Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 179: Chung Cực Vạn Tiên Trận

Giọng nói tranh công của Hà Chính Hạo truyền ra từ trong linh phù.
"Trương Chí Lương này đúng là kẻ lập dị, để thuyết phục được y, lần này ta quả thực phải tốn không ít công sức.”
"Nên đương nhiên, số điểm cống hiến cần thiết cũng cao hơn lúc trước, vào dưới trướng Cung Bá Vũ thì cần một vạn điểm, còn người này cao hơn chút.”
"Một vạn ba ngàn điểm cống hiến."
“Cơ hội khó được, nếu đạo hữu đồng ý thì nhanh chóng liên hệ với ta!”
Sau đó, không còn âm thanh nào phát ra từ linh phù nữa.
"Thêm ba ngàn điểm cống hiến mà thôi, không thành vấn đề. Cảm tạ đạo hữu! " Lý Phàm chỉ suy tư một lát rồi cho Hà Chính Hạo câu trả lời chắc chắn.
Một mặt là để tiếp cận Trương Chí Lương, sau đó nghĩ biện pháp trở thành học đồ chính thức của y.
Mặt khác là đúng lúc nhân cơ hội này để gia nhập Vạn Tiên Minh.
Tham gia vào thể chế có rất nhiều lợi ích.
So với một vạn điểm cống hiến đã bốc hơi trong nháy mắt khi bế quan, một vạn ba ngàn điểm cống hiến này rất đáng giá.
Sau khi tin tức truyền đi, Hà Chính Hạo đầu bên kia cũng lập tức hồi âm: “Đã như thế, để tránh đêm dài lắm mộng, đạo hữu nhanh đến quảng trường Truyền Pháp chờ ta. ”.
"Ta dẫn ngươi đi gặp Trương Chí Lương trước, sau đó nhanh chóng lấy được danh ngạch. ”.
"Ngươi phải biết, tuy đây chỉ là một vị trí tu sĩ sửa trận pháp nho nhỏ, thế nhưng số tu sĩ Trúc Cơ nhìn nhắm đến vị trí này quả thực không ít đâu!”
Lý Phàm cũng đáp lời: "Vậy làm phiền đạo hữu rồi!”
Tiếp theo, hắn lập tức rời khỏi Thiên Huyền kính, đến quảng trường Truyền Pháp chờ Hà Chính Hạo.
Vừa đến đã thấy y đứng chờ sẵn.
“Làm phiền đạo hữu rồi!” Lý Phàm nói với Hà Chính Hạo.
"Ha ha, không cần khách khí. Ta tiến cử ngươi vào Vạn Tiên Minh, đương nhiên phải chiếu cố nhiều hơn.”
"Hơn nữa, đôi bên cùng có lợi mà. Không chừng ngày sau ta cũng sẽ có chuyện cần làm phiền đạo hữu.”
Hà Chính Hạo khoát tay áo, tỏ vẻ không để bụng.
Rồi nói tiếp: "Hiện giờ, Trương Chí Lương không ở trên Vạn Tiên đảo. Gần đây, ở vùng biển phía Tây của Tùng Vân Hải, đột nhiên có một hòn đảo nhỏ nhô lên từ đáy biển. Lúc này, đám người Trương Chí Lương và Cung Bá Vũ đều đang ở trên hòn đảo kia.”
"Áng chừng phải một năm rưỡi nữa thì bọn họ mới trở về.”
"Ngươi theo ta đi gặp bọn họ trước, định ra danh ngạch cái đã."
Lý Phàm gật đầu.
"Hòn đảo nhô lên từ dưới đáy biển? Mấy vị đại sư trận pháp của Sách Trận đường đều ở trên đảo à? Chẳng lẽ là di tích tông môn nào đó?” Lý Phàm vừa theo Hà Chính Hạo đi về phía truyền tống trận giống như một cái cây, vừa hỏi.
Hà Chính Hạo lắc đầu: "Đó cũng không phải là di tích tông môn gì, chỉ là một hòn đảo bình thường. ”.
"Hơn ba ngàn năm trước, không biết tại sao toàn bộ hòn đảo bị chìm xuống đáy biển. Bây giờ, nó lại nổi lên.”
"Càng kỳ quặc hơn, hòn đảo này hình như vốn là đảo trấn thủ của Vạn Tiên Minh, nhưng lại không thể tra ra bất kỳ ghi chép nào về nó. Sau khi hòn đảo nổi lên, đại trận hộ đảo cũng đã được kích hoạt lại một lần nữa.”
“Với lại, đại trận hộ đảo thời đó rất khác so với ngày nay, vì vậy lúc này, mấy vị đại sư trận pháp của Sách Trận đường đều chạy tới đó xem xét.”
Hà Chính Hạo giải thích.
Thông qua truyền tống trận, hai người đi tới một hòn đảo khổng lồ tràn ngập các loại cây cối như rừng rậm nguyên sinh.
Nơi này lớn còn hơn cả mười Lưu Ly đảo gộp lại.
"Hòn đảo kia cách Linh Mộc đảo hơn năm trăm dặm về phía Tây.”
Lý Phàm và Hà Chính Hạo vừa bay vừa nói chuyện với nhau.
"Chẳng lẽ trận pháp ngàn năm trước còn mạnh hơn thời nay à? Vì sao mấy vị đại sư trận pháp lại đặc biệt đến tận nơi để quan sát?” Lý Phàm đặt ra nghi vấn trong lòng mình.
"Ha ha, có vẻ đạo hữu không biết, đại trận phòng hộ của Vạn Tiên Minh ta luôn thay đổi chứ không phải bất biến đâu.”
"Từ xưa đến nay, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội vẫn không hợp nhau. Nếu trận pháp cố định, hơn trăm năm không đổi, vậy thì nó khó tránh khỏi bị lộ bí mật và khả năng bị phá giải trên quy mô lớn cũng có thể xảy ra.
"Do đó, đại trận phòng hộ phải được thay đổi nhỏ hai trăm năm một lần, thay đổi lớn một ngàn năm một lần.”
"Thay đổi nhỏ thì chỉ là điều chỉnh rất nhỏ trên bố cục của trận pháp, nhưng quy luật và bản chất thì lại không thay đổi.”
“Mà thay đổi lớn thì là phải xây dựng lại một bộ trận pháp hoàn toàn mới.”
“Còn bộ trận pháp trước thì sẽ bị phong ấn, không còn được sử dụng nữa.”
Hà Chính Hạo từ từ giải thích.
“Chính vì thế, đại trận hộ đảo từ ba ngàn năm trước trên hòn đảo kia rất hiếm thấy. Tuy nó chỉ có uy lực bình thường, nhưng người tinh thông trận pháp thì có thể nhìn nhỏ biết lớn, sẽ suy ngược ra được Vạn Tiên Đại Trận hoàn chỉnh.”
Nghe vậy, Lý Phàm cũng ngạc nhiên: “Vạn Tiên Đại Trận hoàn chỉnh?”
Hà Chính Hạo thoáng do dự một hồi, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích: "Vạn Tiên Đại Trận này không phải là Vạn Tiên Trận trên Vạn Tiên đảo. Mà là Vạn Tiên Đại Trận chân chính, trong một châu chỉ có một, nó được tạo nên bằng cách lấy toàn bộ đại trận phòng hộ của thành trì hay hòn đảo làm cầu nối, dùng Vạn Tiên Trận ở trên hòn đảo trung tâm hoặc thành trì trên không làm hạch tâm.”
“Sau khi được chính thức kích hoạt hoàn toàn, Vạn Tiên Đại Trận này sẽ có thể bao trùm cả một châu, toả ra uy năng khó thể tưởng tượng nổi. Nghe nói, có chiến tích nó từng diệt sát được cả Hợp Đạo tiên tôn.”
“Có điều, tài nguyên tiêu hao cũng cực kỳ khổng lồ, chỉ khi nào được tổng bộ Vạn Tiên Minh cho phép thì mới có thể được mở ra.”
“Thông thường, chỉ khi Ngũ Lão Hội xâm lấn, phát sinh đại chiến thì nó mới được sử dụng đến.”
Về mặt trận pháp, Lý Phàm cũng chỉ mới tới mức độ nhập môn. Lúc này, sau khi tưởng tượng ra hình ảnh vĩ đại kia, hắn không khỏi hít sâu một hơi:
"Hèn gì Vạn Tiên Minh phí công tốn sức xây dựng đại trận phòng hộ ở hầu hết các thành trì trong lãnh địa của mình.”
“Thì ra còn có một tầng suy tính như thế.”
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy Hà Chính Hạo vui vẻ nói: "Tu sĩ chúng ta còn âm thầm có một suy đoán lớn hơn nữa, e rằng đây cũng chưa phải thể hoàn chỉnh của Vạn Tiên Đại Trận. Kích hoạt Vạn Tiên Đại Trận của từng châu làm cầu nối, hình thành nên một đại trận bao trùm toàn bộ lãnh địa của Vạn Tiên Minh, đây mới chính là hình thái thật sự của Vạn Tiên Đại Trận.”
“Có điều, đây chỉ đơn thuần là phán đoán của mấy người chúng ta lúc tán gẫu mà thôi. Loại trận pháp như thế quá đáng sợ, một khi được kích hoạt, e rằng cả tu tiên giới đều sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.”
Lý Phàm nghe xong thì trầm mặc.
"Dựa theo phong cách làm việc của Vạn Tiên Minh, hình thái cuối cùng của Vạn Tiên Đại Trận này chắc chắn có tồn tại.”
“Trong khi đó, dưới tình trạng Huyền Hoàng giới gần như đã bị hai tổ chức lớn là Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội phân chia mà bầu không khí bên ngoài từ trước đến nay vẫn luôn được giữ ở mức khá yên bình. Ngoại trừ ảnh hưởng của mấy vị Trường Sinh Thiên Tôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia ra, e rằng sự tồn tại của Chung Cực Vạn Tiên Trận này chính là yếu tố quan trọng nhất.”
Sau khi Lý Phàm rơi vào trầm tư, một đường tiếp theo, cả hai người đều không nói gì nữa.
Không bao lâu sau, hòn đảo chìm rồi lại nổi kia đã ở trong tầm mắt.
Cách từ xa, Lý Phàm đã nhận ra được mùi ẩm mốc trên đảo còn chưa tan đi hết.
Hầu hết những kiến trúc trên đảo đều còn rất nguyên vẹn.
Nhưng vì chìm dưới đáy biển trong hàng ngàn năm nên bề ngoài những kiến trúc này đều bị rong biển và rêu xanh bao phủ.
Trên đường phố, có vô số cá bị mang ra khỏi biển đang giãy đành đạch cầu sinh.
Bên ngoài đảo, Lý Phàm có thể mơ hồ nhìn thấy một tầng kết giới trận pháp màu vàng kim.
"Ba ngàn năm trước, không biết tại sao hòn đảo này lại chìm.”
“Bây giờ, vì sao nó lại đột nhiên nổi lên một lần nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận