Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 969: Hồ câu cá thất lạc

“Truyền pháp giả tiến vào trong tiểu thế giới, tu sĩ cũng có thể hưởng thụ đặc tính không già kia. Ngay cả truyền pháp giả Phùng không nóng lòng thu thập nhân tài nhất, cũng chính là cơ thể mà ta chiếm giữ kia, trong tiểu thế giới của hắn có hơn ngàn thiên tài thật sự.”
“Có thể tưởng tượng nội tình của đám truyền pháp giả còn lại kia thâm sâu cỡ nào.”
Mặc Nho Bân cảm thán.
Nghe vậy, trước mắt Lý Phàm không khỏi hiện ra một hình ảnh.
Huyền Hoàng giới giống như một mảnh đất, mấy ngàn năm qua, các tu sĩ giống như hoa màu trong đất, lớn lên từng chút một.
Những ai bình thường không có gì kì lạ thì bị người ta thu hoạch, tinh hoa thật sự thì được nhóm truyền pháp giả kia dốc lòng bảo vệ.
“Thảo nào át chủ bài của Vạn Tiên Minh lại như thể vô cùng tận vậy, mỗi một đời đều có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho ta.”
“Đây vẫn chỉ là một mạch truyền pháp giả thôi đấy. Trong Tiên Minh còn có hai mạch khác là chưởng kính nhân và Huyễn Chân hiền giả nữa…”
“So sánh với nhau thì Ngũ Lão hội có vẻ hơi…”
Lý Phàm suy nghĩ như vậy nhưng lại hừ lạnh nói: “Coi tu sĩ trong thiên hạ là gì thế, thật là đáng chết!”
Mặc Nho Bân cũng gật đầu, bày tỏ đồng ý: “Nếu Huyền Thiên Vương trở về, chắc chắn sẽ quét sạch bọn họ!”
Lý Phàm không hùa theo, giả vờ rơi vào mờ mịt: “Huyền Thiên Vương, Huyền Thiên Vương…”
“Cái tên rất quen…”
Mặc Nho Bân thấy Lý Phàm lại rơi vào mơ màng, cũng bất đắc dĩ.
“Cũng may chỉ mang tính gián đoạn, không ảnh hưởng đến việc lớn.”
Nghĩ vậy, Mặc Nho Bân lại không ngại cực khổ ‘đánh thức’ Lý Phàm dậy, bàn giao mọi chuyện và công việc liên quan nếu bước tiến triển tiếp theo.
Sau đó mới rời khỏi không gian thần thức của Lý Phàm.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm mới giả vờ dần tỉnh táo lại.
“Chắc là truyền pháp giả Tưởng mang theo nấm mốc màu xám cùng quy nguyên rồi. Thảo nào đợi mãi không thấy tập kích đâu, hóa ra là hữu kinh vô hiểm.”
“Có điều, hình như tiên khí thiên tính của truyền pháp giả Tưởng này vẫn còn để lại chuyển hóa ở Huyền Hoàng giới, trước mắt không cách nào đề phòng được. Cho dù biết trước cũng không ngăn cản được ảnh hưởng của nó…”
Cho dù Lý Phàm có Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú hộ thể nhưng thiên tính của truyền pháp giả Tưởng dường như trực tiếp cải biến thuộc tính, tính chất của bản thân hắn.
Mà không phải tạo thành sự mê hoặc đối với thần trí, cảm giác của người khác, bởi vì từ đầu đến cuối đều không phát hiệu quả động phòng ngự của Tiên Tâm Chú.
“Trước đại kiếp năm đó, tất cả tiên khí còn sót lại của Huyền Hoàng giới đều đột nhiên không rõ tung tích. Không ngờ vậy mà còn chuyển hóa thành người.”
“Thú vị thật…”
Nếu chưa bại lộ thì không cần Hoàn Chân nữa.
Kế hoạch đời này vẫn còn phải tiếp tục tiến hành.
Nhưng Lý Phàm lại không buông lỏng cảnh giác, tâm thần vẫn không tách ra khỏi Linh Mộc giới.
Nói không chừng truyền pháp giả Tưởng kia còn lừa gạt cả người của mình, là kế sách nghi binh của hắn thì sao?
Lý Phàm quyết định xem lại.
Điều cần làm hiện giờ chỉ có một chữ chờ.
Trong cuộc trò chuyện với Mặc Nho Bân vừa rồi, hắn nói có khả năng tiến hành tăng cường trận pháp Huyền Thiên Tỏa U, tiến thêm một bước ép Huyền Thiên Bảo Kinh hay không.
Tôn Hưng Vượng hắn và Mặc Nho Bân đều không am hiểu trận pháp, mà đám người Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh kia cũng chưa chắc đáng tin.
Cho nên phải mượn ngoại vật.
Có lẽ cân nhắc đến sau này còn cần sửa chữa Phù Độ Tinh Không đại trận, Mặc Nho Bân chỉ suy nghĩ một lúc đã cảm thấy Lý Phàm nói có lý.
Đồng ý sau khi trở về sẽ tìm kiếm xem có dị bảo nào có thể thôi diễn trận pháp không.
“Nếu như có thể hấp thu Giải Ly điệp do cửu điệp hợp nhất, năng lực thôi diễn trận pháp của ta sẽ nghênh đón sự thay đổi về chất.”
“Đến lúc đó, sợ là ta cũng có thể dễ dàng khám phá Nghịch Chuyển Tử Sinh trận. Có lẽ đến lúc đó có thể tìm tới thân phận thật sự của Tử Sinh thiên tôn kia.”
Kế hoạch dừng lại tọa trấn ở Linh Mộc giới của Lý Phàm, tại nửa tháng sau bỗng nhiên bị một tin tức Lâm Linh đưa đến ép kết thúc.
Rõ ràng đã là cường giả Hợp Đạo, nhưng trong giọng nói của Lâm Linh lại đầy hoảng hốt như đứa trẻ: “Chủ... chủ nhân, Thạch… Thạch Bản tiền bối không thấy đâu nữa!”
“Cái hồ nhỏ kia cũng biến mất theo!”
Trong lòng Lý Phàm chấn động, bỗng nhiên đứng dậy.
Chí bảo hồ câu cá và Thạch Bản tiền bối không thấy đâu?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Lý Phàm đột nhiên thấy lo lắng, đang muốn lập tức đi về phía miếu nhỏ ở ngọn núi.
Nhưng khi hồi tưởng lại một ít biểu hiện của Lâm Linh lúc trước, đột nhiên Lý Phàm dừng bước lại.
Hắn trầm giọng truyền âm: “Nóng nảy cái gì! Với thực lực của Thạch Bản tiền bối, ở Huyền Hoàng giới có ai làm hắn tổn thương được?”
“Kể lại tỉ mỉ chuyện lúc đó cho ta.”
“Vâng, chủ nhân.” Lâm Linh vẫn hốt hoảng mô tả lại tình huống lúc dị trạng xảy ra.
Lại nói từ sau khi Thạch Bản tiền bối ngồi ngộ đạo trong hồ câu cá thì vẫn giống như pho tượng, không hề nhúc nhích.
Xuất phát từ sự kính trọng và e dè Thạch Bản tiền bối, Lâm Linh và tiểu đạo đồng Lưu Ly vẫn luôn duy trì một khoảng từ xa với hắn.
Nhưng thời gian trôi qua, lá gan của các nàng lại to hơn.
Phát hiện cho dù các nàng dựa vào gần cũng không khiến Thạch Bản tiền bối có phản ứng thì thi thoảng đã đến trước mặt đối phương.
Muốn nhìn Thạch Bản tiền bối kỳ lạ này ở khoảng cách gần.
Vốn Lâm Linh còn hơi sợ hãi, nhưng bị tiểu đạo đồng Lưu Ly lôi kéo, nàng cũng phát hiện không có vấn đề gì.
Từ đó càng ‘làm càn’ hơn.
“Lâm Linh tỷ tỷ cách Thạch Bản tiền bối càng gần, được càng nhiều lợi ích hơn.” Tiểu đạo đồng Lưu Ly ngồi dưới đất, đôi mắt có chút tham lam ngửa đầu nhìn Thạch Bản tiền bối.
Mà Lâm Linh cũng cảm nhận được bên cạnh Thạch Bản tiền bối có dao động đạo vận khác biệt.
Dường như có thể gây ra sự cộng hưởng của pháp tắc khác trong thiên địa, chỉ chốc lát sau, trong đầu có rất nhiều hình ảnh đứt quãng hiện lên.
Huyền ảo khó giải thích, liên quan đến thiên địa chi lý khác nhau.
Cho dù là tu sĩ có chiến lực Hợp Đạo như nàng thì cũng rất có ích.
“Sau này ta mới hiểu được, khi đó Thạch Bản tiền bối đang lĩnh ngộ đạo ‘điếu’ đến giai đoạn quan trọng nhất. Cho nên dẫn tới thiên địa chi lý cộng hưởng…”
“Nhưng lúc ấy ta đắm chìm trong lợi ích của ngộ đạo nên không phát hiện ra.”
“Cho đến không lâu sau, dao động đạo vận kia đột nhiên trở nên kích động. Loại cảm giác ấy…”
“Giống như mặt nước phẳng lặng, bỗng nhiên có sóng to gió lớn kích thích!”
Trong giọng nói của Lâm Linh hơi sợ hãi.
“Trong hồ câu cá giống như có thứ gì đó đang ra sức lôi kéo vậy.”
“Thạch Bản tiền bối không có dấu hiệu nào, bị kéo lại gần một bước.”
“Lúc ấy vẻ mặt Thạch Bản tiền bối rất kỳ lạ, có kinh ngạc bất ngờ, còn có sợ hãi.”
“Giống như có sợi dây vô hình nào đó buộc chặt hắn với thứ ở trong hồ câu cá. Bọn họ đấu sức với nhau, người nào cũng không chịu buông tay.”
“Sau đó…”
Lâm Linh dừng lại, hoảng sợ nói: “Đột nhiên, Thạch Bản tiền bối giống như bị kéo vào trong hồ câu cá. Hư không biến mất ngay trước mặt chúng ta!”
“Càng đáng sợ hơn là sau này bọn ta còn phát hiện ra, hồ câu cá kia không còn tác dụng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận