Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 406: Vạn chúng đồng lòng

“ Thế giới này có chút vấn đề.”
Ở châu Thiên Linh, khi Kỷ Hoành Đạo điều khiển thuyền Độ Trần khổng lồ rời khỏi, Lý Phàm cũng bị mất đi cảm ứng từ Sát Cơ Vô Tướng.
Việc này cũng không quan trọng lắm, dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, hắn đã tường tận mọi chuyện phát sinh ở châu Thiên Linh.
Lúc này Lý Phàm hồi tưởng lại những chuyện vừa nhìn thấy, trong lòng lại có nhiều gút mắt không thể lý giải được.
Nếu nói Nhất Tâm thiên tôn ra tay chỉ là để thăm dò xem Truyền Pháp thiên tôn có thực sự đã biến mất hay không, vậy thì những chuyện phát sinh tiếp theo đó lại có phần khó hiểu rồi.
“ Kỷ Hoành Đạo phát động thiên Huyền Tỏa Linh trận, lập tức đồ sát toàn bộ tu sĩ của một châu.”
“ Đây là một kiểu biểu lộ thái độ. Trong phạm vi bao trùm của Tỏa Linh Trận, nó có năng lực tiêu diệt đa số tu sĩ trong thiên hạ chỉ trong chớp mắt.”
“ Kỷ Hoành Đạo lấy điều này để uy hiếp, yêu cầu Triệu sư tỉ rời khỏi.”
“ Thân là Trường Sinh thiên tôn, nàng ta lại thật sự cứ như vậy mà rời đi.”
“ Một nhân vật có tu vi Trường Sinh Cảnh lại để tâm đến sinh tồn của kiến bọ nhỏ bé? Sau khi Siêu Thoát chẳng lẽ nên có suy nghĩ “ sống chết của ngươi có liên quan gì đến ta “ hay sao.”
Bất ngờ, Lý Phàm lại liên tưởng đến giác ngộ trước kia.
“ Số lượng cư sĩ không thể quá ít…”
“ Xem ra, đảm bảo một số lượng nhất định tu sĩ tồn tại đối với Trường Sinh thiên tôn mà nói còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của mình.”
“ Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Còn một điều càng khiến Lý Phàm quan tâm hơn, là khi những tu sĩ ở châu Thiên Linh bị giết chết trong chớp mắt, cả thế gian đều run rẩy, cứ như một điềm báo tận thế sắp giáng xuống.
Tất cả những sinh linh trong thế gian này đều sinh ra sự kinh hoảng kỳ lạ. Ngay cả Lý Phàm thân hoài Hoàn Chân có thể bắt đầu lại một kiếp mới cũng sinh ra cảm giác này.
Mâu thuẫn giữa Huyền Hoàng giới với tu sĩ đã lên đến đỉnh điểm, gần như không còn cách nào hóa giải được nữa.
Theo lý mà nói, tu sĩ chết càng nhiều đối với thế gian này sẽ càng tốt mới đúng. Nhưng hiện tại mà thấy tuyệt đối không phải như vậy.
Thế thì đây lại là do nguyên do gì chứ?
Suy nghĩ trước sau, nhưng do không đủ manh mối nên Lý Phàm vẫn chưa thể tìm được đáp án hợp lý.
Hắn lại bất ngờ nghĩ đến Nhất Tâm thiên tôn. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến tồn tại của cường giả Trường Sinh Cảnh.
Họ có thể ngăn chặn công kích của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận một cách dễ dàng. Kỷ Hoành Đạo thậm chí còn không dám nhìn thẳng nàng ta. Quả thật thâm không thể lường.
“ Nhất Tâm, có lẽ cũng tương tự với Truyền Pháp, đại biểu cho Nghịch thiên địa chi lý của Triệu sư tỷ.”
“ Sao lại là Nhất Tâm?”
Lý Phàm chau mày.
“ Nhất Tâm mang ý nghĩa chuyên tâm, đồng tâm…”
Ánh mắt của Lý Phàm hơi khựng lại. Hắn lại nghĩ đến lời nói có phần quái dị của Triệu sư tỷ.
“ Ở lại trong Vạn Tiên Minh quả là lãng phí. Hay là đầu nhập qua ta đi!”
Đầu nhập…
“ Mình?!”
Lý Phàm kiểu như hiểu ra điều gì đó.
Liên tưởng đến vài ngàn tu sĩ Ngũ Lão hội đến gây hấn trước đó. Từ đầu đến cuối bọn họ đều chỉ có một biểu hiện duy nhất. Không hề có chỉ quân nhưng hành động ngôn ngữ lại đồng loạt một cách kỳ lạ. Thậm chí khi đối mặt với cái chết cũng không hề tỏ ra một chút khoảng sợ. Sau khi toàn bộ bị tiêu diệt cũng không hề có dị tượng tương ứng phát sinh.
“ Vạn chúng… đồng lòng?”
Lý Phàm giác ngộ ra được điều gì đó.
“ Vạn vật sinh linh khi sanh ra đều có sự khác biệt, ở thế gian này đều là những cá thể độc lập.”
“ Đây là đạo lý của trời đất.”
“ Nếu đạo lý này bị nghịch chuyển…”
“ Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thực chất lại là cùng một thể.”
Lý Phàm bất ngờ nghĩ ra, trước khi xuyên vượt đã từng nghe đến lý luận ý thức tập hợp thể, liên hợp thể.
Một giống loài đông đúc nhìn có vẻ bao gồm rất nhiều chủ thể riêng biệt, nhưng về bản chất thực ra lại là cộng hưởng thể cùng phân hưởng tất cả cảm xúc với nhau.
“ Xem ra, đạo mà Triệu sư tỷ tu hành rất có thể chính là thứ này.”
“ Đồng hóa tất cả sinh linh của thiên hạ?”
Lý Phàm lại lập tức cảm giác có vẻ không đúng lắm.
Triệu sư tỷ lúc này đã trở thành Trường Sinh thiên tôn, chứng tỏ nàng ta đã thành công nghịch chuyển thiên địa chi lý rồi.
Nhưng tu sĩ của Huyền Hoàng giới đa số vẫn chưa bị nàng ta đồng hóa.
“ Điều này có phải mang ý nghĩa: Nhất Tâm thiên tôn nghịch chuyển thiên địa chi lý chỉ ở trong một phạm vi nhất định?”
Lý Phàm mơ hồ đoán như vậy.
“ Kỷ Hoành Đạo từng nói đã hoàn thành luật định, phải chăng ám chỉ việc Trường Sinh thiên tôn phải tuân theo một trình tự nào đó?”
Thông qua diễn biến ở châu Thiên Linh, Lý Phàm lần nữa chứng kiến thêm được bí mật cao nhất của thế gian này. Nhưng muốn tìm được ý nghĩa thật sự của tất cả sự việc, hắn còn cần phải thu thập thêm nhiều thông tin nữa.
Tạm thời đặt vấn đề này qua một bên, Lý Phàm quay trở lại tiên thành châu Thiên Phán, trong Thiên Huyền Kính, hắn đưa ra mong muốn được miễn phí tham quan Bác Vật Thần Tàng Quán.
Đây là một trong những phúc lợi vì hắn đã đạt được thứ hạng ba mươi trở lên.
Không lâu sau, mong muốn của hắn đã được duyệt, trong vòng một năm có thể tùy ý lựa chọn thời gian tham quan.
Tất nhiên, Lý Phàm chọn tham quan ngay lập tức.
Nhận được tin người dẫn đường lập tức sẽ đến đón, yêu cầu hắn ở Thiên Phán Thành chờ đợi tin tức. Lúc này Lý Phàm mới cảm thấy nhẹ thở phần nào.
Hắn làm như vậy không phải là do thật sự quá rảnh rỗi, vào thời điểm cuối cùng của sinh mạng còn muốn đi tham quan các bảo vật được lưu giữ trong Thần Tàng Quán. Điều hắn thật sự muốn là tìm một nơi an toàn để tránh nạn.
Tuy là tại châu Thiên Linh, Kỷ Hoành Đạo không lập tức được chim bẻ ná, vẫn lưu lại sinh mạng cho những trận pháp sư trẻ tuổi kia. Nhưng bọn họ đã chính mắt chứng kiến thảm kịch đồ sát tu sĩ của cả một châu, lại biết kết cấu trận pháp của Tỏa Linh Trận, vậy nên kết cuộc của bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì.
Riêng những trận pháp sư vì nhiều lý do khác nhau mà không thể đến hiện trường lúc đó, có lẽ cũng sẽ bị thanh lý từng người từng người một.
Tất nhiên, Lý Phàm có thể trực tiếp Hoàn Chân, nhưng kiếp này vẫn còn cần chút thời gian để hoàn thành một số việc.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi bọn Tiêu Hằng trở ra từ Dược Vương chân đỉnh.
Đối với Lý Phàm lúc này mà nói, thế gian này không có nơi nào an toàn hơn tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Đầu tiên là tổng bộ Vạn Tiên Minh tự có cơ chế phòng vệ, Kỷ Hoành Đạo bọn họ rất có khả năng sẽ không trực tiếp động thủ ở đó.
Thứ hai là có thể tạo ra một ấn tượng giả. Bản thân ta đang ở tổng bộ Vạn Tiên Minh rồi, như cá trong bồn, các ngươi chẳng lẽ còn sợ ta trốn mất à?
Như vậy có thể khiến Kỷ Hoành Đạo bọn họ nới lỏng cảnh giác, sẽ tiến hành loại trừ những mục tiêu khác trước, cuối cùng mới đến lượt Lý Phàm.
Khi hắn vẫn đang chờ đợi người dẫn đường, thì tại Thương Ngô Uyên, trong Dược Vương chân đỉnh, bọn tiêu Hằng đang giúp Lệnh Hồ Xương mở ra những cánh cửa, mang thi thể trong phòng đem đi an táng.
Năm đó, Liễu Như Trần vì muốn Dược Vương Đỉnh tránh khỏi số mệnh rơi vào Tiên Khư, không chỉ hy sinh tính mạng của mình với Hoàng trưởng lão, mà còn lấy năng lượng từ vài trăm đệ tử đang rơi vào giấc ngủ say. Nhờ vào đó mới có thể kéo Dược Vương Đỉnh ra khỏi vực thẳm.
Nhìn xác thân khô cằn của sư huynh đệ ngày nào, nét mặt Lệnh Hồ Xương không ngăn được nét bi thương.
Sau khi tháo xuống tất cả những vật phẩm có giá trị trên người mới mang bọn họ đi hỏa táng. Lúc này Lệnh Hồ Xương mới trầm giọng nói: ” Ta muốn trùng hưng Dược Vương tông.”
Bọn tiêu Hằng nhìn nhau, nhịn không được mới cất tiếng: ” Lệnh Hồ đạo hữu, thời nay đã khác xưa kia…”
Lệnh Hồ Xương vươn tay chặn lại: “ Ta biết, ngày nay công pháp không thể cùng tu luyện.”
“ Cho nên ta sẽ không đánh thức những sư huynh đệ và trưởng bối của tông môn cùng tu luyện một loại công pháp với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận