầu tiên của ngươi.”
“Nhớ rằng không được ra tay đánh người.”
Lý Phàm nói với Tôn Nhị Lang.
Sau đó lập tức biến mất.
Tôn Nhị Lang chỉ có võ công, tự xưng biết mọi môn võ nhìn đám tiểu quỷ nước mắt nước mũi lèm nhèm trước mặt, nhất thời rơi vào thế khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận