Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 893: Vẫn Tiên mưu Pháp Vương

Ly giới.
Tô Ngữ Tình vừa cầu nguyện xong và đang tu hành bên cạnh tiên linh tháp, sắc mặt bỗng dưng trở nên đỏ bừng.
Trong thân thể nàng như thể có ai đó đột ngột kéo căng nó ra bằng một vật thể khổng lồ, khiến nàng đau đớn kêu lên.
Ngay khi nàng cảm thấy hoang mang, không biết làm sao, đột nhiên một luồng linh khí thuần khiết phủ xuống cơ thể nàng, giống như dòng sông băng ầm ầm tan chảy!
Chúng đang gào thét mà chạy trong cơ thể nàng, chỉ trong vài ngày chúng đã hóa thành một loại lực lượng mà nàng có thể điều khiển.
Chúng ngoan ngoãn trở về đan điền của nàng!
Cùng lúc đó, cảnh giới của nàng cũng tăng lên nhanh chóng với tốc độ kinh khủng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong mấy hơi thở, nàng từ một Kim Đan sơ kỳ tăng vọt lên Kim Đan viên mãn.
Vì nguyên liệu động thiên cần thiết không đủ để tân pháp đột phá cảnh giới, nàng chỉ dành miễn cưỡng ngừng lại.
Từ đầu đến cuối quá trình này, bình cảnh ‘thiên chi ách’ hạn chế tu sĩ tu luyện không hề xuất hiện!
Tô Ngữ Tình kinh ngạc cảm nhận tu vi cảnh giới của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Sau khi cẩn thận cảm ngộ ngọn nguồn linh lực giúp nàng đột phá, Tô Ngữ Tình phảng phất nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng vội vàng quỳ xuống, thiền định, và cảm tạ ‘Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên’ ban ơn.
Linh Mộc giới, trước tượng thần vô diện.
Từ không trung, một cỗ tu vi phản hồi vô hình xuất hiện trong cơ thể Lý Phàm.
Nó đến từ sự đột phá liên tục của Tô Ngữ Tình thông qua Tọa Tiên Quyết!
Ngoại trừ những gì Lý Phàm đã ban cho Tô Ngữ Tình trước khi đi, qua lại một hồi, thậm chí tu vi Lý Phàm còn tăng lên một chút!
“Đây là cái gì?”
Lý Phàm sửng sốt không hiểu.
Nhưng không bao lâu sau, hắn liền bình tĩnh lại.
Thật ra, việc sinh ra tu vi phản hồi không hề trái ngược với lẽ thường, nó vẫn nằm trong phạm vi cơ chế vận hành của Tọa Tiên Quyết.
Giống như việc Lý Phàm không tiếc hao phí tu vi của mình để trợ giúp người khác tăng tu vi cảnh giới vậy.
Sau khi việc thành, quả thật hắn có thể nhận được tu vi phản hồi nhất định.
Tuy nhiên, tu vi hao tổn trong quá trình này thật sự quá lớn. Trên thực tế, đó là cuộc giao dịch thua lỗ, lợi nhuận thu lại không bù đắp được vốn đã bỏ ra.
“Mà bây giờ, thông qua Huyền Thiên vô diện này, tổn thất chuyển giao tu vi đã giảm đi rất nhiều.”
“Có thể làm được như vậy là quá lợi!”
Trong nháy mắt, Lý Phàm hiểu được, đây chính là chức năng của tượng đá vô diện thần bí này.
“Câu thông với tín đồ, gửi những món quà thần ban tặng…”
“Thật đúng là càng lúc càng tuyệt vời.”
Lý Phàm nheo mắt lại, tầm nhìn lần nữa tập trung lên tượng thần vô diện.
“Vậy thì vấn đề ở đây là, phải chăng thật sự có một vị đại năng đằng sau tượng đá này.”
“Vì sao hắn không đích thân liên hệ với những ‘tín đồ’ này, ngược lại còn muốn chuyển giao toàn bộ năng lực, cảm ứng cho ta chứ?”
“Bí mật của ta đã bại lộ chưa?”
Suy nghĩ một lúc, đáp án của Lý Phàm vẫn thiên về phía chưa bị bại lộ hơn.
Suy cho cùng, dựa theo tính khí của những cường giả kia, nếu như biết được có sự tồn tại của ‘Hoàn Chân’ trong cơ thể hắn thì gần như không có khả năng sẽ chơi trò mèo vờn chuột này với hắn.
Khả năng cao là bọn họ sẽ trực tiếp cướp đoạt.
“Hay chính bởi vì nguyên nhân nào khiến ngài chìm vào giấc ngủ say.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
Hắn nhìn chằm chằm tượng đá hồi lâu rồi chậm rãi rời đi.
Không hề hạ mệnh lệnh cấm không cho người thường tới gần tượng đá vô diện, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, như không có chuyện gì phát sinh.
Cách xa tượng đá, tiếng cầu nguyện trong đầu Lý Phàm cũng theo đó dần dần biến mất.
Điều này khiến cho Lý Phàm càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
“Huyền Thiên giáo…”
Lý Phàm háo hức muốn biết thêm nhiều thông tin hơn về giáo giá thượng cổ thần bí này.
Đừng nói là mấy ngàn năm sau, cho dù là thời kỳ thập tông Tiên đạo thượng cổ, Huyền Thiên giáo vẫn là một đề tài cấm kỵ.
Chỉ có nòng cốt chân chính của các môn phái mới có tư cách biết được.
Tuy Lý Phàm luân hồi nhiều kiếp, cũng chỉ may mắn thấy được một góc Huyền Thiên giáo trong mộng cảnh của Triệu sư tỷ.
“Có lẽ vẫn còn biện pháp khác.”
Trong đầu Lý Phàm chợt nhớ tới phó bản đầu tiên “Ninh Viễn lấy thọ quả” trong Vẫn Tiên cảnh.
Thân thể Lý Trần hắn giáng xuống chính là đối tượng đoạt xá của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo sau này.
“Nếu như ta ôm cây đợi thỏ, liệu có thể nhìn thấy vị Pháp Vương này trong Vẫn Tiên cảnh hay không?”
Lý Phàm không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Bởi vì những gì trong Vẫn Tiên cảnh lúc trước chỉ là một tia thần thức.
Thế nên, cho dù hắn bị vị Pháp Vương này đồng hóa thì không có bất kỳ nguy hiểm nào đối với bản thể.
“Có lẽ, đây đúng là một cơ hội khó có thể thực hiện trong thực tế.”
“Khi ngươi đưa mắt nhìn vực sâu, đồng thời vực sâu cũng đang nhìn ngươi. Khi hắn cố chiếm lấy thân thể Lý Trần và hợp nhất với Lý Phàm, đồng thời Lý Trần cũng đang cố gắng dò xét ký ức trong đầu hắn.”
Về phần vị Pháp Vương trong Vẫn Tiên cảnh kia, phải chăng hắn có khả năng xuyên qua Vẫn Tiên cảnh cùng với ranh giới hiện thực, gây ảnh hưởng và thương tổn cho Lý Phàm trong thực tế…
Trừ phi thực lực của hắn vượt qua vị Vẫn Tiên kia, nếu không tuyệt đối không thể nào làm được việc này!
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy có thể thực hiện được.
Thế là hắn nhanh chóng hạ quyết tâm.
Thân hình lóe lên và đi đến mật thất bế ban trong Linh Mộc giới.
Hắn bày đủ nghi thức một cách thuần thục.
“Lúc trước vì kiêng kỵ Bạch tiên sinh, ta cho rằng mình không tiến vào Vẫn Tiên cảnh nữa cho đến khi tìm được biện pháp giải quyết tai họa ngầm không muốn kích hoạt Hoàn Chân.”
“Nhưng hiện tại, nguy hiểm mà Huyền Thiên giáo mang đến càng cấp bách hơn.”
“Về phần nguy hiểm…”
Ánh mắt Lý Phàm không hề sợ hãi, vô cùng kiên định: “Sợ đầu sợ đuôi, khó thành việc lớn! Lý Phàm ta há lại là loại người thô bỉ này!”
“Phúc Sinh, Huyền Hoàng thiên tôn!”
Tâm trí Lý Phàm mặc niệm, ngay sau đó, hình ảnh xung quanh nhất thời vặn vẹo.
Không có gì ngạc nhiên, một lần nữa hắn trở lại phó bản “Ninh Viễn lấy thọ quả”.
“Sư đệ? Sư đệ?”
Giọng nói quen thuộc của Chương Thiên Mạch vang lên bên tai hắn.
Cảm giác khác thường giống như thủy triều rút đi, Lý Phàm quay đầu nhìn về phía Chương Thiên Mạch.
“Sư đệ, ngươi làm sao vậy?” Ánh mắt Chương Thiên Mạch có phần thắc mắc và quan tâm.
“Lần đầu xuống núi, trong lòng ta có chút kích động.”
Lần này, Lý Phàm rất nhanh nhập vai và tiếp lời Chương sư huynh.
Trong khi trò chuyện cười đùa vui vẻ cùng hắn, bọn họ đã tới thành Ninh Viễn.
Quỹ đạo đã được thiết lập, Chương sư huynh vội vàng muốn đi tìm tình nhân cũ Xích Hà của hắn.
Và giao nhiệm vụ thu thập thọ quả cho Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười và không ngăn cản hắn.
Sau khi hai người tách ra, Lý Phàm cũng không làm gì khác thường mà trực tiếp đến ‘cây Vãng Sinh Thọ’ trong thành để thu thập ba thọ quả.
Được Tống Hòa Tụng - quản sự của thành Ninh Viễn hướng dẫn, Lý Phàm rất nhanh đã lấy được thọ quả từ trong phong ấn.
Dựa theo “tình tiết vở kịch”, không lâu sau, Sở Lương và các tu sĩ Vạn Tiên Minh mai phục trong thành sẽ ra tay với Xích Hà, người tình của Chương sư huynh, cố gắng chọc giận Chương sư huynh và sau đó vây giết bọn họ. Nhưng cuối cùng lại bị giết ngược.
Lý Phàm quay đầu lại nhìn Tống Hòa Tụng, trên môi nở nụ cười quỷ dị.
Nhịp tim của Tống quản sự đập mạnh, một dự cảm không lành bất chợt dâng lên.
“Phụt!”
Không có dấu hiệu nào, Lý Phàm chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Sư huynh cứu ta!”
Lý Phàm hô lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận