Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 721: Nơi tận cùng mê vực

Dĩ nhiên tất cả cũng chỉ là suy đoán của Lý Phàm mà thôi.
Nhận thức về nghịch lý thiên địa, tranh đoạt trường sinh, hiện tại Lý Phàm còn quá mức nông cạn. Gần như chỉ có thể lấy phương hướng diễn hóa lịch sử khác nhau của Huyền Hoàng giới hắn trải qua tiến hành phân tích phán đoán. Chỉ có thể dòm biểu tượng của nó, không thể có được bản chất của nó.
Có lẽ chỉ sau khi hắn chân chính đạt tới cảnh giới nghịch lý mới có thể thực sự hiểu được chuyện xảy ra ở Huyền Hoàng giới trong khoảng thời gian này.
Trong lúc Lý Phàm suy tư, tranh chấp giữa hai người Hoàng Phủ và Đông Phương cũng miễn cưỡng cho ra nhận thức chung.
Không thể vì có thủ đoạn phục sinh ‘Vãng Sinh phủ’ mà hành sự không kiêng nể gì. Vẫn cần trân quý tính mạng bản thân.
Nhưng nếu trong tay dư dả cũng có thể mua mấy thứ trân bảo như Thanh Hồn Định, Sắc lệnh Vãng Sinh gì đó coi như át chủ bài sau cùng. Dù sao sinh tử vô thường, ai cũng không dám đảm bảo chính mình có thể đột ngột gặp nạn vẫn lạc hay không. Có chuẩn bị dù sao cũng tốt hơn là không.
“Những tu sĩ khởi tử hoàn sinh xuất hiện bây giờ vẫn chỉ là số rất ít. Không biết mười tám năm sau, lúc số lớn tu sĩ vẫn lạc sống lại rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đến Huyền Hoàng giới.” Hoàng Phủ Tùng cảm khái.
“Sau này lại biến thành cái dạng gì ta không biết, nhưng rõ ràng cách thời gian tường chắn sương trắng bị hoàn toàn thăm dò xong đã không còn xa!” Nhìn từng chiếc Phổ Hiền Chân Chu nhanh chóng bay qua bên cạnh, Đông Phương Diệu hừ lạnh.
“Lý huynh, nếu ngươi muốn đổi ‘Mâm đá tận cùng’ sợ là phải nhanh lên nữa rồi.” Hắn nhắc nhở.
“Sắp rồi, hoàn thành thêm một mê vực nữa là đủ mười vạn điểm thanh huyền.” Lý Phàm gật đầu, cẩn thận phân biệt âm thanh truyền đến từ chỗ sâu sương trắng, không ngừng điều chỉnh phương hướng tiến lên.
Một đường tiến sâu vào sương trắng, một ngày này, Lý Phàm lần nữa bắt được “âm thanh Thiên Y”.
Chỉ là lần này âm thanh có vẻ hơi quái dị hơn thường ngày. Giống như có cái gì đó quấy nhiễu, vặn vẹo sự lan truyền của âm thanh, Lý Phàm nghe vào tai đã gần như hoàn toàn không giống “Thiên Y”. Nếu không phải trong khoảng thời gian xuyên qua trong mê vực đã từng nghe tiếng kêu rên “Thiên Y” rất nhiều lần, Lý Phàm gần như cũng không thể phân biệt được nó.
Do dự một hồi, Lý Phàm không hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Hoàng Phủ và Đông Phương thấy Lý Phàm ngừng lại, vội vàng truy hỏi nguyên nhân.
Sau khi giải thích một phen, Hoàng Phủ và Đông Phương trăm miệng một lời: “Mấy huynh đệ chúng ta mưa to gió lớn đều đã qua, cho dù có nguy hiểm gì cũng không cần sợ. Lại nói hiện giờ không phải là còn có thể phục sinh à. Lý huynh không cần lo lắng, xông lên là được.”
Xem ra bọn họ tuy ngoài miệng nói chuyện phục sinh có kỳ quặc, cần phải cẩn thận mà đối đãi, nhưng thực tế trên tâm lý vẫn có “ỷ lại” rất nhiều.
Dẫu sao cũng có thể phục sinh mà!
Lý Phàm lộ ra nụ cười nhẹ.
“Tốt, nếu hai vị huynh đệ đều đã nói như vậy, chúng ta xông vào mê vực này thôi.” Lý Phàm trầm giọng nói, lập tức điều khiển phi chu bay nhanh về hướng âm thanh vặn vẹo truyền tới.
Không biết qua bao lâu, sau như dường như đã vượt qua một đường ranh giới khó mà phân biệt, dưới tình huống không có dấu hiệu nào, Phổ Hiền Chân Chu lại bỗng dưng ngừng lại.
“Sao vậy, Lý huynh?” Hai người Hoàng Phủ và Đông Phương hơi kinh ngạc nhìn Lý Phàm.
“Không phải ta làm.” Lý Phàm giải thích.
Ba người nhìn nhau, sắc mặt không kiềm nổi trở nên nghiêm túc.
Thần thức quét bên ngoài một vòng, không phát hiện xung quanh phi chu có gì dị thường.
Nhưng cũng không tìm được nguyên nhân nó tự dưng dừng lại.
Lý Phàm suy nghĩ rồi lấy ra ‘Hắc Tử phù’ bảo vệ quanh người, trực tiếp bay ra Phổ Hiền Chân Chu.
Muốn bay quanh một vòng, tận mắt nhìn xem bên ngoài rốt cuộc có thứ gì.
Phía trên, trước sau trái phải đều không có phát hiện.
Mà lúc Lý Phàm bay tới phần dưới thân thuyền, cảnh tượng nhìn thấy tức khắc làm cho đồng tử của hắn co lại.
Vật thể sền sệt màu đen như xúc tu dài ngoằn từ trong sương trắng phía dưới vươn ra, đầu mút dính vào dưới đáy Phổ Hiền Chân Chu.
Vật chất không rõ màu đen này giống như còn sống, phát ra âm thanh “sột soạt”, ngọ nguậy chầm chậm mở rộng ra xung quanh.
Lý Phàm dường như cũng có thể nghe được tiếng vang “trườn bò” dưới đáy thuyền bọn họ.
“Đây là...”
Thần thức hoàn toàn không cách nào cảm ứng, chỉ có thể dùng mắt thường phân biệt.
Lý Phàm bấm tay bắn ra một ngọn lửa, cố gắng thiêu đứt xúc tu màu đen dính trên thân thuyền.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm giống như không ở cùng một không gian với chúng nó, mặc cho hỏa diễm thôi động tràn đầy cỡ nào cũng không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào đến xúc tu màu đen.
Lý Phàm lại phát ra một luồng kiếm khí, vẫn là như thế. Giống như bọn chúng căn bản không tồn tại, kiếm quang trực tiếp xuyên qua xúc tu màu đen, bay về nơi xa.
Màu đen sền sệt vẫn dính chặt vào trên thân thuyền, không có dấu hiệu đứt gãy.
Lý Phàm rất lâu chưa về, lại có dao động linh khí phát ra. Hoàng Phủ và Đông Phương có chút đứng ngồi không yên, hai người đồng loạt bay ra bên ngoài thuyền, cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Bọn họ thử đủ loại thủ đoạn nhưng không cách nào chặt đứt xúc tu màu đen.
“Chỉ có thể theo hướng xuống xem rốt cuộc nó đến từ chỗ nào.” Hoàng Phủ Tùng đề nghị.
Nói rồi hắn lấy ra Lượng Thiên Giám phủ trên đỉnh đầu.
“Quả nhiên chúng ta đã vào trong một mê vực mới, vẫn chưa có bước chân của người khác.” Giọng điệu hắn có phần vui vẻ nói.
“Còn có ba chiếc Phổ Hiền Chân Chu làm dự bị, nhưng trước khi chưa làm rõ ràng thứ này rốt cuộc là gì vẫn là đừng lấy ra mới tốt. Nếu không lại bị quấn lên, sợ là thân thể sẽ bay ra ngoài sương trắng.” Đông Phương Diệu bèn đề nghị.
Lý Phàm lại cho hai người một viên thuốc an thần: “Không sao, Hắc Tử phù chỗ ta dư lượng đầy đủ. Cho dù không có Phổ Hiền Chân Chu, toàn bộ dựa vào phù lục che chở cũng đủ để chúng ta yên ổn quay về.”
Hoàng Phủ và Đông Phương nghe vậy đều tán thưởng: “Vẫn là Lý huynh làm việc thỏa đáng.”
Đã không còn nỗi lo về sau, ba người lập tức quyết định men theo xúc tu màu đen thật dài này thăm dò xuống phía dưới.
Phi hành không nhanh lắm, chỉ là vật chất sền sệt màu đen này dài ngoài dự liệu, ước chừng dùng thời gian một ly trà, bọn họ mới tìm được ngọn nguồn của nó.
Đối mặt với một màn trước mắt, ba người đều yên lặng thất thanh.
Một quả cầu màu đen to lớn như bướu thịt yên tĩnh treo giữa không trung.
Nó cũng là từ vô số vật chất sền sệt màu đen tạo thành.
Hơn trăm xúc tu bắn ra từ trong quả cầu thịt bay về các hướng khác nhau trong sương trắng, không biết đã dính chặt thứ gì.
Thoạt nhìn qua hệt như một tấm lưới lớn lăng không màu đen bọc quả cầu đen hình tròn ở giữa.
“Có thể dùng thần thức cảm ứng được sự tồn tại của nó không?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tùng có phần căng thẳng, thần thức truyền âm hỏi.
Lý Phàm nhắm mắt, trong cảm giác của hắn, phía trước trống rỗng, cái gì cũng không tồn tại. Mở mắt ra, quả cầu màu đen lại đập vào tầm mắt.
“Không thể.” Lý Phàm khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bỏ đi, vẫn là đừng nên kinh động thứ này. Thăm dò hết mê vực chỗ này thì rút lui.” Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Đông Phương Diệu xưa nay gan lớn cũng trở nên có chút e ngại trong lòng, lập tức đề nghị.
Lý Phàm nhìn chăm chăm quả cầu màu đen thật lâu, khẽ gật đầu.
Đồ vật có thể che chắn cảm giác thần thức ắt hẳn không phải phàm vật.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận