Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1219: Lưới vô hình nghịch thiên

Đối với sự chất vấn của Bách Hoa, Tôn Lộ Viễn lại không trả lời được gì.
Ánh sáng ám kim của lưu ly, vây quanh khắp hai bên người hắn. Uy năng siêu việt Hợp Đạo khiến linh giác trong lòng Tôn Lộ Viễn điên cuồng cảnh giác, lại không dám có bất cứ động tác nhỏ nào.
“Vãn bối, vãn bối…”
Đứng trước Bách Hoa dường như thực sự có sát ý, Tôn Lộ Viễn trước giờ vốn rất biết ăn nói, bây giờ ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không cách nào thốt ra được.
Thực tế là, đối với tu sĩ Vạn Tiên Minh, cụm từ cảnh giới Trường Sinh có hơi quá xa vời.
“Hừ, quả nhiên giống như lời Tiểu Thiên nói. Lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không tốt lành gì.” Trong mắt Bách Hoa đạo nhân vụt qua một tia lạnh lẽo.
Ánh sáng ám kim bao quanh Tôn Lộ Viễn dường như có linh tính mà bắt đầu gặm nhấm.
“Yên tâm, với thực lực của ca, cho dù Đại Khải có là đầm rồng hang hổ, ta cũng có thể toàn mạng trở về.”
Tôn Lộ Viễn không biết như nào mà trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói hùng hồn mà mình từng nói với đệ đệ trước kia.
Trong lòng không kìm được cảm thấy cực kỳ sai lầm.
“Chẳng lẽ, ta phải chết ở đây sao?”
Chính vào lúc Tôn Lộ Viễn mất hết can đảm, tuyệt vọng chờ chết, một giọng nói như âm thanh của thiên nhiên, bảo Bách Hoa đạo nhân ngừng động tác lại.
“Dẫn hắn đến trước mặt ta.”
Tuy rằng giọng điệu bình thường, nhưng lại chứa đầy uy nghiêm tuyệt đối.
Thiếu niên tà tính kia nghe xong thì sắc mặt thay đổi, nét hài hước trên mặt chớp mắt biến mất, cung kính hành lễ từ xa.
Mà Bách Hoa đạo nhân cũng vì giọng nói kia mà làm theo.
Ánh sáng lưu ly vốn dĩ tràn trề tính công kích, trở thành vô số sợi dây, trói chặt lấy Tôn Lộ Viễn.
Đi theo hai người, Tôn Lộ Viễn bị dẫn vào tiểu thế giới của Đại Khải, vào trong một toà cung điện tháp nhọn cao sừng sững nhất.
Trong đại điện, trống trải mà trang nghiêm.
Một bóng người, ngồi ngay ngắn phía trên.
Ánh sáng thần bí bao trùm xuống, vậy mà khiến cho Tôn Lộ Viễn không thể nhìn rõ diện mạo.
“Quỳ xuống!”
Thiếu niên tà tính lạnh lùng nói.
Tôn Lộ Viễn là tu sĩ Hợp Đạo, còn đảm nhận chức vị quan trọng trong Hộ Pháp đường. Ngoại trừ cấp bậc như Truyền Pháp giả, chưởng kính nhân ra, quyền lực của hắn ở Vạn Tiên Minh đã là cao nhất rồi.
Nhưng trước mặt chúa tể của tiểu thế giới này, hắn lại không hề có bất cứ do dự nào, mười phần quyết đoán mà quỳ xuống.
Ngay cả cảnh giới Trường Sinh cũng sai sử được, một Hợp Đạo nhỏ nhoi như hắn thì xem là gì chứ?
“Bái kiến… Thánh Hoàng.”
Được sự nhắc nhở của thiếu niên tà tính, Tôn Lộ Viễn run rẩy nói.
“Tôn Lộ Viễn.” Thánh Hoàng dùng một câu là bại lộ danh tính Tôn Lộ Viễn.
Mà sau đó càng là vài câu ngắn gọn, nêu hết đại khái toàn bộ nội tình của hắn.
Khiến toàn thân Tôn Lộ Viễn lạnh toát, run rẩy không thôi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thánh Hoàng, khiến hàn ý lòng hắn tan biến, quá đỗi vui mừng: “Ý đồ đến đây của ngươi ta đã biết. Thánh triều vốn không hề phản đối người trong Vạn Tiên Minh quy hàng.”
“Có thể giảm thiểu chút sát nghiệt, chung quy vẫn là chuyện tốt.”
Giọng nói uy nghiêm không gì sánh được của Thánh Hoàng, vang vọng trong cung điện.
“Thân làm người đầu tiên hàng phục Thánh triều, đích thực nên khen thưởng cho ngươi.”
Một luồng hàn quang thanh lãnh, xuất hiện bên người Thánh Hoàng, chớp mất bay đến Tôn Lộ Viễn.
Vững vàng dừng lại trước mặt hắn.
“Xoẹt…”
Hàn ý ập đến kịch liệt, khiến cho mặt Tôn Lộ Viễn kết thành một tầng sương lạnh.
Linh lực trong cơ thể cấp tốc chuyển vận, vừa hoá giải khí tức lạnh lẽo.
Tôn Lộ Viễn định thần nhìn lại, hoá ra thứ dừng trước mắt hắn là một thanh kiếm màu lam nhạt.
“Đây là thanh kiếm Băng Phong Vạn Năm. Trong kiếm toát ra hàn khí, có thể làm đóng băng một châu của Huyền Hoàng trong chớp mắt. Tuy rằng ngươi chỉ có cảnh giới, nhưng sức chiến đấu quá yếu. Chạy trốn không được, thực sự là lấy mạng để đọ sức với người khác, e rằng cũng đánh không lại vài đứa đồ nhi của ta.” Thánh Hoàng bình luận.
Tôn Lộ Viễn nào dám phản bác, chỉ có thể gật đầu nói phải.
“Kiếm này tặng cho ngươi phòng thân đi.”
Cho đến khi Thánh Hoàng nói lời này ra, ánh mắt của thiếu niên tà tính có chút không lành, Tôn Lộ Viễn mới như đang ở trong mơ mà nhận lấy kiếm Băng Phong Vạn Năm này.
“Đa tạ ân điển của Thánh Hoàng.” Tôn Lộ Viễn vui mừng khôn xiết.
“Đã gia nhập Thánh triều ta, từ nay không được chân trong chân ngoài. Thiên Nhi, cứ giao hắn cho ngươi vậy.”
Thiếu niên tà tính kia cúi đầu đáp: “Đệ tử hiểu rõ.”
“Các ngươi tạm đi đi.” Thánh Hoàng nhàn nhạt hạ lệnh tiễn khách.
Bách Hoa hoá thành độn quang bay đi trước.
Tôn Lộ Viễn thì theo sau lưng Âu Thượng Thiên, chậm rãi rời khỏi.
“Ngươi, đi theo ta.” Âu Thượng Thiên đánh giá Tôn Lộ Viễn một cái, hừ lạnh nói.
“Không biết nên xưng hô như thế nào?” Tôn Lộ Viễn được lợi cũng không để ý thái độ của đối phương nữa, mặt dày cười hỏi.
“Gọi ta Âu Tướng quân là được.”
Âu Thượng Thiên không nói nhiều, trước tiên dẫn Tôn Lộ Viễn vào ‘Thánh Tâm Điện’ trong Thánh Kinh thành.
Chỉ thấp hơn Thánh Hoàng toạ một chút, trong đại điện tập hợp trên vạn người.
Có già có trẻ, mọi người sắc mặt thành kính, đang cầu phúc với một pho tượng chính giữa đại điện.
Không thấy được diện mạo cụ thể của pho tượng, nhưng thân hình lại giống với Thánh Hoàng mà Tôn Lộ Viễn vừa gặp lúc nãy.
Người cầu phúc ở đây là thần dân Thánh triều, tất cả đều có tu vi trên người.
Mà Tôn Lộ Viễn vẫn chưa kịp thu liễm khí tức Hợp Đạo, lại không hề gây ra bất cứ ánh hưởng gì với mấy người này.
Sắc mặt bọn họ kiên định mà ngóng nhìn tượng Thánh Hoàng, toàn tâm toàn ý tập trung vào đó.
Tinh thần mọi người dường như liên kết lại thành một tấm lưới lớn, uy lực Hợp Đạo nhỏ nhoi, căn bản không có cách nào làm tí ti chấn động gì.
Âu Thượng Thiên dẫn Tôn Lộ Viễn, đi thẳng một đường đến một gian mật thất trong nội bộ Thánh Tâm Điện.
Trong gian phòng, có hơn mười tín đồ của Thánh Hoàng đang quỳ.
Tu vi toàn bộ bọn họ đều là cảnh giới Kim Đan, hơn nữa so với mấy người bên ngoài kia, tín ngưỡng đối với Thánh Hoàng càng kiên định hơn.
Trong mật thất, vẫn sừng sững pho tượng Thánh Hoàng không có mặt.
“Ngươi cũng lập lời thề cầu phúc đi.” Âu Thượng Thiên dặn dò sau khi đưa một đoạn lời thề qua.
Tôn Lộ Viễn tự nhiên sẽ không từ chối.
Cũng bắt chước theo bộ dạng của mấy tín đồ kia, quỳ ngồi trước tượng Thánh Hoàng, trong miệng đọc từng lời.
Mà theo cử động này của Tôn Lộ Viễn, trước mắt hắn dường như thật sự xuất hiện tư thế cao lớn, thần thánh kia của Thánh Hoàng.
Càng khiến cho lòng hắn có chút sợ hãi chính là, một loại sức mạnh vô hình, sinh ra từ hư không.
Chầm chậm bao lấy người hắn, kết nối hắn với Thánh Hoàng với nhau.
Tôn Lộ Viễn có cảm giác, bây giờ mình giống như một con côn trùng bất cẩn rơi vào mạng nhện, tuy không vùng vẫy, nhưng cũng lại càng lún càng sâu.
“Đây là thủ đoạn gì?”
Trong lòng Tôn Lộ Viễn hoảng sợ. Cho dù là chưởng kính nhân, cũng đều phải cần bí pháp khống chế thuộc hạ.
Chỉ dựa vào vài câu nói đơn giản, lại có thể khống chế sâu đến như vậy…
Quả thực chưa từng nghe qua!
Nhưng Tôn Lộ Viễn cũng biết bản thân không thể quay đầu lại nữa.
Tuyên đọc xong lời thề, thái độ của Âu Thượng Thiên trong nháy mắt cũng trở nên tốt hơn không ít.
Hắn hơi nghiêng đầu, dường như đang lắng nghe gì đó.
Mà sau đó nói với Tôn Lộ Viễn: “Trong người ngươi, có cấm chế Vạn Tiên Minh để lại. Nếu tự ý động vào giải trừ nó, có thể sẽ khiến cho bên đấy cảnh giác. Tạm thời cứ giữ vậy trước đi.”
“Nhưng ngươi cũng yên tâm, có sực mạnh phù hộ của sư tôn, cấm chế này cũng không làm gì được ngươi.”
Một buổi nói chuyện của Âu Thượng Thiên, khiến Tôn Lộ Viễn yên tâm không ít.
“Ngươi đã gia nhập Thánh triều bọn ta, cũng không thể chỉ mỗi lấy lợi ích không làm việc. Ở đây có một danh sách…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận