Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 986: Vào lưới thì khó thoát

Lý Phàm rất vững tin, trước khi Mặc Nho Bân rời đi, động thiên ẩn nấp nơi này không hề tồn tại tấm mạng nhện này.
“Đột nhiên xuất hiện, cho ta ám hiệu...”
Trên mạng nhện không có nhện giăng, giống như trống rỗng xuất hiện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Phàm, một con bướm vẫy cánh đáp xuống trên mạng nhện.
Bướm không mảy may phát hiện được nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, dùng chân bò qua bò lại trên mạng nhện.
Mạng nhện này không hề giống mạng nhện bình thường, không dính chặt bướm. Hơn nữa còn vô cùng chắc chắn, không có chút lay động nào.
Bướm chơi đùa rất vui vẻ trên mạng nhện.
Nhưng suy cho cùng nó cũng không thể sống cả đời trên mạng nhện, nó còn cần đi kiếm ăn, duy trì sự sống.
Sau đó bướm lại lần nữa vẫy cánh, muốn vỗ cánh bay đi.
Nhưng trong nháy mắt khi nó sắp rời mạng nhện...
Chuyện khiến đồng tử Lý Phàm thình lình co lại đã xảy đến.
Dường như vì cảm nhận được bướm rời đi, mạng nhện vốn vô hại với người và vật vậy mà trong phút chốc thu chặt lại.
Tự dưng sinh ra một lực hút, lập tức kéo bướm trở về.
Bướm bất ngờ không kịp chuẩn bị, thân thể yếu ớt của nó căn bản không chịu nổi sự lôi kéo của lực lượng to lớn này trong nháy mắt bị xé thành vô số bụi phấn. Bị hút lại, đều đều rơi xuống trên mạng nhện.
Trong nháy mắt đã bị mạng nhện hấp thu, phần còn lại của thân thể và mạng nhện hòa thành một thể, không cách nào phân biệt.
Mà mạng nhện vẫn yên tĩnh tồn tại trong góc, cứ như thể dị biến trước đó căn bản chưa từng xảy ra.
Lý Phàm xem toàn bộ quá trình trong mắt, hít một hơi thật sâu.
Ám chỉ thẳng thừng như thế, sao hắn còn không thể nhìn ra, chỗ chính mình xem nhẹ từ trước tới này, ngọn nguồn ẩn ẩn bất an trong lòng rốt cuộc đến từ đâu.
Suy đoán của hắn lúc trước thực ra không sai.
Giống như bướm vào nhầm mạng nhện, Chân Tiên không mặt hẳn không có hứng thú đối với Lý Phàm yếu đuối.
Mượn lực lượng tượng đá cáo mượn oai hùm cũng tốt, đảo qua đảo lại dưới mí mắt tượng đá cũng được.
Đều sẽ không dẫn tới sự chú ý của Chân Tiên.
Nếu như từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì trạng thái này, quả thực sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng nếu như muốn thoát khỏi khống chế của lực lượng Chân Tiên, hoặc là bỗng nhiên bày ra thực lực làm Chân Tiên cũng cảm thấy hứng thú...
Sợ rằng kết cục sẽ giống như con bướm kia, nháy mắt bị phản phệ, xé rách thành vô số bụi phấn!
Tương tự lấy cảnh ngộ của Lý Phàm để nói, cảnh giới Nguyên Anh, chiến lực Hợp Đạo đời này mượn tượng đá Chân Tiên không mặt tiếp tục nhảy nhót không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nếu như một khi lựa chọn hoàn chân, giống như bướm trên mạng nhện nháy mắt vỗ cánh, có thể lập tức dấy nên sự cảnh giác của Chân Tiên không mặt.
Phản ứng của Chân Tiên nhanh cỡ nào, có thể ảnh hưởng thậm chí ngăn cản tiến trình hoàn chân hay không?
Lý Phàm căn bản không thể phỏng đoán.
Nhưng ở đời 115, khi tiên nhân Tiên Khư liếc nhìn diệt Huyền Hoàng, chịu ảnh hưởng từ lực lượng của hắn, sau khi Lý Phàm hoàn chân cảnh tượng xung quanh không lập tức hư hóa.
Sau đó hiện ra một vùng hắc vực, thời gian bên ngoài hắc vực vẫn đang lưu chuyển.
Có lẽ chuyện này có thể nói rõ từ một mức độ nào đó, lúc thực lực đạt tới hoặc là gần với cấp bậc Vô Danh Chân Tiên thì có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định đến sự vận hành của hoàn chân.
Mấu chốt nhất là, Lý Phàm đã bị tượng đá vô diện chọn làm nhân vật như “người đại diện”.
Ngay cả nguyện lực màu vàng đều sẽ xuất hiện trong cơ thể mình...
Có thể nói là đi sâu vào lưới, mọi loại gút mắc!
Gần như không khác gì ở trước mặt Chân Tiên.
Có lẽ Chân Tiên sẽ không nhìn sâu kiến dưới chân, nhưng khi trên người sâu kiến bộc phát ra tia chớp thì ắt sẽ dẫn tới ánh nhìn chăm chú của Chân Tiên!
Suy nghĩ rất lâu, Lý Phàm không nhịn được kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
“May mà linh giác trong âm thầm bảo ta trước đó không lập tức hoàn chân.”
“Nếu không dưới sự không có chút chuẩn bị tâm lý nào, chính diện nghênh tiếp Chân Tiên...”
Cho dù lấy giác ngộ của Lý Phàm lúc này cũng không thể không nói một tiếng “lành ít dữ nhiều”.
Sau cơn kinh hãi ngắn ngủi, Lý Phàm ổn định lại tâm thần.
Bất an luôn quanh quẩn trong lòng lúc trước dần tan đi, trong lòng không còn lại bao nhiêu hoảng sợ.
Bởi vì không biết, cho nên e ngại.
Sau khi biết ngọn nguồn uy hiếp, Lý Phàm ngược lại bình tĩnh trở lại.
“Thực cũng không tuyệt cảnh như trong tưởng tượng. Nói cho cùng cũng không phải chính diện cứng đối cứng với Chân Tiên mà là phải tìm được biện pháp thành công hoàn chân trước mặt Chân Tiên.”
“Đời này mới vừa bắt đầu, còn có rất nhiều thời gian đủ cho ta suy nghĩ.”
“Năm đó lúc ta Trúc Cơ thì có thể yên ổn hoàn chân trước mặt Thiên Y; hiện giờ thực lực của ta đã sánh ngang Hợp Đạo, làm sao không thể hoàn chân ngay trước Chân Tiên mặt?”
Suy nghĩ của Lý Phàm từ từ khôi phục, vẻ kinh hoàng trong ánh mắt đã biến mất, giống như đầm tối, sâu không lường được.
Vào lúc này, trong mạng nhện tại động thiên ẩn nấp trong lúc lặng yên lại có biến hóa xảy ra.
Lại có một con bướm bay lượn nhanh nhẹn rơi vào trên mạng nhện.
Giống y hệt chuyện xảy ra trước đó, nó hãm sâu vào tình thế nguy hiểm lưới lớn mà không hay biết.
Nhưng lần này, lúc bướm sắp vỗ cánh rời đi, chuyện khác biệt đã xảy ra!
Chợt một trận gió lớn thổi qua, bản thân mạng nhện lay động kịch liệt.
Vì thế lực hút khó hiểu kia không được sinh ra.
Nhân lúc này, bướm nhanh chóng vẫy cánh rời đi.
Biến mất trên không trung.
Hệt như một kịch bản, sau khi diễn xong cái này hai cảnh này, mạng nhện, bướm, gió, ba thứ trong nháy mắt đều biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn quanh bốn phía, Lý Phàm không hề tìm được dấu vết chúng từng tồn tại trong động thiên ẩn nấp này.
“Thủ thuật che mắt này đúng thật là có chút môn đạo.”
Nhưng điều Lý Phàm quan tâm lại không phải Mặc Nho Bân làm sao biểu diễn cảnh này mà là thâm ý phía sau.
“Bất kể là tượng đá hay là quỳnh tương vạn linh, Mặc Nho Bân đều chỉ sợ tránh không kịp.”
“Lại thêm ám thị này của hắn, hiển nhiên là hắn đã biết hậu quả khi sa vào lưới Chân Tiên.”
“Nhưng nhìn từ tình hình bây giờ, hắn đã thoát ra khỏi lưới Chân Tiên.”
Trước mắt Lý Phàm lại lần nữa hiện lên hình ảnh một trận gió lớn thổi qua, bướm vỗ cánh rời đi.
Mà hắn cũng đã mơ hồ nhận ra chỗ bị hắn xem nhẹ lúc trước.
Tượng đá vô diện là vật tổ của Huyền Thiên giáo, trong Huyền Thiên giáo ngày xưa tuyệt đối sẽ không hiếm thấy mới đúng.
Nhưng trong ký ức của pháp vương Huyền Thiên giáo Cơ Dư Trinh, Lý Phàm lại căn bản không nhìn thấy bóng dáng tượng đá Chân Tiên không mặt.
“Hoặc là lúc ấy trong Huyền Thiên giáo không tồn tại tượng đá.”
“Hoặc là...”
“Lực lượng nào đó ảnh hưởng, trực tiếp cắt đứt sự tồn tại của tượng đá.”
Ý niệm tới đây, Lý Phàm không khỏi híp mắt.
“Đồng thời loại cắt đứt xảy ra trên người hai pháp vương tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
“Xem ra chuyện Huyền Thiên giáo hủy diệt năm đó vẫn còn có rất nhiều bí ẩn chôn giấu. Mà Mặc Nho Bân thể ngộ sâu sắc sự đáng sợ của lực lượng Chân Tiên, thậm chí ngay cả nói thẳng cũng không dám.”
“Chỉ có thể dùng loại phương pháp trừu tượng này ám chỉ...”
Trong lòng Lý Phàm không khỏi càng thêm nặng nề phần nào.
“Xem ra đời này muốn phá cục còn cần thu hoạch trợ giúp từ trên người Mặc Nho Bân.”
“Trước tiên phối hợp với hắn hoàn thành uy hiếp Thiên Huyền Kính đã.”
Nghĩ như vậy, Lý Phàm phiêu nhiên rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận