Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1189: Tiên giới Diễn Thiên truyền

“Lẽ nào, sư tôn người là người của Thần Mộc tông môn năm đó?” Trần Thiên Hải dường như nhớ đến gì đó, có chút kinh ngạc không thôi.
“Tọa Sơn Quyết?” Nghe đến ba chữ này, trong lòng Tôn Nhị Lang khẽ động. Trong vô thức nảy ra là một loại cảm giác thân thuộc.
“Không đúng, không đúng.” Có điều chưa đợi Tôn Nhị Lang trả lời, Trần Thiên Hải đã tự mình lắc đầu phủ quyết.
“Chỉ là khí tức có chút tương đồng mà thôi.”
“Huống hồ, theo lý mà nói “Tọa Sơn Quyết” là công pháp mà thần mộc của Thần Mộc tông năm đó tu hành, lấy năm tháng đổi tu vi. Tu sĩ tầm thường tu hành, gian khó vô cùng, tiến vào cảnh giới cực chậm. Tiểu lang quân tuổi còn trẻ mà đã là Nguyên Anh đại thành. Rõ ràng không hợp lắm.” Trần Thiên Hải tự cười trào phúng, nhìn Tôn Nhị Lang, tò mò trong lòng càng sâu.
“Thực sự thì thứ vãn bối tu hành không phải cái gì mà ‘Tọa Sơn Quyết’, mà là huyền công thân truyền của sư tôn. Sở dĩ ta tu hành nhanh như vậy, phần nhiều là nhờ vào công của môn huyền công này.” Tôn Nhị Lang trầm giọng nói.
“Được rồi có lẽ quả thực là ta đã nhìn lầm.” Trần Thiên Hải không tranh biện thêm, lược qua không nói đến nữa.
“Tiền bối, Thần Mộc tông này, phải chăng là một trong thập tông Tiên đạo năm đó?” Tuy đã thanh minh nguồn gốc của công pháp bản thân đã tu hành, nhưng Tôn Nhị Lang vẫn còn một chút hiếu kỳ về “Tọa Sơn Quyết” kia, thế là trực tiếp mở lời hỏi.
Tôn Nhị Lang phát hiện, Thái Diễn tông này rất khác với một thượng cổ thần tông quy tắc sâm nghiêm trong tưởng tượng.
Dường như không có phân biệt tôn ti trên dưới, đối với hắn một người ngoài cực kỳ trẻ tuổi cũng luôn miệng gọi tiểu lang quân thân thiết.
Tuy không biết nguyên nhân tạo nên bầu không khí như vậy là gì, nhưng đối với Tôn Nhị Lang đây chắc chắn là một chuyện tốt, nhập gia thì tùy tục.
Trần Thiên Hải cũng có gì nói đấy, sau khi gọi Tôn Nhị Lang ngồi xuống, tiện miệng nói “Thần Mộc tông, còn cổ lão hơn tiên đạo thập tông bọn ta.”
“Cùng một thời đại với Thần Mộc tông, là những tông môn viễn cổ đã sớm biến mất như Hoang Thần tông, Luân Hồi tông.”
“Trước khi đoạn tuyệt tiên lộ, trong số bọn họ có một vài tiên môn đã vì các loại nguyên nhân mà biến mất triệt để.”
“Thần Mộc tông nghe nói là vì một gốc thần mộc giới ngoại ở trong tông mà thành danh, thần mộc này nghe nói chính là do Tiên giới ban cho, sau khi mọc rễ ở Huyền Hoàng giới, triển hiện ra các loại thần thông nhiệm mầu. Nhưng lại chính vì gốc thần mộc này, dẫn đến bất mãn của ‘Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên’. Cuối cùng dẫn đến kết cục bại vong. Đúng là họa phúc khó lường.”
“Ý nghĩa của năm chữ ‘Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên’ này, là ‘Đã xuất hiện từ thời tuyên cổ, đồng thời tiếp tục tồn tại vĩnh hằng. Sừng sững trên dòng sông sinh mệnh, như tường trời xanh’. Nó là một gốc cổ thụ nguyên sinh tự diễn sinh ngoài Huyền Hằng Giới cùng tồn tại với trời đất, thậm chí nắm giữ nguồn gốc trường sinh.”
“Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, sự tăng trưởng của gốc thần mộc giới ngoại này càng lớn mạnh, ắt hẳn sẽ tạo thành uy hiếp với nó. Thế là đã có chuyện tiêu diệt Thần Mộc tông...”
Trần Thiên Hải thuận miệng kể ra từng câu chuyện thượng cổ.
Từ khi Tôn Nhị Lang bước vào con đường tu hành đến nay, ngoại trừ tu luyện ra thì chính là giết chóc, đây là lần đầu tiên có cơ hội hiểu được những bí mật viễn cổ này, nghe đến cực kỳ say mê.
“Hoang Thần tông, Thần Mộc tông, chỉ nghe tên dường như đều khác với các tông môn khác.” Tôn Nhị Lang cảm thán nói.
Trần Thiên Hải mỉm cười sáng lạn: “Đó là đương nhiên. Những tông môn này đều là tông môn diễn sinh từ khi Huyền Hoàng giới mở ra, có liên hệ phức tạp với Tiên giới. Lúc Tiên giới hãy còn, địa vị của bọn họ đương nhiên vô cùng uy phong. Có điều nếu như Tiên giới gặp phải đại biến, tiên lộ đoạn tuyệt, bọn họ cũng hưng thịnh vốn có nữa.”
Tôn Nhị Lang nghe đến gật gù.
“Tiểu lang quân có biết nguồn gốc của Thái Diễn tông bọn ta không?” Trần Thiên Hải chợt chuyển chủ đề, hỏi.
“Vãn bối không biết.” Tôn Nhị Lang thành thật đáp.
“Thái Diễn tông bọn ta chính là Chân Tiên đích truyền, được ‘Thiên Đô đại pháp sư’ truyền đạt ‘Diễn Thiên Cửu Quyển’, có thể nhìn thấu mọi khả năng biến hóa ngàn năm tới.” Trần Thiên Hải kiêu ngạo nói.
“Khác với loại tông môn thấp kém giả thần lộng quỷ Thiên Cơ tông kia, bọn ta không dựa vào cái gì mà cảm ứng khí cơ huyền chi hựu huyền, mà dựa vào năng lực diễn toán mạnh mẽ, tiến hành dự diễn chân thực về tương lai.”
Tôn nhị Lang nhất thời nhớ đến hai chữ “mô phỏng” nghe thấy từ trong miệng Y Thuật lúc trước.
“Mời tiểu lang quân xem!” Trần Thiên Hải khua tay, một tiểu cầu mà xanh ngát lập tức xuất hiện trước mặt Tôn Nhị Lang,
Tôn Nhị Lang quan sát tỉ mỉ, bên trong tiểu cầu màu xanh trời này dường như có vô số khung cảnh trùng điệp cùng lúc triển hiện.
Đều là hình ảnh của bản thân và Trần Thiên Hải, cảnh tượng nói chuyện ở nơi đó.
Có điều Tôn Nhị Lang nhanh nhẹn phát hiện, trong mỗi một khung ảnh, biểu cảm, động tác của bản thân, đều không hề giống nhau.
Thậm chí còn có một vài cảnh, bản thân lại động thủ ở đây, sau đó bị Trần Thiên Hải dễ dàng giết chết.
“Đây chính là tất cả khả năng về tương lai mà bọn ta đã thôi diễn ra, từ sau khi tiểu lang quân ngươi đến đây. Có điều trong khoảng thời gian ta tiếp xúc với ngươi, đã có hiểu rõ hơn về tính cách và thực lực của ngươi. Cho nên có vài tương lai trong đây, vẫn chưa thôi diễn đến kết quả, đã mất đi ý nghĩa.”
Theo lời nói của Trần Thiên Hải, bốn phần năm khung cảnh trong quả cầu màu lam đột nhiên ảm đạm.
Còn những cảnh tượng còn sót lại, đang triển hiện, như đúc ra từ những trải nghiệm của Tôn Nhị Lang lúc này.
Tôn Nhị lang thấy cảnh này, dường như đã hiểu được gì đó.
Những nghĩ kỹ, lại đột nhiên cảm thấy mơ hồ, không thể nghĩ thấu.
Trần Thiên Hải tiếp tục nói: “Chỉ trong phút chốc chúng ta trò chuyện, dựa vào nội dung nói chuyện, thôi diễn kết quả hướng đi tương lai phù hợp ngày càng ít.”
“Cuối cùng sau khi sau khi tiểu lang quân rời đi, bọn ta sẽ đưa sự thôi diễn này về đoạn kết, hợp nhất với hiện thực.”
“Thôi diễn mới lại lần nữa phát sinh.”
Quả cầu màu làm hoàn toàn ảm đạm.
Trầm tịch một màu, lại bùng nổ một luồng sáng xanh rực rỡ.
Hình cầu biến mất, hóa thành sương xanh, trôi nổi trước mặt Tôn Nhị lang.
Thứ sương lam diễn hiện, là cả Huyền Hoàng giới, vô số khả năng tương lai.
“Tính toán Huyền Hoàng giới, so với chuyện nhỏ như tính toán hội ngộ với ngươi về cơ bản là giống nhau. Chỉ cần tin tức đủ nhiều, kịp thời tiến hành hiệu chuẩn chênh lệch với kết quả thôi diễn, chúng ta đã có thể mô phỏng ra một Huyền Hoàng giới của tương lai.”
“Cũng chỉ có thể xa hơn người ngoài, xem trên dòng thời gian.”
Trần Thiên Hải phất tay, những sương lam này diễn hóa ra các loại cảnh tượng tương lai, trong khoảnh khắc chui lại vào trong cơ thể hắn.
Trần Thiên Hải vốn khí độ bất phàm, lại biến thành sự tồn tại mộng ảo cấu thành từ thủy tinh thể màu xanh lam.
Cảnh tượng này khiến Tôn Nhị Lang nhìn đến có chút kinh ngạc.
“Thái Diễn tông bọn ta, thôi toán quỹ đạo tương lai của Huyền Hoàng giới, đã hơn ngàn năm chưa từng có sai biệt gì quá lớn.”
“Nhưng hiện tại...”
Trần Thiên Hải nhìn chằm chằm Tôn Nhị Lang.
“Giống như trong căn phòng ta ngươi hội ngộ, đột nhiên xuất hiện ra một người thần bí, chém giết ngươi, sau đó bỏ trốn.”
“Điều này hoàn toàn không đúng lẽ thường, chuyện như vậy vốn không thể phát sinh dưới tình huống bình thường...”
“Bọn ta gọi đó là ‘ngoài biến số’.”
Ánh sáng xanh trên người Trần Thiên Hải dần dần bình ổn, rồi biến về dáng vẻ người bình thường ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận