Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 412: Chấm dứt ước nguyện của Thiên Dương

Lý Phàm nuốt thuốc xuống, tinh thần hồi phục được đôi chút.
Dựa vào tác dụng của thuốc làm chỗ dựa, hắn kích phát một tia sức mạnh bí mật ẩn chứa trong cơ thể.
“Phụt!”
Hắn đồng thời nôn ra một búng máu tươi, làm cho sư tôn Quang Dương Tử bị dọa đến nhảy dựng.
“Tạo Hóa Hồng Lô Công” đã bắt đầu vận chuyển.
Quang Dương Tử vội vội vàng vàng thành thục giúp Lý Phàm khống chế dược liệu.
Lý Phàm cũng nhân cơ hội này, tỉ mỉ xem xét tình trạng cơ thể của bản thân một lần.
Đồng thời hồi tưởng lại ghi chép triệu chứng bệnh tình trong “Thiên Y Tiên Kinh”, suy nghĩ ra kế sách ứng phó.
Thân thể thật sự quá yếu ớt, chỉ một lúc sau đã cảm nhận được một trận hoa mắt chóng mặt.
Vì vậy, chỉ có thể tạm thời ngừng lại suy nghĩ, tĩnh tâm dưỡng thể.
Đợi sau khi tích lũy lại được một chút năng lượng, mới tiếp tục suy nghĩ.
Nhiều lần như vậy.
Ba ngày sau, Lý Phàm tổng hợp “Thiên Y Tiên Kinh” với đơn thuốc đã dùng qua trong quá trình “Mô phỏng” lần thứ hai, tiến hành cải tiến.
Tốn một phen nước bọt, cuối cùng cũng thành công thuyết phục được Quang Dương Tử đổi thuốc.
Hiệu quả của phương thuốc mới rất đáng kinh ngạc.
Thêm vào đó là “Tạo Hóa Hồng Lô Công” một giây cũng không ngừng đem thể chất cải thiện.
Tốn khoảng thời gian hai tháng, Lý Phàm đã có thể miễn cưỡng đi lại được trên mặt đất.
“Tiểu sư đệ, ngươi thật là lợi hại nha! Không ngờ tới đơn thuốc kia thật sự có tác dụng! Ngươi làm sao lại biết tới đơn thuốc này vậy?” Nhị sư huynh Lăng Tiếu một bên dìu lấy Lý Phàm, một bên hỏi đến đơn thuốc mà Lý Phàm đã dùng.
“Thì nó cứ như vậy mà xuất hiện trong đầu ta đấy!” Lý Phàm trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt đều là sự ngây thơ vô tội đáp lời.
“Tiểu sư đệ không phải là người bình thường! Nói không chừng là hi vọng phục hưng ‘Thân Hóa Đạo’ của chúng ta!” Tam sư huynh Liên Thường ở bên cạnh, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
Lý Phàm khờ khạo cười ha hả.
“Bước đầu tiên xem như là thành công rồi.”
“Mấu chốt tiếp theo chính là trong vòng sáu năm, trước khi Chinh Tiên Lệnh đến tay, phải mạnh hơn đại sư huynh Tư Tinh.”
“Thay thế hắn đi chiến tranh, tránh phải chính mắt nhìn thấy cảnh tượng bi thảm từng người từng người một trước sau chết đi của Thân Hóa Đạo.
“Đây chính là chấp niệm tồn tại của Thiên Dương chân nhân.”
Lý Phàm trong lòng thầm nghĩ.
“Tu vi của đại sư huynh Tư Tinh là Kim Đan. Muốn trong vòng sáu năm thắng được hắn, cứ theo tuần tự mà tu hành, chẳng khác nào là người si nói mộng.”
“Chỉ đành chọn một con đường khác.”
Ánh mắt Lý Phàm nhấp nháy.
Một ngày nọ, hắn lén lút tìm gặp sư tôn Quang Dương Tử.
“Thân hóa tự ngã?” Quang Dương Tử đối diện với câu hỏi của tiểu đồ đệ, sắc mặt đại biến.
“Ngươi từ đâu nghe được cái này? Có phải tên tiểu tử Lăng Tiếu kia lại khua môi múa mép rồi hay không?” Quang Dương Tử tức giận đến mức râu dựng ngược mắt trừng lớn, mở miệng mắng to.
“Sư phụ, là ta tự mình nghĩ đến chuyện này.” Lý Phàm nghiêm túc nói.
“Chỗ kì diệu mà công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’ của Thân Hóa Đạo chúng ta tu luyện, chính là ở chỗ có thể giả làm ngoại vật.”
“Nhưng ta lại đột nhiên nghĩ tới, thứ gì lại là ngoại vật?”
“Là kiếm của đại sư huynh, bút của nhị sư huynh, chuông của tam sư huynh, những thứ này đều là ngoài vật.”
“Vậy thì cỗ thân thể gầy yếu này của ta, có thể xem nó như ngoại vật hay không?”
“Thông qua sự tôi luyện không ngừng nghỉ của công pháp, ‘Hóa Thân Vật’ của các sư huynh cũng ngày càng mạnh mẽ, Nếu như ta có thể đem thân thể mình làm ‘Hóa Thân Vật’. Vậy không phải đồng nghĩa với việc ta có thể thay đổi thể chất của bản thân ư?”
“Ta cũng sẽ không yếu đuối như hiện tại nữa?”
Lý Phàm từng chữ từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vẻ mặt của Quang Dương Tử cũng không ngừng biến hóa.
Rất lâu sau đó, ông mới thở dài.
“Thiên Dương, ngươi thật đúng là thiên tài! Tuổi còn nhỏ đã có kiến thức như vậy, thật là...!”
Quang Dương Tử vuốt ve đầu của Thiên Dương, có chút vui vẻ yên tâm nói: “Có một đồ đệ như vậy, Thân Hóa Đạo chúng ta nên vui mừng!”
“Không sai, tu luyện công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’. xác thực có thể chuyển thành ‘Thân Hóa Tự Ngã’.”
Khuôn mặt của Quang Dương Tử đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nhìn vào Lý Phàm trịnh trọng nói: “Tuy nhiên, đồ nhi ngươi tuyệt đối không được thử.”
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn vào sư tôn của mình, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó hiểu: “Tại sao vậy, sư phụ?”
Thần sắc của Quang Dương Tử có chút hoảng hốt, ngẩn ngơ một lúc, sau đó bắt đầu giải thích cho Lý Phàm nghe: “Thân Hóa Tha Tự Tại, điều quan trọng nhất chính là ‘Vật Ngã Hợp Nhất’.”
“Thân Hóa Tự Ngã, trên lý thuyết xác thực là có thể thực hiện. Cũng là lựa chọn hoàn hảo nhất trong công pháp.”
Quang Dương Tử thở dài.
“Quá khó! Quá khó!”
“So với vật phẩm bình thường, thân thể con người phức tạp cỡ nào?”
“Vật phẩm có thể trong quá trình không ngừng thử nghiệm, theo đuổi mức độ tương thích với bản thân, nếu trong quá trình tu luyện có xảy ra sai sót, tổn thất cũng chỉ là vật hóa thân mà thôi.”
“Mà Thân Hóa Tự Ngã, bắt buộc phải dùng nhục thể của chính mình thời thời khắc khắc làm hiện trường thực nghiệm.”
“Chỉ cần có một chút sai lầm chính là bản thân mình trọng thương.”
“Tổn thất về thân thể chỉ là thứ yếu. Đáng sợ nhất là tổn hại về tinh thần.”
Trong ánh mắt của Quang Dương Tử tản qua một tia bi thương: “Ta đã từng có một vị sư huynh kinh tài tuyệt diễm. Thiên tư của hắn cực cao, trong đời ta chưa từng nhìn thấy, người nào tốt hơn hắn.”
“Lúc đó, hắn là người đầu tiên trong môn phái từ trước đến nay được công nhận là Thân Hóa Đạo nghìn năm, được sư phụ đặt kì vọng cực lớn.”
“Nhưng mà hắn lại tâm cao khí ngạo, cho rằng bản thân nhất định có thể tu hành ‘Thân Hóa Tự Ngã’ thành công.”
“Không nghe theo bất cứ lời khuyên nào của mọi người, cưỡng chế tu luyện.”
“Kết quả...”
Quang Dương Tử ngừng lại một lúc mới nói tiếp.
“Ban đầu chỉ có chút điên điên dại dại, mọi người vẫn còn nghĩ đến trị thương cho hắn.”
“Nhưng mà sau đó, bệnh điên của hắn ngày càng nghiêm trọng. Hoàn toàn không có cách nào phân biệt rõ ràng giữa hiện thực và huyễn cảnh.”
“Vào đêm của một ngày kia, hắn đại khai sát giới.”
“Người chết đếm không hết.”
“Từ đó, Thân Hóa Đạo chúng ta ngã một cái liền không thể gượng dậy...”
Nói đến đây, Quang Dương Tử hơi lắc đầu.
“Cho nên, đồ nhi ngoan phải nhớ kĩ. Ngươi nhất định không được thử tu luyện nó!” Quang Dương Tử vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Lý Phàm.
Lý Phàm gật đầu thật mạnh: “Vâng! Ta biết rồi, sư phụ!” Lý Phàm tạm biệt Quang Dương Tử, về đến phòng của mình.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Lý Phàm đành từ bỏ tính toán muốn cưỡng chế tu luyện Thân Hóa Tự Ngã.
Giống với “Dựa ta để Trúc Cơ”, Thân Hóa Tự Ngã này, xác thực không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Từ cảnh ngộ sau này của Thiên Dương chân nhân liền thấy, hắn cũng không có lựa chọn con đường này.
“Khôi lỗi...”
Hồi tưởng lại một vài năm sau khôi lỗi hóa thần, trong lòng Lý Phàm dần dần nảy ra một chủ ý.
Ngày thứ hai, Lý Phàm tìm thấy mấy vị sư huynh, nói với bọn họ, bản thân muốn một khôi lỗi.
“Yên tâm đi tiểu sư đệ, chuyện này cứ giao cho ta! Gần đây linh cảm của ta tuôn trào, hạ bút sinh hoa, viết liền mấy cuốn sách. Có thể xem như đây là đỉnh cao sự nghiệp trong cuộc đời ta!” Nhị sư huynh Lăng Tiếu vừa nói vừa vỗ ngực cam đoan.
“Ta lập tức mang ra chợ bán, chọn mua cho ngươi một khôi lỗi đẹp trai nhất!”
Mấy ngày sau, Lý Phàm như mong muốn nhận được một khôi lỗi cơ quan.
Mặt Lăng Tiếu vô cùng đắc ý: “Tiểu sư đệ, theo như ta được biết khôi lỗi này có thực lực Kim Đan kỳ đấy. Ta cũng phải tốn một phen công sức mới từ chỗ người ta mua được!”
“Sư huynh thật lợi hại! Cảm ơn sư huynh!” Sau khi Lý Phàm lên tiếng khen ngợi nhị sư huynh xong, liền cầm lấy khôi lỗi nhanh chóng chạy mất tăm hơi.
“Thân thể của tiểu sư đệ khôi phục càng ngày càng tốt rồi!” Lăng Tiếu cảm thán.
Trong mật thất.
Lý Phàm đặt khôi lỗi đứng thẳng trước mặt, cắt một ra vết thương ở lòng bàn tay.
Nhỏ máu tươi của mình lên khôi lỗi.
Đồng thời vận động công pháp “Thân Hóa Tha Tự Tại”, vừa tế luyện vừa cảm nhận từng chút một biến hóa phát sinh trên người khôi lỗi.
Lý Phàm từ bỏ suy nghĩ muốn tu luyện Thân Hóa Tự Ngã.
Nhưng cũng không hẳn là từ bỏ hoàn toàn.
Kế hoạch của hắn, thận ra cũng được tính là một loại Thân Hóa Tự Ngã trong tình huống đặc biệt.
Thậm chí còn cực đoan hơn một chút.
Đó chính là vứt bỏ đi thân xác hiện tại của mình, hoàn toàn biến bản thân thành khôi lỗi.
Chính là giống với cách làm mà Thiên Dương chân nhân chân chính đã thực hiện trong lịch sử.
Chỉ có điều sau này Thiên Dương lựa chọn hấp thu Địa Hỏa, tiến hành thôi luyện đề thăng khôi lỗi.
Mà đáp án của Lý Phàm lại là sau khi biến mình thành khôi lỗi, mới tiến hành Thân Hóa Tự Ngã.
Không có nghi ngờ gì nữa, cách làm này chính là một loại tự hủy tiền đồ của mình.
Khoảng cách giữa khôi lỗi Kim Đan và giới hạn nhân thể không thể tính toán một cách hợp lí được.
Nhưng đối với một người muốn nhanh chóng tăng tiến chiến lực như Lý Phàm mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
Dựa vào thân thể của khôi lỗi tu luyện “Thân Hóa Tự Ngã”, độ khó sẽ giảm xuống.
Thứ nhất, là vì trình độ tỉ mỉ tinh vi của khôi lỗi kém xa nhân thể, dễ dàng làm được “Vật Ngã Hợp Nhất”.
Hai nữa là hoàn toàn không cần lo lắng chính mình bị thương.
Tu bổ khôi lỗi chỉ cần có đủ nguyên vật liệu, vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.
Đợi sau khi khôi lỗi “Thân Hóa Tự Ngã” tu hành thành công, dưới trạng thái Vật Ngã Hợp Nhất, chiến lực được bạo phát ra cũng mạnh gấp nhiều lần dùng khôi lỗi làm “Hóa Thân Vật” đơn thuần.
“Điều cần làm đầu tiên chính là vứt bỏ thân thể, dung nhập vào khôi lỗi.”
Pháp môn trong “Thân Hóa Tha Tự Tại”, Lý Phàm đã sử dụng đến trình độ vô cùng thuận lợi.
“Có lẽ là bởi vì cỗ thân thể Thiên Dương này được sinh ra sớm nên thần hồn và thân thể không quá hòa hợp với nhau.” Lý Phàm có vẻ trầm ngâm lên tiếng.
Cứ như vậy, Lý Phàm che giấu những người khác trong Thân Hóa Đạo, bắt đầu kế hoạch tu luyện của mình.
Phương án này thật sự quá ly kỳ, cho dù là Quang Dương Tử cũng không phát giác ra được thay đổi phát sinh trên người tiểu đồ đệ của mình.
Chỉ cảm thấy hắn thực sự rất thích khôi lỗi mà Lục Tiếu mua cho hắn, cơ hồ là đến mức độ không bao giờ rời khỏi người mình nữa rồi.
Cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua.
Chớp mắt đã qua sáu năm.
Chuông Tra Tiên vâng lên, Chinh Tiên Lệnh cũng được truyền đến.
Ba người sư huynh ở Thân Hóa Đạo, vì lí do ai sẽ đi hưởng ứng lệnh triệu tập mà bắt đầu cãi nhau.
Chính ngay lúc này, Lý Phàm và khôi lỗi của hắn đột nhiên cùng nhau xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tư Tinh sư huynh, Lăng Tiếu sư huynh, Liên Thường sư huynh.”
“Ta thấy, hay là để ta đi đi.”
Ba người Lục Tiếu nhìn Lý Phàm bộ dáng rất nghiêm túc đề nghị để cho hắn đi, kinh ngạc không thôi.
“Tiểu sư đệ, ngươi nói cái gì vậy. Chuyện này không phải chuyện đùa đâu...” Lăng Tiếu đang nói đột nhiên ngẩn ra.
Bởi vì hắn nhận thấy câu nói vừa rồi, lại phát ra từ trong miệng khôi lỗi ở sau lưng Lý Phàm.
“Ầm! Ầm!”
Khôi lỗi cất bước đến trước mặt ba người bọn họ.
“Lần tham chiến này, cửu tử nhất sinh. Nếu muốn đi, đương nhiên phải là người mạnh nhất trong chúng ta!”
“Sư huynh, các ngươi nói xem có đúng vậy không?”
Lý Phàm nhìn ba người Tư Tinh, nhẹ nhàng hỏi.
“Thiên Dương! Ngươi! Làm bậy!” Quang Dương Tử trong nháy mắt là người nhìn rõ nhất biến hóa phát sinh trên người Lý Phàm.
Sắc mặt Quang Dương Tử trở nên trắng bệch muốn tiến lên trước, nhưng không biết là nghĩ tới điều gì đó bước chân dừng lại.
Chỉ là bàn tay không ngừng run rẩy, biểu hiện rõ ràng trong lòng ông hiện tại rất mất bình tĩnh.
“Ngươi, đã sớm đoán ra sẽ có ngày này?”
Quang Dương Tử thấp giọng hỏi.
Lý Phàm chỉ cười mà không đáp.
Nhìn về phía mấy vị sư huynh: “Vẫn mong được các vị sư huynh dạy bảo!”
Ba vị sư huynh cũng dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn vào cơ thể đã biến thành khôi lỗi của tiểu sư đệ, ánh mắt đều là sự ân hận và bi thương.
Bọn họ nhất thời, ngẩn ngơ tại chỗ, không biết nên nói gì thì tốt đây.
Vẫn là đại sư huynh có động tác đầu tiên.
Hắn triệu hồi ra trường kiếm màu xanh lục như phỉ thúy, mỏng như cánh ve sầu, chĩa vào Lý Phàm.
“Sư đệ, thật ra những việc như thế này, vẫn nên để người làm sư huynh như ta đi thì hơn!”
“Nào có đạo lí sư huynh để sư đệ đi tìm chết cơ chứ!”
Thân hình Lý Phàm lóe lên một cái, tay vung nắm đấm, đi đến bên cạnh đại sư huynh.
“Sư huynh, cũng đừng xem thường ta như vậy chứ!”
Cảm nhận được sức mạnh khủng bố mà Lý Phàm mang lại, sắc mặt Tư Tinh có chút thay đổi.
Trường kiếm bay múa, ý đồ muốn ngăn chặn Lý Phàm.
Nhưng thanh kiếm từ trước đến nay không có thứ gì kiên cố là phá không nổi, lúc này chém lên thân thể của Lý Phàm, lại không thể lưu lại vết tích gì.
Thân thể của khôi lỗi này, không chỉ vô cùng cứng rắn kiên cố.
Mà tốc độ của nó cũng nhanh hơn tu sĩ Kim Đan bình thường mấy phần.
Giữa lúc chiêu thức đại khai đại hợp, có vô số các cơ quan đủ loại hình dạng kì quái bắn ra từ nhiều góc độ khác nhau.
Trong nhất thời, Tư Tinh chỉ đành nhếch nhác trốn tránh.
“Thiên Dương sư đệ, xem ra ngươi thật sự tốn không ít tâm huyết. Nhưng mà, nếu đã như vậy thì ta lại càng không thể để sư đệ thay ta đi được!”
“Cẩn thận nhé!”
Tư Tinh nhướng mày, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng hợp nhất với thanh kiếm màu xanh.
“Keng!”
Trường kiếm hơi chấn động, phát lên tiếng vang thanh túy.
Sau đó, thân kiếm vậy mà lại giống như dòng nước chảy, dần dần trải rộng về phía trước và phía sau.
“Kiếm Thủy Thiên Tâm!”
Tiếng hét nhẹ của đại sư huynh từ trong thân kiếm vang lên.
Ánh kiếm tựa như nước chảy trong nháy mắt tràn đến.
Sau khi va chạm với thân thể khôi lỗi của Lý Phàm, không giống như trước đó bị ngăn chặn rồi tiêu tán.
Mà giống một tia sáng, khúc xạ ngược trở về.
Chuyển động trong không trung một lát, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, từ một mặt khác lần nữa công kích Lý Phàm.
Như cũ bị cơ thể kiên cố của Lý Phàm đánh ngược về.
Vẽ ra một đường kiếm hình vòng cung, trong chớp mắt lại tấn công Lý Phàm.
Ánh kiếm Lưu Thủy càng lúc càng nhanh, nhìn vào chỉ thấy nó tựa như một tấm lưới nước khổng lồ, chầm chậm đem khôi lỗi nặng nề chậm chạp kia bao vây vào khu vực trung tâm.
Giờ đây, Lý Phàm chỉ mang thân thể của một khôi lỗi, đại đa số những thần thông không có cách nào thi triển ra được.
Dưới công kích dai dẳng không ngừng của Tư Tinh, Lý Phàm dần dần rơi xuống thế hạ phong.
“Tu sĩ cổ, quả nhiên không thể xem thường.”
Lý Phàm nghĩ vậy vẻ mắt trở nên nghiêm túc.
Khôi lỗi ngửa mặt lên trời hét lớn, thân thể phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm.
Trong chấn động bắt đầu biến đổi, nháy mắt thân thể hình người biến mất.
Thay vào đó là một bàn tay khổng lồ xuất hiện.
Bàn tay linh hoạt vòng qua kiếm quang trói buộc mà Kiếm Thủy Thiên Tâm tạo thành, cự trượng bay đến phía trên lưới nước.
Lại lần nữa mở rộng ra.
Toàn bộ thủy kiếm bị phạm vi của bóng đen vây nhốt vào bên trong, sau đó phủ đầu nhấn xuống.
Chiêu thức mà hắn sử dụng là công pháp tự mình lĩnh ngộ “Phiên Thiên Nhất Chưởng”.
Được thân thể khổng lồ của khôi lỗi sử dụng, mang hàm ý trấn áp mọi thứ.
“Thần thông này lợi hại đấy!”
Đại sư huynh Tư Tinh hưng phấn hét lớn.
“Ta cũng có một chiêu, mời sư đệ chỉ giáo!”
“Thiên Ý Như Thủy, Thượng Tai Vô Hình!”
“Kiếm danh: Thiên Hình!”
Thủy kiếm lưu chuyển bên dưới Phiên Thiên chưởng trong nháy mắt biến mất.
Lý Phàm lúc này cảm nhận một tia nguy cơ vô hình.
“Ồ!”
Kiếm quang vô hình lóe qua.
Cự chưởng chưa kịp áp xuống, mu bàn tay đã nhiều thêm một vết hằn.
Lý Phàm ngưng mắt nhìn chằm chằm khoảng không gian nơi này.
Nhưng lại không tìm thấy bất cứ một dấu vết nào của Tư Tinh.
Lại có một vệt kiếm xuất hiện.
Lý Phàm điều động linh nhằm tu bổ lại thương thế của mình.
Lại phát hiện trong vết kiếm dường như kèm theo kiếm khí vô hình, khắc chế sự phục hồi của vết thương.
Tốc độ xuất hiện của vết kiếm càng lúc càng nhanh.
Chớp mắt, cơ thể của Lý Phàm liền có trùng trùng vết thương.
“Tiểu sư đệ, đầu hàng đi!”
Âm thanh của Tư Tinh từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Mà bóng dáng hắn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
“Thần thông của sư huynh cũng rất lợi hại!”
Lý Phàm thật tâm thật ý khen ngợi.
“Nhưng mà...”
Lý Phàm đột nhiên tăng cao âm lượng.
“Ta vẫn còn một chiêu, nếu sư huynh có thể đỡ được, ta lập tức nhận thua!”
“Được! Vậy thì ta mỏi mắt trông chờ!” Tư Tinh lên tiếng đáp ứng.
Lý Phàm thu liễm lại khí thế của mình.
Qua một lúc, hắn quay qua nhị sư huynh Lăng Tiếu cười nói: “Lăng Tiếu sư huynh, cho ta mượn bút của ngươi dùng một lát!”
“Hả?” Lăng Tiếu đầu tiên là sửng sốt.
“Ồ, được!” Sau đó một chiếc bút màu đen bay ra bị Lý Phàm nắm lấy.
Lý Phàm dồn linh lực vào trong cái bút đen, vung lên không trung viết xuống một chữ.
Đó là...
Một chữ “Loạn”.
Khoảnh khắc chữ Loạn kia giáng lâm, trên thân thể của Lý Phàm đột nhiên xuất hiện từng vết nứt đáng sợ.
Bàn tay khổng lồ cũng không có cách nào duy trì được hình dạng, lại lần nữa hóa thành khôi lỗi hình người, ngã trên mặt đất.
“Tiêu hao thế này...”
Trong lòng Lý Phàm có chút ngạc nhiên.
Thân thể cứng rắn kiên cố được làm bằng loại đá đặc biệt, giờ đây đang tan rã.
Còn có không ít nơi trực tiếp nổ vỡ ra.
Đây là thần thông “Loạn Tự Thạch” mà Lý Phàm lĩnh ngộ được ở trong Mê Vực. Uy năng cường đại, vượt xa dự liệu của Lý Phàm.
Người thi thuật vậy mà lại phải chịu tác dụng phụ đáng sợ như vậy.
Càng đừng nói đến đại sư huynh Tư Tinh là người đối mặt trực tiếp với chữ “Loạn” này.
Trạng thái của Thiên Hình lùi lại, thân hình hắn nhếch nhác hiện ra.
Nhưng ở trước mặt chữ Loạn, không thể di chuyển được dù chỉ là một bước.
Linh lực toàn thân chạy loạn, không thể khống chế.
Thanh kiếm xanh thân là vật hóa thân, lại càng như con ruồi mất đầu, hỗn loạn chạy trốn.
“Phụt!”
Cánh tay của Tư Tinh bị bẻ gãy theo hướng ngược lại trông vô cùng kì quái, trong mắt hắn tản qua một tia ngạc nhiên.
Bởi vì hắn phát giác ra, sự thay đổi này sắp xảy ra trên khắp cơ thể mình.
“Đủ rồi!”
Chính ngay thời điểm nguy cấp này, Quang Dương Tử rốt cuộc cũng ra tay.
Vật hóa thân của ông là một gốc cây liễu.
Cây liễu xanh chắn trước mặt Tư Tinh, cành liễu đột nhiên bay múa điên cuồng.
Rất lâu sau đó, tất cả mới từ từ bình tĩnh lại.
Cây liễu biến mất, bàn tay Quang Dương Tử chắp ở sau lưng khẽ run rẩy.
Ánh mắt Tư Tinh phức tạp nhìn Lý Phàm cũng bị thương rất nghiêm trọng đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi thắng rồi, sư đệ.” Hắn nhẹ giọng nói.
Lý Phàm thờ phào một hơi.
“Thiên Dương, ngươi vừa rồi sử dụng là...” Quang Dương Tử nhìn vào tiểu đồ đệ của mình, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, hắn thở dài từ bỏ việc truy hỏi Lý Phàm.
“Bỏ đi, ta nhìn ra được ngươi có bí mật lớn.”
“Nhưng mà, ngươi bằng lòng chịu thiệt ở Hóa Thân Đạo chúng ta, cũng là vận may của giáo phái nhỏ bé đang sa sút như chúng ta.”
Quang Dương Tử mất hết hứng thú, phất tay rời đi.
Tư Tinh nhất thời bối rối, không biết nên nói gì thì mới tốt.
Chỉ có nhị sư huynh Lăng Tiếu, kêu to gọi nhỏ bận rộn giúp Lý Phàm trị liệu thương thế.
Thân thể khôi lỗi, chỉ cần có đủ nguyên liệu, cho dù thương thế có nặng thế nào cũng rất dễ dàng tu bổ.
Lăng Tiếu lại chạy đi chợ một lần, khi hắn vừa quay về không được bao lâu, thương thế của Lý Phàm đã hoàn toàn lành lặn rồi.
Dưới ánh mắt đưa tiễn của sư tôn Quang Dương Tử và ba vị sư huynh, Lý Phàm và sứ giả Chứng Tiên cùng nhau rời khỏi Thân Hóa Đạo.
Đặt chân lên đến chiến trường.
Cảnh vật xung quanh chợt ngưng đọng lại.
Sau đó, giống như thủy tinh vỡ vụn đột nhiên nổ tung.
Hóa thành từng tia sáng nhỏ, nỗ lực tràn vào trong đầu Lý Phàm.
Kí ức thuộc về Thiên Dương chân nhân từ rất nhiều năm về trước, ở trong đầu Lý Phàm hiện lên vô cùng rõ ràng và tỉ mỉ.
Bao gồm công pháp “Thân Hóa Tha Tự Tại”, pháp môn luyện chế khôi lỗi, thậm chí là cả “Địa Họa Thăng Nguyên Trận” phương pháp dùng Địa Hỏa để thôi luyện thăng cấp khôi lỗi, vân vân... toàn bộ những thứ này đều tựa như đích thân Lý Phàm được trải nghiệm, khắc ghi vào trong tâm trí.
Nhưng giờ phút này, Lý Phàm thật sự không có sức lực để điều tra những thứ này.
Bởi vì toàn bộ tâm thần của hắn, đã bị sự nhắc nhở của “Hoàn Chân” truyền đến thu hút mất rồi.
“Tuy tử còn tồn, chân linh bất diệt.”
“Lấy thân hóa vật, vượt qua vĩnh hằng.”
“Đã mở khóa chức năng ‘Hóa Thân’.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận