Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 330: Người đứng đầu Vạn Tiên Minh

Bốn năm trước, cũng là năm 24 sau Lưu Điểm.
Khi dặn dò về việc tham gia huấn luyện trận pháp cho Lý Phàm, Trương Chí Lương đã từng nói Vạn Tiên Minh có kế hoạch sẽ hoàn thành công cuộc bao phủ toàn bộ lãnh thổ bằng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận trong vòng 30 năm.
Cũng có nghĩa là kể từ lúc đó, nội bộ Vạn Tiên Minh đã phát giác được dị biến thiên địa sắp sửa xảy ra sao?
Qua vài lần tiếp xúc với những cường giả đứng trên đỉnh kim tự tháp của tu tiên giới, Lý Phàm không cảm thấy suy đoán của mình là khuếch đại.
"Chỉ có vịt mới biết trước nước sông ấm lên khi vào xuân, Hợp Đạo với Trường Sinh cảnh đã có được khả năng đối kháng với thiên địa. Thế nên, chuyện họ phát giác ra dị biến thiên địa sắp xảy ra cũng là chuyện không thể bình thường hơn.”
"Kế hoạch đã được định ra, nhưng không phải ai cũng biết được thâm ý phía sau nó."
"Mình vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhiệm vụ bố trí trận pháp bình thường nên bọn người Quan Hành Tu mới dám tùy tiện lấy đám Đạm Đài Thao làm con cờ để mưu tính chức vị tổng chỉ huy sứ Cảnh Vệ viện."
"Nhưng bọn họ đã quá xem nhẹ mức độ quan trọng của việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, vậy nên mới gặp phải đại hoạ."
"Chức vị chỉ huy sứ của Cảnh Vệ viện ở bốn châu Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Xu, Thiên Quyền cũng tuyệt đối không thấp, vậy nhưng vẫn chẳng ai hay biết gì về ý nghĩa thật sự của kế hoạch này."
"Vậy rốt cuộc ai mới là người đề ra đường lối của Vạn Tiên Minh đây?”
Từ trước đến nay, Lý Phàm đã biết đến những bộ ngành trong Vạn Tiên Minh như: Bố Chính đường, Diễn Võ đường, Sách Trận đường, Thiên Cơ Đường, Cảnh Vệ viện,… mỗi một nơi đều chấp hành một loại chức trách riêng.
Bọn họ đều là những người trực tiếp thực thi chính sách của Vạn Tiên Minh mà thôi.
Còn Hộ Pháp Đường thần bí siêu nhiên kia cũng chỉ có chức trách bảo vệ sự toàn vẹn và duy nhất của công pháp mà thôi.
Là ai có thể đại biểu cho ý chí của Vạn Tiên Minh? Là ai chỉ cần động ý niệm là có thể quyết định được sinh tử của vô số tu sĩ?
Là Truyền Pháp Thiên Tôn chăng?
Lý Phàm đã từng đọc vô số những tư liệu bí mật, biết được rằng hiện nay, cả Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đều công nhận rằng Truyền Pháp Thiên Tôn có hành tung mờ mịt bất định, sớm đã không quan tâm thế sự.
Việc này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần có ý tìm hiểu thì sẽ biết được.
Vậy, trừ Truyền Pháp Thiên Tôn, Vạn Tiên Minh vẫn còn một vị Trường Sinh thiên tôn khác sao?
Vì nếu chỉ có tu vi Hợp Đạo thì sao phục được chúng nhân?
Lý Phàm lại nghĩ đến vị Thiên Y thần bí khó đoán kia.
Thực lực của ông ta chắc chắn trên Hợp Đạo. Thế nhưng, có vẻ như ông ta không nằm trong bộ máy của Vạn Tiên Minh mà lại giống như khách du lịch từ bên ngoài hơn. Bằng không thì ông ta cũng không cần phải treo thưởng vì “Vân Thủy Đồ Lục”, trực tiếp truyền lệnh xuống không phải sẽ đơn giản hơn sao?
“Chắc chắn còn có một nhóm người cầm quyền thực sự nằm ngoài tầm mắt của đa số tu sĩ…”
"Thậm chí…"
Lý Phàm chau mày, một suy nghĩ hoang đường chợt loé lên trong đầu của hắn.
Trước giờ, hắn luôn nghĩ rằng Thiên Huyền Kính chỉ là một linh bảo quyền năng, tuy rằng có suy nghĩ của riêng mình nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một vật phẩm mà thôi, là một vật phẩm phục vụ cho mọi tu sĩ trong Vạn Tiên Minh.
Đây ắt hẳn cũng là suy nghĩ của đại đa số tu sĩ.
Thế nhưng…
Nếu như lãnh đạo thật sự của Vạn Tiên Minh lại là vị Thiên Huyền Kính này thì sao?
Chỉ vừa nghĩ vậy, Lý Phàm đã tự mình khiến mình hốt hoảng.
Song, một khi suy nghĩ kĩ thì việc này không phải không có khả năng là sự thật.
Đến cấp độ như Thiên Huyền Kính, giới hạn giữa người và vật dường như đã không còn quan trọng nữa.
Lý Phàm tin rằng, Thiên Huyền Kính mà muốn tạo ra một cơ thể thực để sử dụng thì chẳng có bất kỳ khó khăn gì.
Ngoài ra, trong cuộc biến động về giá linh vụ thảo ngày trước, ngay khi mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát thì Thiên Huyền Kính đã kịp thời đưa ra thông báo, một lời giải quyết được sóng gió. Rất có thể thông báo ngày đó không phải do tu sĩ nào đó đưa ra mà là do chính Thiên Huyền Kính tự quyết định.
"Thiên Huyền Kính…"
Nghĩ đến đây, lại thêm đang tu luyện trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm càng cảm thấy không thoải mái chút nào. Đến nỗi, hắn cảm thấy không gian riêng tư vốn rộng rãi này nay lại trở nên âm trầm bức bối đến rợn người.
Lắc đầu, thầm đè nén cảm xúc trong lòng, Lý Phàm lần nữa đánh giá không gian xung quanh.
"Nếu những gì mình đoán chính là sự thật, chỉ cần mình không biểu hiện khác thường, Thiên Huyền Kính chưa chắc phát hiện ra."
"Tu sĩ trong Vạn Tiên Minh thật sự quá nhiều, mình chỉ là một tu sĩ Kim Đan bé nhỏ mà thôi."
"Huống chi, cũng có khả năng là mình đang tự hù doạ chính mình mà thôi.” Lý Phàm hít mạnh, miễn cưỡng nghĩ như vậy để trấn an bản thân.
“Dù thế nào đi chăng nữa, việc dị biến thiên địa nảy sinh lần này sẽ mang lại lợi ích cho mình trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Mình phải nhân cơ hội này để cố gắng đột phá đến Kim Đan trung kỳ mới được.”
Từ từ vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, nghiền nát những tạp niệm còn vương vấn, Lý Phàm dần lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm vào tu luyện.
Chỉ còn vài tháng nữa là tròn hai mươi tám năm sau Lưu Điểm, chẳng những tốc độ tu luyện của bản thân Lý Phàm được tăng nhanh, mà hắn lại còn được những hạt giống đang nhanh chóng tăng trưởng hồi báo tu vi liên tục.
Thậm chí, thiếu niên Hàn Vô Ưu trong Ly giới kia cũng đã bước vào Luyện Khí kỳ, hồi báo lại một lượng tu vi nhỏ như một khe nước chảy nhẹ, góp phần đẩy nhanh quá trình tấn cấp cho Lý Phàm.
Bao gồm nhiều hỗ trợ khác nhau, cuối năm 28 sau Lưu Điểm, Lý Phàm thành công tu luyện đến Kim Đan sơ kỳ viên mãn.
Quả thật giống với lời đồn đại, bình cảnh vốn luôn luôn gây khó dễ cho những tu sĩ khi đột phá cảnh giới giờ đây lại giống như một tờ giấy mỏng, bị chọc nhẹ là rách.
Khí thế trên người cuộn trào, Lý Phàm thành công bước vào Kim Đan trung kỳ.
"Đã đột phá thành công. Tiếp theo, mình sẽ bắt tay vào chế tạo phân thân."
Phân thân lần này vẫn có tác dụng như cái trước, dùng để che mắt thiên hạ.
Hơn nữa, Lý Phàm còn dự định vào năm 29 sau Lưu Điểm, hắn sẽ phái phân thân đến Nguyên Đạo châu thám hiểm, xem thử trong mười năm biến mất đó, đã có chuyện gì phát sinh trong Nguyên Đạo châu.
Ngoài ra, hắn cũng muốn biết khi phân thân bước vào Nguyên Đạo châu, liệu có dị biến xảy ra hay không. Tóm lại, phân thân này đã được định trước là vật hi sinh, hắn không cần phải tốn quá nhiều công sức cho nó.
Lý Phàm rời khỏi Thiên Vũ thành một lần nữa, hắn chọn đại một hướng và tìm được một nơi hoang vắng sau mười mấy ngày rong ruổi.
Y như cũ, lại đào mật đạo, chắn lối vào.
“Lần này, động tĩnh sẽ không lớn như lần trước, chắc không xui xẻo đến mức lại bị tìm ra lần nữa đâu." Sau khi lẩm bẩm một mình, Lý Phàm bắt đầu luyện phân thân: cực thượng cốt, thiên linh nhũ, toái cốt bảo cân, thiên tinh linh sa,…
Lý Phàm thuần thục thêm những tài liệu trên vào trong phần huyết nhục mơ hồ của phân thân.
Sau đó, hắn lại thêm vào nhân chi kỳ trung phẩm: Nộ Phi Điệp, làm kỳ vật Trúc Cơ cho phân thân.
Tiếp theo, hắn lại ném vào một mảnh “tàn phiến Kim Đan” có ghi lại cảm ngộ kết đan của Thuỷ chi pháp.
Nộ Phi Điệp được Lý Phàm trước đó mua từ Vạn Pháp Các ở Cửu Sơn Châu để chuẩn bị cho đám người “Phục Tiên”, người mua “Lâm Phàm” đã biến mất khỏi thế gian này cùng với Tùng Vân Hải, vậy nên không sợ bị truy ra.
Còn về tàn phiến Kim Đan… trên thế gian này, người dùng Thủy chi pháp để kết đan nhiều vô kể, thế nên hắn càng không thể nào bị truy ra từ manh mối này.
Mọi công tác chuẩn bị đã được hoàn thành, Lý Phàm tập trung tinh thần, bắt đầu cô đọng phân thân.
Bảy ngày sau…
"Trảm!"
Lý Phàm dùng ngón tay thay kiếm, cắt đứt số mệnh của phân thân khỏi hoàn cảnh xung quanh, từng tia từng tia sức sống bắt đầu tuôn trào ra từ trong cơ thể đó.
Một phân thân hoàn toàn mới có thực lực Kim Đan sơ kỳ được sinh ra.
"Gọi ngươi là Tiêu Phàm vậy!" Thay y phục cho phân thân xong, Lý Phàm ngắm nghía trước sau, vừa ý mà nói vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận