Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 170: Móc nối gia nhập Tiên Minh

“Mua bán tước vị quang minh chính đại như thế? Chẳng lẽ không có ai quản sao?” Lý Phàm giả bộ khiếp sợ, đáp lời.
“Quản? Ai quản? Hóa Thần tiên quân sao?” Hà Chính Hạo hỏi ngược lại.
“Hai vị trên Vạn Tiên đảo kia làm chuyện này còn quang minh chính đại hơn đám người cấp dưới nhiều.”
“Khụ khụ…” Hà Chính Hạo dừng một nhịp, rồi lại giải thích thêm cho Lý Phàm:
“Mỗi châu thuộc Vạn Tiên Minh đều có độ tự trị cao. Chỉ cần không phá hư quy củ trong minh, không kinh động đến đám người Hộ Pháp đường kia, thì tổng bộ cũng lười quản việc của các phân bộ phía dưới.”
“Dù thế nào, tất cả giao dịch và phân phối tài nguyên trong minh đều phải thông qua Thiên Huyền Kính. Hết thảy mọi chuyện đều bị khống chế trong lòng bàn tay, chẳng thể nào sinh ra nhiễu loạn lớn được.”
“Nói như thế, Hộ Pháp đường có địa vị cao nhất? Đạo hữu có biết làm thế nào để gia nhập không? Dù có tốn nhiều điểm cống hiến hơn, ta cũng bằng lòng.” Nhớ tới thời điểm bị tu sĩ Trúc Cơ Vạn hộ pháp đuổi giết ở kiếp thứ mười một, Lý Phàm không khỏi hỏi.
“Mỗi thành viên Hộ Pháp đường của mỗi châu đều được tổng bộ trực tiếp bổ nhiệm. Đạo hữu muốn gia nhập Hộ Pháp đường thì quả thực hơi khó.” Hà Chính Hạo uyển chuyển trả lời.
“Người muốn trở thành tu sĩ hộ pháp nhiều lắm, cạnh trực cực kỳ kịch liệt, xếp hàng dài đều không đủ chỗ chứa.” Hà Chính Hạo cảm thán.
“Duy chỉ có phương pháp khảo hạch mười năm một lần là đáng tin cậy. Nhớ hồi trước, ta cũng từng nuôi chí làm hộ pháp, nhưng tiêu chuẩn quá nghiêm ngặt nên không thể trúng tuyển. Cuối cùng, ta chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, đành phải chọn làm trấn thủ một hòn đảo.
“Bằng không thì bây giờ ta cũng không ưu sầu vì công pháp. Phải biết, hộ pháp của Hộ Pháp đường có thể lựa chọn miễn phí công pháp pháp tu hành a.” Hà Chính Hạo nói với vẻ cực kỳ hâm mộ.
“Thế mà còn có chuyện tốt bực này?” Lý Phàm cũng hơi kinh ngạc.
“Dĩ nhiên rồi, mỗi ngày hộ pháp đều phải đối mặt với các kẻ trộm pháp vô cùng hung ác, rủi ro ngã xuống không nhỏ. Vì thế, phúc lợi tốt hơn tu sĩ bình thường cũng là lẽ đương nhiên.” Hà Chính Hạo giải thích.
“Đạo hữu không cần phải nhìn chằm chằm không buông chức hộ pháp. Thật ra, làm người tu sửa trận pháp cũng không tồi đâu, mỗi năm đều được nhận thù lao cố định, còn có thể đi theo đại sư trận pháp học tập tri thức. Việc cần làm chỉ là hỗ trợ tu sửa đại trận hộ đảo của những hòn đảo trong Tùng Vân Hải mà thôi.”
“Đạo hữu có muốn thử một lần hay không? Chỉ cần một vạn điểm cống hiến, ta có thể đi móc nối giúp ngươi một lần.”
Hà Chính Hạo dùng giọng điệu tràn ngập dụ dỗ, hỏi.
Nhưng Lý Phàm lại hỏi: “Không biết đạo hữu có quen đại sư Trương Chí Lương không? Ta nghe nói người này rất khoan dung độ lượng, lại có trình độ trận đạo cao tuyệt, có thể được xem là đệ nhất Tùng Vân Hải. Nếu có thể làm người tu sĩ sửa trận pháp theo sau ông ta thì càng tốt.”
Hà Chính Hạo có chút kinh ngạc: “Khoan dung độ lượng? Đạo hữu ngươi nghe được từ đâu thế? Người này hơi lập dị nha.”
“Có điều, trình độ trận đạo của ông ta quả thật rất lợi hại, theo sau ông ta đúng là có thể thu hoạch lớn hơn chút.”
“Thế nhưng, ta cũng không dám cam đoan việc này, chỉ có thể thử tận lực một lần.” Hà Chính Hạo thú thật.
“Đạo hữu cứ thử giúp ta, dù cho có thành công hay không, ta đều ghi tạc ân tình này trong lòng.”
Lý Phàm khoác lác: “Cũng không cần lo lắng về điểm cống hiến. Ta mới vừa mượn điểm cống hiến ở Thanh Phong Đường để đầu cơ Linh Vụ thảo, còn thừa một ít trong tay, hẳn đủ để ứng phó chuyện này.”
Nghe vậy, Hà Chính Hạo nói: “Nếu đạo hữu đã nói như thế, ta đây nhất định sẽ dốc toàn lực mà làm. Đạo hữu tạm chờ tin tức tốt của ta!”
Sau một phen cảm tạ, Lý Phàm thầm cảm khái “Hà đạo hữu là đồng chí tốt”, rồi kết thúc truyền tin.
“Công pháp miễn phí, khảo hạch mười năm…” Lý Phàm suy nghĩ một hồi rồi vào Thiên Huyền Cảnh tìm tòi tin tức liên quan.
Khảo hạch nhậm chức của Vạn Tiên Minh được tổ chức mười năm một lần.
Lần khảo hạch trước vừa được tổ chức khoảng hơn nửa năm trước.
Dựa theo chức vị ứng cứ khác biệt, nội dung khảo hạch của mỗi người cũng sẽ không giống nhau.
Khảo hạch được tiến hành trong Thiên Huyền Cảnh, cũng ngăn chặn khả năng xảy ra gian lận.
Sau khi khảo hạch kết thúc, kết quả sẽ lập tức được ra lò, không cần phải chờ lâu.
Ngoài ra, sau khi rời khỏi Thiên Huyền Cảnh, những người tham gia khảo hạch cũng sẽ mất đi ký ức liên quan đến nội dung khảo hạch.
Ngăn chặn khả năng có người dựa vào đó để kiếm lời.
“Thật đúng là nghiêm ngặt!” Lý Phàm tấm tắc kinh ngạc: “Có lẽ mình nên tham gia lần khảo hạch lần kế tiếp xem như thế nào.”
Tiếp theo, hắn lại bỏ công tìm tòi ấn tượng của các tu sĩ về khảo hạch của Vạn Tiên Minh, kết quả, nhận thức chung của đại đa số tu sĩ đều là “khó”, “không hợp thói thường”, hay “tối nghĩa”.
Đang xem đầy hứng thú thì Lý Phàm lại nhận được thông báo từ Thiên Huyền kính.
“Ủa?”
Lý Phàm hơi lấy làm lạ, mở hình chiếu lên, bóng dáng của một người đàn ông mặc áo bào xanh bỗng xuất hiện trước mắt.
“Vị…tiểu hữu này, ta là Trần Anh Dược đường.”
“Không biết lần trước ngươi tìm thấy hai rạn Lam Huyết san hô kia ở chỗ nào vậy?”
“Lần này, sau khi luyện đan thành công, ta phát hiện Băng Ý Tuyệt Tình đan mới ra lò có dược hiệu mạnh hơn so với những lần luyện chế trước không ít.”
“Thế nhưng, những khía cạnh khác đều không có gì thay đổi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ duy nhất hai rạn Lam Huyết san hô trên người là nhân tố bên ngoài.”
“Vì vậy, ta bèn dùng Lam Huyết san hô khác để luyện thêm một lò nữa, quả nhiên pháp hiện ra đan dược thu được cũng không được tăng cường dược hiệu.”
“Hẳn là hai rạn Lam Huyết san hô mà ngươi cung cấp có phẩm chất cao hơn những rạn khác khá nhiều.”
“Thế nên, ta muốn đến nơi sinh trưởng của hai rạn này để xem có thể phát hiện ra điểm đặc biệt nào hay không.”
“Dù kết quả ra sao, nếu tiểu hữu nói rõ sự thật, ta tất sẽ tạ lễ hậu hĩnh.”
Hình ảnh tắt ngúm, Lý Phàm không lập tức đáp lời mà rơi vào trầm tư.
Hắn hồi tưởng lại quá trình thu lấy hai rạn Lam Huyết san hô kia, nhưng cũng không nhận ra hai chỗ đó có gì đặc biệt.
“Chẳng lẽ mình sơ suất rồi?” Lý Phàm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định đi một chuyến, xem đến cùng là như thế nào.
Vì phòng ngừa vị Trần Anh Dược đường kia bám đuôi, Lý Phàm còn mua một tấm “Diệt Tung phù” trong Thiên Huyền Cảnh.
Đây là phiên bản nâng cấp của “Tàng Hình phù”, cao nhất có thể che đậy sự dò xét của tu sĩ Nguyên Anh.
Sau khi kích hoạt Diệt Tung phù, Lý Phàm lại đi tới di tích đáy biển ở gần Vụ Nha đảo, nơi phát hiện ra Lam Huyết san hô.
Vì san hô bị Lý Phàm lấy đi, nơi này sớm đã không còn dào dạt sinh cơ như lúc trước.
Chỉ còn vài con cá thỉnh thoảng bơi qua khe nứt của những tảng đá lớn trong phế tích.
“Không có chỗ nào đặc biệt cả.” Sau khi dò xét một hồi, Lý Phàm vẫn không thể nào tìm ra được điểm khác thường.
Đến nỗi, Lý Phàm còn dùng cả Vô Tướng Sát Cơ tập trung vào một con cá trong phế tích này, cẩn thận quan sát dưới góc nhìn thiên địa.
Kết quả vẫn như nhau.
Tiếp đó, Lý Phàm lại đi đến cái hang sâu, nơi phát hiện rạn Lam Huyết san hô thứ hai.
Vẫn như cũ.
“Đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, lại là trưởng lão Dược đường, ông ta hẳn không đến mức lừa mình.”
“Chẳng lẽ vì tu vi không đủ nên mình không phát hiện ra được?”
Trước mắt xem ra cũng chỉ có thể xem là như vậy.
Vì thế, Lý Phàm đành quay về Thiên Huyền kính, liên hệ với Trần Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận